Nay nàng đã là người làm mẹ, tâm tình ít nhiều cũng khác trước, trong lòng cũng cảm thấy đế cơ đáng yêu.
Vệ Cẩn thản nhiên nghe, hời hợt đáp lời, có hơi lơ đãng.
Khương Nhiêu vòng vèo mấy câu, nói đến Bạch Phi trong người không được điều dưỡng tốt, “Thái y lệnh tuổi già tâm lực không ăn thua gì, không thể đảm nhiệm được, mấy năm nay, Thái y Trương Tuấn có y thuật rất ổn định đáng tin cậy, thần thiếp nghĩ không bằng sai đi xem Bạch Phi một cái, ít nhiều có thể có chút hữu dụng.”
Vệ Cẩn quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng, hình như cảm thấy bất thường, nhưng đã nhanh chóng nở nụ cười, “Trẫm sớm đã có ý đề bạt Trương Tuấn, trong Thái y viện lẫn lộn đủ loại người, chỉ có hắn xuất thân làm người trong sạch đáng tin, là một người tốt để chọn.”
Vốn là lời nói cực kỳ bình thường, nhưng Khương Nhiêu nghĩ đi nghĩ lại, mỗi một góc trong hậu cung này làm sao không có cơ sở ngầm của Hoàng thượng?
Chỉ sợ, sự bừa bãi trong đó hắn đã sớm rõ như lòng bàn tay, nhưng chỉ ngồi nhìn thấu qua bức tường trong suốt mà mặc kệ thôi!
Với người tâm tư kín đáo như hắn, chuyện kỳ quái của Bạch Phi sao lại không hay biết gì?
“Nghĩ chuyện gì mà chuyên tâm như thế? Trẫm thấy nàng càng ngày càng gầy, nên ăn nhiều chút.” Vệ Cẩn đích thân múc canh đưa qua, Khương Nhiêu liền ăn lấy.
Ăn xong rồi nàng trừng mắt nhìn, hơi nũng nịu nói, “Nhóm cung nhân rõ là thiên vị, trong chén của A Cẩn nhiều thứ ngon quá.”
Bộ dáng nhu mì mềm mại kia khiến hắn nhịn không được mà vuốt ve tóc nàng, như là vỗ về trẻ nhỏ, lại không nỡ bỏ qua, liền bất đắc dĩ múc một muỗng đút cho nàng.
Dần dần, sự ái muội trong hơi thở lưu chuyển, đến khi ăn được nửa bụng, Khương Nhiêu mới phát giác, không biết từ khi nào mình đã ngồi lên đùi hắn, nghiêng người hớp từng ngụm.
Tình hình này, quả thật là sủng ái đến cực điểm.
Ngay cả cung nhân tiến vào bẩm báo cũng không khỏi cúi đầu xuống, “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến ngoài điện.”
Vệ Cẩn thản nhiên nói, “Chuẩn.”
Khương Nhiêu cũng không để ý, vẫn vùi trong lòng hắn, một tay còn đưa một miếng trái cây vào miệng hắn.
Hoàng hậu vạt áo thong dong, chân thành chào hỏi, “Không phải là thần thiếp cố ý quấy rầy Khương muội muội, nhưng mà đến Hàm Nguyên Điện mấy lần, nhóm cung nhân đều nói bệ hạ ở Sơ Đường Cung, thần thiếp quả thật có việc muốn bẩm báo, mới tùy tiện đến đây, chỉ có điều vừa hay muốn thăm tiểu Hoàng tử, muốn biểu thị tâm ý. Khương muội muội có ngại không?”
Khương Nhiêu nở nụ cười, cắn nửa miếng trái cây đưa tới miệng Vệ Cẩn, Vệ Cẩn cũng là cao thủ diễn trò, sau khi nuốt xong còn không quên ngậm ngón tay kia một cái, càng thêm ướt át.
Hoàng hậu đứng sững ra bất động, làm như không thấy.
Khương Nhiêu lúc này mới mở miệng, giọng nói yêu kiều, “Nếu thần thiếp ngại, vậy Hoàng hậu sẽ đi liền sao? Nếu không phải, cần gì phải hỏi nhiều thế này.”
Lần này, sắc mặt Hoàng hậu rốt cuộc cũng có chút khác thường.
Khương thị… Nàng ta lại không coi ai ra gì như thế, quả thật là coi trời bằng vung, mình rốt cuộc vẫn là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nàng ta sao dám nói năng bất kính!
“Có thể thấy thời gian thường ngày của Khương muội muội đều dùng cho việc phụng dưỡng bệ hạ, thi thư lễ nghi quên không ít, hôm khác thần thiếp sẽ bổ túc uội muội ở Tử Thần Cung.”
