Cô mặc quần đùi ở nhà màu hồng nhạt, áo phông màu trắng tinh đeo một cái tạp dề nữ tính. Lục Dương ngắm cô mất một lúc, cũng không biết bản thân mình thất thần từ bao giờ.
Còn Triệu Yên, cô đang rủa thầm hắn. Nhìn cái gì mà nhìn lâu thế, hắn không định nói cái gì đó sao?
Cô đã dự định từ trước, chỉ cần hắn lên tiếng cô sẽ sắm vai một cô nhân tình ngọt ngào tỏ vẻ bất ngờ về sự xuất hiện của hắn rồi dẫn hắn lên phòng tắm nước nóng đã bật sẵn trước đó.
Cô muốn làm cho Lục Dương chết ở đây, hắn có muốn "trăng hoa" cũng không có hứng thú đi chỗ khác.
Nhưng mà mọi thứ nằm ngoài dự tính, hắn nhìn sắp mòn đít cô luôn rồi cũng không có ý định lên tiếng.
Bất đắc dĩ, Triệu Yên giả vờ làm rơi chiếc thìa trên tay xuống, rồi cúi nhặt, rồi như vô tình phát hiện ra sự xuất hiện của Lục Dương.
"Tiên sinh, anh đến rồi à sao không nói gì?"
Giọng nói ngọt như kẹo rót vào tai của hắn truyền đến thẳng xuống cơ quan tim mạch. Lục Dương bừng tỉnh, mới biết vừa rồi mình say mê cô nàng tới thất thần.
"Mới vừa đến, nấu cái gì đó?" - Hắn sải bước đi về phía cô.
Ánh mắt giả vờ nhìn ngó xung quanh, nhưng cuối cùng cũng rơi trên người Triệu Yên.
"Em nấu chút canh bổ, anh có muốn ăn không?"
"Ăn được không?" - Hắn nhìn cô đắm đuối, khó có thể rời mắt.
Triệu Yên thật sự muốn đấm hắn, có ai dạy hắn nói chuyện không vậy?
Đè nén sự tức giận sôi sục trong lòng, cô vẫn cười ngọt ngào đáp: "Dĩ nhiên là ăn được rồi tiên sinh, anh khéo nói đùa ghê. Thôi anh đi tắm đi, em vặn nước nóng cho anh nhé?"
Triệu Yên nhiệt tình giúp hắn cầm áo khoác, nhưng ngay sau đó đã bị người đàn ông nhấc bỗng bế ngồi lên bàn ăn. Cô trợn mắt, định mắng hắn thì Lục Dương đã ôm cô tình tứ nói: "Còn sớm... Vận động một chút ra mồ hôi rồi tắm, được không?"
Biến thái, ngựa đực, không biết tiết chế! - Đó là những lời từ đáy lòng của Triệu Yên.
Nhưng hiện tại cô lại nở nụ cười, chủ động câu cổ hắn rồi hôn nhẹ lên đôi môi cương nghị kia, nói: "Được chứ tiên sinh, hôm qua anh còn nương tay với em lắm. Em nghe trợ lý của anh nói, mấy cô khác khi qua đêm với anh đều phải nhập viện hả?"
Lục Dương nhíu mày, tuy vậy tay chân vẫn hoạt động rất thành thạo, không một động tác thừa cởi bỏ quần áo của đối phương. Hắn không nhịn được sự cảm dỗ mang tên "Triệu Yên vào bếp" trông cô chẳng khác gì vợ nhỏ mà hắn mong muốn.
Bởi vậy hắn càng muốn yêu thương cô nhiều hơn!
"Em nói gì vậy? Làm gì có cô nào ngoài em?"
"Tiên sinh anh khiêm tốn... Ưm..."
Hắn cướp đoạt đôi môi anh đào ngọt ngào, hắn không muốn nói chuyện chỉ muốn "ăn thịt" trước.
