• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Nhiêu đang ở trong phòng thêu thùa, còn không biết, mặc dù nàng không bước ra khỏi đại môn cũng có thể tạo mầm tai hoạ như thế, chỉ có thể oán Cảnh An Vương đa mưu túc trí kia.

Không, nay hẳn đã đổi cách xưng hô, hắn đã là đại quân chủ thứ hai của Đại Chu Chiêu Hòa Đế.

Đêm đã sâu, Phi Yên Cung thắp đèn lên, Khương Nhiêu vùi đầu may vá, đảo mắt cũng đã hơn phân nửa buổi tối.

Nàng vươn người, chỉ thấy một nữ quan áo lam tiến vào, “Khương chưởng y, Vương thượng nghi gọi ngươi qua có việc.”

Khương Nhiêu khẽ chấn động, Vương thượng nghi là nữ quan bên người Vệ Cẩn, nàng ta tìm đến mình, vậy đó là ý của đương kim Hoàng thượng.

Khương Nhiêu không muốn nhớ lại cái đêm mưa gió đoạt quyền kia, đi lại trên mũi đao, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận mùi vị chết không có chỗ chôn, thậm chí không bằng một đao đã có thể làm được.

May mắn, hết thảy đều đã qua đi.

Đám người Trịnh Thu lúc trước đã bị trục xuất khỏi cung, chỉ còn lại mình, Khương Nhiêu ít nhiều có thể đoán được vài phần dụng ý của Vệ Cẩn, dù sao thân phận nàng đặc thù, tất cả mọi người đều nói nàng là người của Lăng Bình Vương, nhưng chỉ có nàng đã trải qua toàn bộ quá trình.

Vệ Cẩn không xử tử nàng, đã là tận tình tận nghĩa.

Đoán như vậy, nàng đi ngang qua Phi Yên Cung, ra cửa điện.

Nhưng phương hướng không phải đi đến Hàm Nguyên Điện, Khương Nhiêu dừng lại không đi nữa, “Vương thượng nghi ở đâu?”

Tiểu tì áo lam nói, “Ngay tại đằng trước.”

Khương Nhiêu theo hướng ngón tay nàng ta nhìn qua, ở cuối tường trong rừng hồng mai, một bóng người cao lớn đang đứng dưới bóng cây.

Vệ Ly khoác áo lông màu mực trên người, che y phục trắng bên trong lại, vẫy tay với nàng.

Tiểu tì áo lam không biết đã đi đâu, nơi đây bí ẩn, ít có cung nhân lui tới.

“Hắn có làm khó nàng không?” Vệ Ly vẫn chưa khiển trách như trong tưởng tượng của Khương Nhiêu, ngược lại vô cùng bình tĩnh mở miệng.

Ngữ khí này, như là tình nhân ân cần thăm hỏi vậy.

“Chưa từng, Vương gia có gặp khó khăn gì không?” Nếu hắn khoan dung như thế, Khương Nhiêu cũng muốn bày tỏ một chút quan tâm, nay, chỉ e là Vệ Ly sẽ không cưỡng ép mình đi làm chuyện gì nữa.

Thần sắc trên mặt Vệ Ly khó mà hòa nhã mấy phần. Hắn vươn tay, phủ lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Khương Nhiêu, gương mặt kia lộ ra vẻ ẩn nhẫn vô cùng tốt, chỉ có đuôi mắt hơi có chút mệt mỏi, “Những ngày này vất vả cho nàng rồi, chờ tang kỳ của Phụ hoàng qua đi, bổn vương sẽ đón nàng ra khỏi cung.”

Xuất cung, nhìn tình cảnh trước mắt của nàng, có phải là một chuyện dễ dàng không?

Chỉ cần Vệ Cẩn không mở miệng đáp ứng, Khương Nhiêu cho dù chết, chỉ sợ cũng không ra khỏi đây một bước.

Nhưng đối với lời này của Vệ Ly, Khương Nhiêu vẫn có chút xúc động, tuy rằng hắn và nàng chỉ có quan hệ ngoài mặt, nhưng cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa bỏ lại mình, coi như là nam nhân có trách nhiệm.

Nàng ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, chỉ thiếu than thở khóc lóc, “Nếu có thể đi ra ngoài, nô tì sẽ cảm tạ Vương gia.”