Vệ Cẩn cong khóe miệng, “Hoàng hậu lần này sang đây có chuyện gì?”
Khương Nhiêu rốt cuộc cũng đứng dậy, ánh mắt quét qua người Hoàng hậu một lần rồi lập tức đi vào trong nội thất, ngay cả hành lễ cũng không thèm.
Hoàng hậu chỉ cười đoan trang, không thấy tức giận, “Bạch Phi gần đây thân thể không tốt, hai vị đế cơ tuổi nhỏ cần có người chăm sóc. Dù sao đi nữa thần thiếp phúc mỏng, đến bây giờ dưới gối không con, liền muốn nhận đế cơ sang Tử Thần Cung trông nom cho chu đáo, thứ nhất thân là chủ mẫu hậu cung, gánh vác một phần với Bạch Phi là bổn phận, thứ hai đế cơ cũng giống như thần thiếp sinh ra, đều phải gọi thần thiếp một tiếng mẫu hậu, nuôi bên cạnh cũng bớt trống vắng phần nào.”
Lần này ba phần thương cảm, bảy phần thân thiết, nói những câu có lý. Ngay cả Vệ Cẩn cũng tìm không ra lý do phản bác.
Thấy việc này kết cục đã định, nhưng Khương Nhiêu lại chậm rãi đi ra từ sau rèm che, nàng vấn mấy sợi tóc, tiến lên kéo cánh tay Vệ Cẩn, “A Cẩn, vừa rồi ta còn chưa kịp nói, hôm nay thấy đế cơ, cảm thấy yêu thương khó bỏ. Trong cung nhũ mẫu rất nhiều, nhân lực dồi dào, muốn nhận đế cơ về chăm sóc, thứ nhất là có thể sử dụng nhân lực hết mức, hơn nữa cũng có thể làm bạn với Lâm Y.”
Lời này của nàng rõ ràng chính là đang mỉa mai lời vừa rồi của Hoàng hậu.
Vệ Cẩn nhảy dựng mi tâm, cúi người nhìn gương mặt dịu dàng của nàng, cảm thấy nhức đầu không thôi, cô gái này quả thật là quỷ kế đa đoan, không biết lần này trong hồ lô bán thuốc gì. (*)
(*) thành ngữ ý nói không biết đối phương đang nghĩ gì
Hoàng hậu cao giọng, “Khương Quý phi chớ có cố tình gây sự.”
Khương Nhiêu xụ mặt xuống, nhíu mày lại, lặng lẽ buông tay ra.
Vệ Cẩn khoát khoát tay, “Bạch Phi hư nhược, càng phải có đế cơ làm bạn, lần này đế cơ vẫn nuôi ở Dao Hoa Cung, sai hai nhũ mẫu qua chăm sóc.”
Tiết mục đối chọi gay gắt này kết thúc chẳng vui vẻ gì.
Khương Nhiêu cụt hứng, vào nội thất cho Lâm Y bú sữa, Vệ Cẩn chẳng mảy may biết mệt mỏi là gì, bảo thị nữ mang nước trà đến thư phòng, tiếp tục xử lý chính vụ.
Kế này không thành, còn có chiêu sau, cũng muốn xem Hoàng hậu có thể chống đỡ được bao lâu?
—
Tiệc vạn thọ của Tịnh Thái hậu tới, phô trương không thua gì mấy năm trước.
Hoàng thượng hình như có ý bù đắp chuyện gì, dù sao giam lỏng bà đã mấy tháng, không bày tỏ sự hiếu thuận thì khó được kẻ dưới phục tùng.
Mẫu tử hai người trong bữa tiệc vô cùng nhã nhặn, nhìn không ra chút hiềm khích, nhưng gương vỡ thì đã vỡ, vết nứt vĩnh viễn không thể nào liền lại.
Yến hội không ngừng, hoa thơm ca múa.
Vào thời điểm này năm ngoái, Khương Nhiêu đứng ở bên cạnh hầu hạ, nhưng đời đổi thay, bây giờ nàng đã ngồi trên ghế khách, phân vị ngay đây.
An Quý nhân mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng tự dùng trà, không thèm tập trung.
Tiết mục cũng không quá hợp ý, chỉ có thượng phục cục dâng lên một phần lễ vật, muốn nổi bật.
Một bức Bách Phúc Đồ thêu hai mặt dài mười thước, nhưng cũng không phải thành phẩm, theo nhịp múa hát của mười hai vũ cơ mà tung lên, còn nét bút vẽ rồng điểm mắt từng nhịp thêu lên.
