" Tiểu thư Ngọc Hân, lại gặp nhau rồi " - Phạm Quốc Tịnh ngồi trên ghế mỉm cười đắc ý, hắn đã săn bắt con nhỏ này ba năm rồi nhưng lần nào nó cũng trốn được, hừ!
Cô không thèm để ý đến hắn, chỉ hừ nhẹ một cái. Lũ súc sinh, có một ngày ta sẽ trả lại tất cả những gì mà các người gây ra!
" Mai Ngọc Hân, bây giờ mày nên biết vị trí mình ở đâu, ngoan ngoãn trả lời tao sẽ cho mày chết dễ dàng "
Vẫn không một tiếng trả lời, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông ta, cô muốn tức chết ông ta đấy!
" Đổ thêm đá vào " - Ông ta hét lên, chỉ vào người áo đen bên cạnh
Ngay lập tức, từng xô đá lạnh băng đổ vào trong tủ kính làm nước tràn ra ngoài. Khuôn mặt Mai Ngọc Hân khuôn mặt đã trắng bệch nay còn kinh khủng hơn, đôi môi xanh xao run run cắn chặt lại, dù có chết cô cũng sẽ không để bọn họ cười vào. Cả người lạnh cóng vô cùng đau đớn, cô phải cố lên, vì cha và vì cô nữa.
" Nói mau, Mai Văn Tường cất thứ kia ở đâu? " - Nếu không phải còn cản trở này thì hắn đã giết con nhỏ này từ lâu rồi. Nhưng mặc cho hắn la hét tới đâu thì Mai Ngọc Hân vẫn nhất quyết không buông một lời
" Hạ thấp dây xích xuống, để coi mày còn ngoan cố nữa không? "
Dây xích được hạ thấp xuống, mực nước đã lên đến miệng cô, không khí ngày càng rút dần.. cô không thở được
" Nói " - Phạm Quốc Tịnh điên tiết gào lên
" Thả xích xuống "
Dây xích hoàn toàn thả ra, cả người Mai Ngọc Hân rơi xuống dòng nước lạnh ngắt, cả người như một khối thịt đông cứng trôi trong nước. Hôm nay cô phải chết ở đây sao? Còn cha? được hơn hai phút, lúc Mai Ngọc Hân gần như sắp bỏ cuộc thì cả người được đem ra ngoài đặt trên mặt đất, tỉnh dậy cô lại thấy những người kia, bọn họ muốn tra tấn cô đến khi nào đây?
" Đánh nó " - Phạm Quốc Tinh nói với bọn người áo đen
Được lệnh bọn họ liền nhào dô, người đánh người đá,máu đã sớm rỉ ra thấm ướt một khoảng. Đau đến tê tâm liệt phế nhưng Mai Ngọc Hân đã không còn cảm giác nữa rồi, trong đầu cô dần hiện lên hình bóng Trương Huy Khánh!