Vệ Ly bật cười một tiếng, “Nàng bây giờ trái lại lại bị hắn dạy dỗ đến vô cùng nhu thuận! Trước kia chỉ biết làm mèo con bắt người, nay lại biến thành con cừu ngoan ngoãn, thật khiến bổn vương thay đổi cách nhìn triệt để. Không biết nàng như vậy là để lấy lòng hắn?”

Khương Nhiêu thầm nghĩ, nam nhân này thật đúng là tính xấu không đổi, trong miệng không có một câu đứng đắn nào, “Vương gia nghĩ như thế nào thì chính là thế ấy.”

“Hắn chạm vào nàng rồi?” Vệ Ly đột nhiên giữ cằm nàng, Khương Nhiêu chỉ cười, mị khí mười phần, “Thân phận nô tì thấp kém, Hoàng thượng làm sao để tâm?”

Sắc mặt Vệ Ly giật giật, làm như nghe thấy chuyện gì khó có thể tin được, “Thân phận thấp kém? Nàng không phải ở thành Tử Vi lâu lắm rồi sao, hẳn là quên mất rồi…”

“Nếu Vương gia muốn nhắc nhở ta về chuyện Yên Tần Hầu phu nhân thì không cần, bà đã không thể bảo vệ ta ra ngoài, không cần ta nữa, tất nhiên sẽ không cứu ta, vì sao ta phải làm một quân cờ bán mạng cho người không để ý đến sống chết của ta? Bà thu dưỡng ta là ân, ta thay bà tuẫn táng là báo ân. Nay, ân oán đã xong, về sau đường ai nấy đi, mệnh lệnh của bà, thứ cho ta không thể tuân theo nữa.”

Lời này của Khương Nhiêu quá rõ ràng, cũng làm cho Vệ Ly khó có thể tin, đây thật sự là lời của cô gái yếu đuối kia sao?

Hắn cười một tiếng, “Bổn vương sẽ không bỏ rơi nàng.”

“Vương gia vẫn cứ giữ lại lời này, đợi ngày ta ra khỏi cung thì nói sau cũng không muộn.”

Nếu tin một lời hứa hẹn hư vô như vậy, Khương Nhiêu thật sự là sống uổng phí hai kiếp.

Trương Tuấn Chi từng nói bao lời yêu thương, nghe bùi tai hơn những lời này rất nhiều, nhưng càng êm tai, lại càng không đáng tin.

Nam nhân thật lòng, nghe một chút là được rồi, chớ coi là thật. Hắn có thể nói với ngươi, cũng có thể nói với người khác.

“Miệng càng lúc càng bản lĩnh, có thể thấy lợi hại không ít.” Vệ Ly nắm vai nàng, vùi vào trong lòng, cúi đầu định hôn lên. Khương Nhiêu quay đầu đi chỗ khác, “Nếu trước kia có giao tình gì với Vương gia, bất quá là vì bất đắc dĩ, phục tùng mệnh lệnh thôi, nhưng về sau, ta chỉ là một trong muôn ngàn nữ quan ở hậu cung, xin Vương gia tự trọng.”

Vệ Ly sửng sốt một lát, đúng là bị nàng chặn họng không sao phản bác được.

“Nàng trở về đi.” Hắn xoay người đẩy Khương Nhiêu ra.

Khương Nhiêu cũng rất rõ ràng, quay đầu bước đi, Vệ Ly quay lưng lại, nhìn thân ảnh quật cường của nàng, cũng nhanh chóng rời khỏi.

Bên này Toàn Cơ lĩnh ý chỉ, không dám trì hoãn, đến Phi Yên Cung truyền Khương chưởng y.

Không ngờ, Tưởng thượng phục đang ở trong điện, vừa nghe Hoàng thượng có chiếu thì khẩn thiết đứng dậy, nhíu mày cười dịu dàng. Nhưng lại nghe bảo là muốn truyền Khương chưởng y, mặt cười nhất thời mất vài phần nhan sắc.

Thái Vi đi tìm một chuyến, “Khương chưởng y không ở trong điện.”

Toàn Cơ có chút không vui, “Vậy ta chờ ở đây một lát.”