Nhưng thấy khắp thắt lưng tay áo, mười hai vị vũ cơ mang mặt nạ, phong tình vô hạn.
Dáng người kia mềm dẻo không chê vào đâu được, điệu múa kia tao nhã không hề có sơ hở, mà Bách Phúc Đồ lại theo nhạc mà từ từ hiện ra ở trước mắt mọi người.
Xa hoa lộng lẫy, Tịnh Thái hậu đắm chìm trong màn trình diễn mới lạ này, nhất thời chuyên chú.
Khương Nhiêu vốn cũng xem cuộc vui, nhưng mà nhìn một chút lại phát hiện bên trong vũ cơ, người đứng đầu hàng có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Nhưng đang lúc phân tâm, bước chân vũ cơ đột nhiên biến đổi, cuối cùng một cây kim xuyên qua ống cuộn bay thẳng về phía Tịnh Thái hậu.
Trong lúc hoảng loạn, Tịnh Thái hậu vội vàng lánh sang một bên, khó khăn lắm mới thoát được một kiếp. Nhưng không ngờ, đúng lúc thân thể nhìn như tránh được nguy hiểm lại trúng một kích trí mạng.
Bởi vì mọi người ở đây đều đem toàn lực chú ý lên bức hoạ, mà dưới bức hoạ cuộn tròn lại đang che giấu một thân ảnh.
Khi ám vệ xuất thủ thì đã quá muộn.
Tịnh Thái hậu cứng người trên tháp, che chặt bụng, mà một thanh đoản kiếm sáng bạc sừng sững cắm trên người bà!
Trong lúc khiếp sợ và đau đớn, Tịnh Thái hậu không thể mở miệng, tay vuốt lên phượng tiên kế được búi cẩn thận, trâm cài tóc rơi lả tả.
Vệ Cẩn như bị rách mắt, trong lúc khiếp sợ, chỉ thấy vũ cơ mang mặt nạ kia đã ôm Tịnh Thái hậu lui về sau.
Phía sau là rừng cây sâu thẳm, ngoài cây cối ra là tường thành cao dốc đứng.
Máu đỏ nhuộm thẫm hoa phục của Tịnh Thái hậu, hai mắt bà rũ xuống, chỉ còn đôi tay giữ chặt cổ tay vũ cơ kia.
Trong lúc giằng co, tình thế khẩn cấp. Phùng Uyên khẩn cấp bày trận, vây chặt vũ cơ kia đến con kiến cũng chui không lọt.
Không biết vì sao, sắc mặt Tịnh Thái hậu vốn chấn động lại chợt nở nụ cười. Mà nụ cười kia rất kỳ lạ.
“Ngươi rốt cuộc… vẫn lấy mạng…” Giọng Tịnh Thái hậu vỡ vụn, Vệ Cẩn sa sầm hô to, “Mẫu hậu đừng nhiều lời, phải bảo tồn thể lực.”
Đôi tay sau lưng gập lại, nhóm xạ thủ sau lưng nâng cung nỏ lên.
“Năm đó là ta nợ ngươi một mạng, nhưng ngày đó gây ra chuyện kia, cho dù là hôm nay ta vẫn không thay đổi,” Tịnh Thái hậu nâng mặt lên, khinh miệt nói, “Đại Yến các ngươi đã vong, vận số đã hết… Ngươi mở mắt ra nhìn đi, thiên hạ này, là thiên hạ của Đại Chu…”
Chữ sau cùng còn chưa nói xong, vũ cơ phía sau chợt kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt dữ tợn trước mắt bao người!
Các nữ nhân đã sớm bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, không khỏi hít một hơi, đây là gương mặt xấu xí nhất được nhìn thấy từ trước đến giờ. Nhưng mà ngũ quan này lại có vài phần tương tự với Khương Quý phi…
Hoa Thục phi nhìn chằm chằm Khương Nhiêu không hề chớp mắt, có chút đăm chiêu.
“Hôm nay, ta muốn ả độc phụ này làm lễ tế giang sơn Đại Yến ta!” Y Tự đã gần như điên cuồng, cầm lấy chuôi đao, muốn dùng sức trong nháy mắt.
Vệ Cẩn đã đoán trước tất cả tình huống.
Tay của Y Tự cứng ngắc một chỗ, lúc ấy, vạn mũi tên bắn ra, tên như mưa rơi, ùn ùn kéo đến, che lấp hoàn toàn thọ yến xa mỹ.