Triệu Yên không phản đối, cô ngược lại còn hùa theo hắn, cởi bỏ áo sơ mi vướng víu, thắt lưng rồi quần tây đều bị cô lột sạch.
Đầu lưỡi ấm nóng khuấy đảo khoang miệng ngọt ngào của Triệu Yên, khiến cô nức nở thành tiếng. Âm thanh lọt thẳng vào tai hắn khiến cho Lục Dương càng thêm hưng phấn. Hắn mò mẫm xuống nơi tư mật, chỗ đó sớm đã ướt đẫm, hắn vô cùng hài lòng đem một ngón tay nhét vào.
"Ưm... Thoải mái quá tiên sinh..."
"Hôm nay cưng ngoan quá." - Hắn thích cô như vậy, yêu hắn.
"Những cô gái khác không ngoan như em sao... Ưm... Đúng là chỗ đó."
Hắn say mê ở hai khối thịt mềm mại trước ngực, không trả lời cô.
Triệu Yên lại nói: "Tiên sinh anh phải yêu em nhất."
"Chỉ yêu em." - Hắn mút mạnh đậu thịt phấn hồng, khàn giọng nói.
Có ma mới tin hắn, nhưng Triệu Yên không nói vậy chỉ làm ra vẻ mặt hưởng thụ.
gậy th*t thô to từng bước tiến vào, cả hai đồng loạt thở ra. Lục Dương nhìn cô, rồi nhìn xuống nơi giao hợp. Động nhỏ thật mê người, nuốt trọn hắn vô cùng kích thích.
"Có đau không em?"
"Không đau, sướng lắm." - Cô trực tiếp trả lời.
Lục Dương nghe xong giống như bị ai chạm trúng dây, động eo điên cuồng. Cơ thể Triệu Yên lắc lư, không còn phân biệt được đông tây nam bắc. Cổ họng bật ra tiếng rên rỉ đầy mê người và quyến rũ, khiến hắn không nghiện không được!
Cô đúng là độc dược, dính vào rồi liền bị trúng độc không thoát ra được nữa...
"Ưm... Tiên sinh anh mạnh quá... Thích lắm... Tiên sinh Yên Yên có làm anh thoải mái không?"
"Bé cưng, gọi tên anh." - Giọng hắn ồ ồ, phần hông hoạt động hết năng suất. Đem cây gậy to lớn khảm sâu vào trong cái động nhỏ chật hẹp ướt át của cô.
Triệu Yên thở hổn hển, cô ôm eo hắn, nức nở gọi: "Lục Dương... Lục Dương anh thật tuyệt... Ưm... Aaa..."
Cô rõ ràng muốn bức chết hắn, mặc kệ chỉ cần là Triệu Yên hắn tình nguyện chết dưới tay cô.
Sau cùng hắn cũng buông vũ khí đầu hàng, Triệu Yên cảm thấy mình vừa trải qua một trận sinh tử. Cô nằm giống đống bùn nhão trên mặt bàn, đôi mắt đờ đẫn, toàn thân xụi lơ.
"Có mệt lắm không cưng?" - Hắn vuốt tóc cô, dịu dàng hiếm có hỏi.
"Không mệt, vẫn còn tiếp tục được." - Cô mệt chết rồi, mệt đến sắp chết rồi, nhưng cô sẽ không chịu thua hắn.
Chân mày hắn hơi nhíu lại, nhưng cũng không nói gì. Hắn nói bế cô đi ngâm bồn, Triệu Yên cũng đồng ý.
Thật chất chỉ ngâm bồn, ngoài ra không làm gì khác. Hắn không cần nữa sao? Hay sớm đã làm vài trận bên em khác rồi?
Cô ghét quá đi, cũng mệt lắm rồi, vừa rồi hắn hành cô gần cả tiếng đồng hồ chứ chẳng đùa. Hắn cơ bản không phải người, là ngựa đực, là tên cuồng dâm.