Tưởng thượng phục cười đáp, “Nếu Hoàng thượng truyền chỉ, chắc là muốn ti y chúng ta mau đem lễ phục đưa qua, nhất định không thể để cô cô đợi được. Nếu Khương chưởng y không ở đây, ta sẽ tự mình đưa qua, nếu để Hoàng thượng chờ, long nhan sẽ không vui. Về phần Khương chưởng y, khi nàng trở về, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ nàng một phen.”

Toàn Cơ nghĩ một chút, lời của Tưởng thượng phục có vẻ hợp lý, Hoàng thượng triệu kiến nữ quan ti y, hẳn chỉ là mấy chuyện vụn vặt này.

Lại thêm Tưởng thượng phục thúc giục ở một bên, hai người cùng đi đến Hàm Nguyên Điện.

Tưởng Anh đứng bên ngoài điện đợi một lát, Vệ Cẩn xử lý xong hết chính vụ mới xoa xoa mi tâm, truyền nàng ta vào.

Cô gái kia mặc quan phục đỏ ẩn, bên ngoài phủ áo tơ trắng, bước chân chầm chậm, nhưng không phải Khương Nhiêu, mà là Tưởng Anh ban ngày mới gặp qua.

Vệ Cẩn vừa thấy thì nhíu mày.

“Lời của trẫm ngươi nghe chưa rõ sao?”

Toàn Cơ vội vàng nói, “Khương chưởng y không ở trong cung, vì thế Tưởng thượng phục tự mình đưa lễ phục đến.”

Vệ Cẩn dịu sắc mặt lại, hơi nâng tay về phía Tưởng thượng phục đang nghiêm chỉnh cúi người, “Để ngươi đi nhiều một chuyến, vất vả rồi, để lại y phục rồi trở về đi.”

Tưởng Anh thấy Hoàng thượng hạ lệnh trục khách, cũng không buồn bực, vẫn dịu dàng nói, “Bệ hạ bận việc chính sự, phải bảo trọng long thể.”

Tư thái ngoan thuận như vậy, làm cho người ta rất thoải mái.

Vệ Cẩn cầm lấy quyển sách trên bàn, tùy ý lật, trên mặt lãnh đạm, mở miệng nói, “Đêm đông lạnh lẽo, tại sao không mặc nhiều một chút, trẫm sai người lấy y phục mùa đông đến cho ngươi, ngươi về cung nghỉ ngơi trước đi.”

Tưởng Anh thấy Hoàng thượng lộ vẻ xúc động, thấy chuyến này đến không uổng, nghĩ là mình đã để lại ấn tượng sâu sắc với hắn, như vậy sau này thăng chức sẽ nắm chắc thêm một phần.

Đúng mực vừa phải, Tưởng Anh thấy đã nắm chắc nên không ở lâu, dừng lại ở đây là tốt nhất.

Tưởng Anh tạ ơn cáo lui, bước đi nhẹ nhàng.

Vệ Cẩn lẩm bẩm, “Nữ nhi của Tưởng Hành Văn này…”

Nửa câu sau Toàn Cơ không nghe được, nhưng Hoàng thượng bỗng nhiên phủ thêm quần áo, “Không cần gọi Cao Ngôn lại đây, ngươi theo trẫm ra ngoài đi bộ một chút, nhiều người lại thêm phiền toái.”

Khương Nhiêu thêu thùa cả ngày, đầu tiên là Tưởng Anh, sau là Vệ Ly, nàng lúc này quả nhiên là rối loạn không nhẹ, trên đường trở về Hoa Chương Cung, đúng là nhìn thấy Tưởng Anh đi tới Hàm Nguyên Điện.

Nàng thầm nghĩ, sợ Tưởng Anh phát hiện mình mới gặp Vệ Ly mà kiếm chuyện, Khương Nhiêu cố ý đi qua đường khác.

Đi qua Vũ Hợp Cung, vừa nhấc mắt, nhất thời cảnh trí đằng trước rơi vào tầm mắt.

Trước mặt là biển hoa um tùm, hải đường bốn mùa, giữa là mai vàng cao thấp đang nở rộ, lung lay theo gió dưới trăng, từng hương thơm quấn lấy người.

Cả ngày buồn chán ở trong Hoa Chương Cung, cũng không biết, thành Tử Vi còn có một chốn tiên cảnh như thế.

Theo mùi hoa, nàng từ từ đi vào trong rừng cây.