Đao đâm sâu vào thêm một tấc, Tịnh Thái hậu bình yên vô sự, được người cứu ra. Nhưng Y Tự lại như bia ngắm, bị bắn ngàn lỗ, như đinh cắm trên thân cây!
Máu rào rào chảy xuống, nhiễm đỏ mảnh đất dưới chân.
Cảnh tượng kia vô cùng thê thảm, Khương Nhiêu đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Hết thảy đều phát sinh quá mức đột ngột…
“Đặt mẫu hậu nằm ngang, không được dịch chuyển, nhanh đi mời thái y lại đây! Tất cả mọi người lại đây!” Vệ Cẩn sao có thể không lo lắng, đó dù sao cũng là mẹ ruột của hắn. Huống hồ ở trong cấm cung mà xảy ra một việc nguy hiểm như thế, tuyệt đối không thể nhịn.
Nhưng vào lúc này, Tịnh Thái hậu lại được thị nữ đỡ lấy, từng bước đi đến chỗ Y Tự như đinh ghim trên cây, đã mất hình nguời.
Bà nói, “Ai gia biết ngươi còn có thể nghe thấy, nhìn thấy, ta muốn nói cho ngươi một việc, muốn cho ngươi mang theo tiếc nuối vô tận mà chết đi, vĩnh viễn không thể mở ra lối thoát…”
Cả người Y Tự chỉ còn một đôi mắt có thể động đậy, bà giật giật, cũng không thể ngăn cản.
Tịnh Thái hậu lấy một chiếc hoa tai ngọc từ trong ngực, “Đây là vật năm đó Tiên hoàng nhặt được khi cứu ngươi ở Tiểu Kính Hồ. Nữ nhân ông ấy yêu nhất cả đời này chính là ngươi, hoa tai này cho đến chết ông ấy đều giấu trong người… Nhưng ngươi biết không? Năm đó phụ hoàng ngươi là bị hoàng thúc ngươi thừa dịp hỗn loạn mà độc chết, Tiên hoàng liền thay ngươi giết hắn báo thù cho phụ hoàng… Coi như là, mẹ con hai người các ngươi đều thiếu ông ấy một mạng… Mà ngươi thì lại hận sai cả đời, không tiếc lấy cốt nhục của mình để báo thù, phá huỷ hết thảy những gì của nam nhân yêu ngươi nhất trên thế gian này!”
Tịnh Thái hậu đặt chiếc hoa tai kia lên cổ bà, “Nữ nhân ai gia hận nhất cả đời này là ngươi, nhưng nữ nhân đáng thương nhất cũng là ngươi…”
Cổ họng Y Tự lại phát ra tiếng cười khanh khách, nhưng nhanh chóng không còn động tĩnh, chỉ còn lại đôi mắt trợn tròn không thể nhắm kia, đến chết vẫn không khép lại.
Khương Nhiêu thấy rõ, ánh mắt cuối cùng của bà trước sau đều dừng trên chiếc hoa tai ngọc kia…
Sự khắc nghiệt hơn cả yêu hận trên thế gian này, chung quy bất quá chỉ là hai chữ sinh tử thôi.
Vẫn là Tịnh Thái hậu tàn nhẫn nhất, bà chỉ dùng một câu đã dễ dàng đánh bại Y Tự. Hủy diệt một người, không gì bằng hủy diệt tín ngưỡng của người đó.
—
Tịnh Thái hậu đã thế suy sức yếu, lúc này đã mất máu quá nhiều, nhóm thái y đồng thời ra tay, vô cùng lo lắng.
Vệ Cẩn ngồi im bên ngoài, Hoàng hậu vịn cửa, không nói được một lời, yếu ớt nhìn vào trong phòng.
Khương Nhiêu vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ kỳ quái trên gương mặt Hoàng hậu, đó cũng không hẳn là sự bi thương, mà là một loại cảm giác hung ác tàn nhẫn.
Nàng vội vàng đứng dậy, lại không thấy tung tích của Lưu Ly.
Khương Nhiêu không muốn quấy rầy Vệ Cẩn, chỉ bí mật phân phó Oánh Sương nhanh chóng đến Dao Hoa Cung xem.
Mi tâm đột nhiên nhảy dựng, chỉ chốc lát sau Oánh Sương lảo đảo trở lại, sắc mặt khác thường, nhưng không làm ầm lên.
Bởi vì theo sát phía sau còn có cung nhân loạng choạng báo lại, “Bẩm bệ hạ! Bạch Phi nương nương không xong rồi!”
Mà cùng lúc đó, thái y từ trong phòng đi ra, quỳ xuống đất, “Vi thần tội chết… Thái hậu nương nương đã qua đời.”