Hai người cùng nhau chuẩn bị hôn lễ, mọi thứ diễn ra giống như một giấc mơ. Quân Hạo kể từ ngày hôm đó cũng không đến làm phiền cô nữa, hoặc là anh đã nghĩ thông rồi.
Cũng tốt, Triệu Yên không hề muốn ai đó nặng lòng với mình. Cuộc đời của cô chỉ cần có Lục Dương là quá đủ, cô không mong không cầu thêm bất cứ thứ gì!
Nhưng giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ, sẽ có lúc phải tỉnh giấc.
Buổi chiều nọ, Triệu Yên và Lục Dương vừa đi chụp ảnh cưới xong. Hắn lái xe về nhà, lúc ấy trước cửa xuất hiện một người đàn ông lạ mặt đang ngồi chờ sẵn.
Sắc mặt Triệu Yên lạnh đi, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Cô bước xuống xe với gương mặt không cảm xúc, đi lướt qua người nọ như hễ ông ta không hề tồn tại.
“Tiểu Yên!” - Người đàn ông gọi lớn.
Nhưng Triệu Yên cứ như vậy mà đi tiếp, Lục Dương ngoái đầu lại nhìn nhưng lại bị cô kéo đi vào trong.
“Tiểu Yên, Tiểu Yên là cha đây. Cha có chuyện muốn nói với con.” - Người đàn ông chạy lại nắm kéo tay cô.
Triệu Yên ngay lập tức vung tay ông ta ra, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông, nhả từng chữ vô cảm: “Tôi không có cha.”
“Tiểu Yên cha biết là con giận cha. Cha cũng biết mình đã làm sai, nhưng tiểu Yên à bây giờ chỉ có con mới giúp được cha thôi.” - Ông nắm tay cô, van nài thảm thiết.
Gương mặt trung niên nhăn nhúm, dấu hiệu của tuổi tác làm cho vẻ mặt của ông ta càng thêm đáng thương.
Triệu Yên không động lòng, cô vẫn lạnh nhạt phủi tay ông ra, nói: “Tôi không có cha, cũng không biết ông là ai. Phiền ông đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa.”
Nói xong Triệu Yên đi thẳng vào trong nhà, cũng không cần nhìn lại người đàn ông kia đang chật vật như thế nào.
Ông ta bỏ cô lúc cô còn thơ dại, vậy lấy lý do gì mà tới đây tìm cô? Ông ta không hề xứng đáng với chữ “cha”, không xứng!
*
Biết tâm trạng cô không tốt, Lục Dương không hỏi cũng không nói gì. Hắn âm thầm đi xã nước nóng, rồi chuẩn bị quần áo cho cô.
“Tắm rửa đi, bà xã.” - Hắn dịu dàng.
Cô gật đầu rồi đi vào phòng tắm, ngâm mình. Lúc chỉ có một mình lại không nhịn được suy nghĩ lung tung, cô khóc, ấm ức đến bật khóc trong bồn tắm.
“Ngốc, khóc cái gì mà khóc.” - Hắn từ bên ngoài đi vào, dịu dàng vỗ đầu cô.
Triệu Yên nhào tới ôm chầm lấy hắn, kéo hắn xuống nước cùng với cô. Ngay lúc này cô chỉ muốn rúc trong lòng Lục Dương, để hắn an ủi cô mà thôi.
“Những người làm em buồn, em không cần nhớ tới nữa. Yên Yên sau này em chỉ cần vui vẻ sống bên cạnh anh thôi là được rồi.”
“Ông ta bỏ đi mười mấy năm, ông ta có từng nghĩ tới chuyện em sẽ chết hay không?” - Cô nghẹn ngào.
Hắn không nói, chỉ vỗ lưng cô. Triệu Yên vì hành động xoa dịu này của hắn mà khóc lớn, cô không nhịn nữa, trước mặt Lục Dương cô không cần tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Triệu Yên khóc rất lâu, đến mức khản cả giọng, mệt mỏi nằm trong lòng hắn. Lục Dương tắm rửa cho cô rồi bọc trong khăn lông bế ra giường, cả người hắn ướt sũng nhưng chưa nghe hắn phàn nàn câu nào.
Hắn kéo chăn cho cô, dịu dàng hôn lên vầng trán xinh đẹp của Triệu Yên, rồi nhẹ nhàng nói: “Em ngủ đi, mệt rồi phải không?”
“Anh đi tắm đi, rồi ôm em.”
“Được, đợi anh một lúc.”
Sau khi hắn khuất bóng sau cửa phòng tắm, trời bên ngoài nổi sấm chớp đùng đùng, một cơn mưa giông ào xuống. Cô thấy vậy mới đi xuống giường định đóng cửa, nhưng bước ra tới ban công đã thấy người cô không muốn gặp.
Ông ta vẫn ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà, đội mưa chờ cô.
Triệu Yên dứt khoát kéo rèm, sau đó cô chui vào trong chăn trốn tránh mọi thứ. Ông ta tới đây chắc chắn không phải chỉ để tìm cô, ông ấy bảo cô cứu ông ấy, rõ ràng họ chỉ lợi dụng cô mà thôi!
Hơi ấm xuất hiện ở bên cạnh, cô theo phản xạ tự nhiên mà dụi vào lòng Lục Dương. Tâm trí cô rối bời, cô muốn “làm” không muốn bản thân rảnh rỗi lại suy nghĩ linh tinh.
Triệu Yên chủ động hôn môi, hắn không hề né tránh mà tiếp nhận. Cô mò mẫm trên cơ bụng hắn, ngay lập tức Lục Dương đan vào tay cô, hắn chỉ hôn chứ không cho cô làm gì khác.
Cô ấm ức đẩy hắn ra rồi khóc gào lên: “Lục Dương ngay cả anh cũng chê em.”
“Cục cưng nhỏ của anh, có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối diện được không?” - Hắn vuốt tóc cô, dịu dàng an ủi.
Triệu Yên cắn môi, trên gương mặt vẫn là biểu cảm ấm ức, hắn nhìn mà đau lòng.
“Nếu em muốn xuống gặp người đó, anh đi với em. Không sao hết, anh luôn ở bên cạnh em, đừng sợ.”
Đúng lúc này di động trong túi của Triệu Yên reo inh ỏi, Lục Dương xuống giường chủ động đi lấy cho cô. Sau khi hắn nhìn thấy tên hiển thị người gọi đến, hắn đưa cho cô rồi tự động mở tủ tìm quần áo.
Triệu Yên nhìn màn hình di động rất lâu, chữ “mẹ” cứ nhấp nháy liên tục, từng hồi chuông giục giã như thôi thúc cô phải nghe máy.
“Alo?” - Cô mím môi nhận cuộc gọi.
“Mẹ đang ở trước cửa nhà con, xuống gặp mẹ đi.”
“Con không có ở nhà.” - Cô nói dối.
“Vậy về đi, mẹ chờ.”
Quá rõ ràng ý tứ của bọn họ, hôm nay Triệu Yên phải gặp họ.