Đã lâu không thấy nhiều màu sắc như vậy, Khương Nhiêu nhịn không được, liền hái lấy một đóa mai vàng. Giữa nụ hoa vàng nhạt là nhụy hoa trắng noãn non nớt, khiến người ta yêu thích.

Nữ nhân trời sinh luôn thích hoa, Khương Nhiêu theo bản năng ngửi một cái, sau đó cài vào tóc mai không hề có món trang sức nào.

Thưởng thức một hồi, đột nhiên nhớ tới tang kỳ của Tiên hoàng chưa qua, nàng vội vàng tháo xuống.

Đột nhiên, tay đang tìm tòi trên tóc đột nhiên bị giữ lại, giọng nam trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, “Đẹp như vậy, cứ để thế đi.”

Khương Nhiêu ngẩng đầu, không phải mặt Vệ Cẩn thì là ai?

Một thân áo bào màu mực hoa văn rồng, tay áo rũ xuống, vạt áo tung bay theo gió, tư thế dáng điệu nổi bật.

Vệ Cẩn tuổi chừng ba mươi, đúng là độ tuổi tốt nhất của nam nhân, tựa như mai vàng mới nở.

Chỉ là, Khương Nhiêu có chút kỳ quái, đã lâu không gặp, từ khi nào thì ánh mắt hắn nhìn mình đã không còn ghét bỏ?

Nếu không phải ánh trăng quá mỹ lệ, nàng nhất định sẽ cho là mình hoa mắt.

Khương Nhiêu vẫn gỡ mai vàng xuống, cúi người hành lễ, “Nô tì tham kiến bệ hạ, đã khiến bệ hạ chê cười.”

Cánh tay Vệ Cẩn dãn ra, hái được một đóa, thay nàng cài lên tóc, “Nàng khiến trẫm chê cười không ít lần rồi đó sao? Không bằng lần này.”

“Bệ hạ nói phải.” Khương Nhiêu vội vàng đáp lại, ý tứ lấy lòng rất rõ, thầm nghĩ Vệ Cẩn này lên làm Hoàng đế, ngay cả tính tình và bản chất muốn chiếm làm của riêng cũng theo cảnh nước lên thì thuyền lên.

Vệ Cẩn thấy lời nàng tuy rằng quy củ, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có chút uể oải ứng phó.

Miệng và tim nàng không đồng nhất, rõ ràng là đang xu nịnh, nhưng liếc mắt một cái là có thể thấy được căn bản là không để ở trong lòng.

Trong hậu cung này, từ phi tần cho tới cung nữ, ai mà không ngóng trông long sủng, mình chỉ cần thuận miệng nói ra một câu thì có thể khiến các nàng đắn đo hết lần này đến lần khác, nhưng lại không có hiệu quả với Khương Nhiêu này.

“Thượng phục cục đưa lễ phục tới, trẫm rất vừa lòng, xem ra nữ nhi của Tưởng Hành Văn có chút kỹ năng.” Vệ Cẩn biết rõ đó là tay nghề của Khương Nhiêu, nhưng lại muốn kích động nàng.

Nhưng ai ngờ Khương Nhiêu lập tức đáp lại, “Bệ hạ nói phải.”

“Đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng còn nợ trẫm một giao dịch chưa thực hiện.” Vệ Cẩn đi ra phía trước, mùi long diên hương nhàn nhạt phả vào mũi.

“Bệ hạ nói rất đúng…” Khương Nhiêu vừa mới mở miệng, nhất thời hiểu ra, giao dịch này là chỉ chuyện gì, lại nhìn Vệ Cẩn cười toét mắt, mới hiểu được hắn đang nói mình.

Vì thế nàng cười đổi giọng, “Bệ hạ ngài ngày ngày trăm công ngàn việc, có lẽ cũng sẽ có lúc nhớ nhầm.”

Dưới ánh trăng, gương mặt xinh tươi kia càng sáng tỏ, không biết là hoa chiếu người, hay là người chiếu hoa, đột nhiên khiến hắn cảm thấy, vẻ quyến rũ này so với một đám mỹ nhân trong hậu cung thì có chút hương vị.

“Làm nữ quan vất vả lắm, trẫm cho nàng làm chuyện khác thoải mái hơn, thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK