Thì lão bị cuốn công pháp đột nhiên phát sáng, sau đó quán thâu truyền thừa văn tự, mà chỉ quán thâu văn tự không thì vẫn không làm lão do dự.
Bản thân có nên truyền thiên công pháp này cho Phương Thần hay không.
Mà ngay lúc đó khi được quán thâu văn tự, bộ công pháp này còn điều động thiên địa chi lực cùng năng lượng trong thiên địa.
Cải tạo cường hóa toàn thân lão từ trong ra ngoài, thể chất lẫn thiên phú đều có gia tăng nhất định.
Đến cả tinh thần cũng được rèn luyện cô đọng cùng thuần túy, và mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng kèm theo đó thì tinh thần cũng bị thiên địa chi lực khảo nghiệm.
Nếu như không thể chịu đựng nổi thì sẽ gặp phải thiên địa chi lực phản phệ, làm cho tinh thần tan vỡ trở thành kẻ ngu, và lão còn đạt được một năng lực, đó là khi nào lão thành công đạt tới tầng thứ ba.
Thì lão sẽ có một lần cơ hội quán thâu công pháp này cho người thân của lão.
Mà phải là huyết mạch trực hệ mới được, rất tiếc là lúc con trai lão được sinh ra lúc đó lão mới đạt tới tầng thứ hai mà thôi, cũng mới năm ngoái lão mới thành công đột phá tầng ba.
Ban đầu lão tính truyền thụ cho con trai, nhưng chỉ mấy ngày thì có tin con dâu mang thai.
Dù cái thai mới thành hình chưa đến một tháng, nhưng lúc đó lão từng một lần vào cung nhờ đại quốc sư bấm tay tính toán, nên lão có thể biết được đây là một đứa cháu trai.
Nếu như lão có thể đột phá tầng công pháp cao hơn, thì truyền thụ cho huyết mạch trực hệ số lượng sẽ gia tăng rất nhiều, nhưng lão sau mấy chục năm cố gắng mới khó khăn lắm đột phá tầng ba thôi.
Nên lúc đó lão cảm thấy có lẽ là thiên ý, vận mệnh muốn cho lão truyền lại bộ công pháp này cho cháu mình.
Và hiện tại nếu lão truyền thụ ngay bây giờ, Phương Thần mà thành công tiếp thu được công pháp quán thâu.
Thì sẽ được thiên địa chi lực cường hóa một lần, từ đó tư chất tăng nhiều, sau này lúc tu luyện sẽ làm ít công to.
Với lại trong đầu lúc nào cũng có thể lập tức đọc được thiên công pháp này, trải qua qua mười năm hai mươi năm quan sát, thì lý giải sẽ càng sâu hơn người mới học một hai tháng nhiều.
Bởi vậy lão hiện tại rất do dự, tuy có chút nguy hiểm nhưng chỗ tốt thật quá nhiều a.
Lão nguyên soái đứng ngây ngốc nửa giờ, ánh mắt từ từ xuất hiện vẻ quyết tâm, lão hi vọng cháu mình sau này sẽ là người chống lên nhà họ Phương.
Sau này lão mà ngã xuống thì còn có hi vọng Phương gia trường tồn tiếp, dù lão không quá cảm mạo những trưởng lão kia, nhưng đối với gia tộc lão vẫn còn chút tình cảm nhất định.
Lão không hi vọng mấy chục năm sau khi lão ngã xuống, Phương gia không còn có người đủ sức chèo chống mà đi về hướng sụp đổ diệt vong.
Hiện tại với sự che chở của lão cùng cha của Phương Thần, thì Phương Thần sẽ không giống như lão, càng lớn tuổi ám thương càng nhiều, như vậy thì có thể càng sống lâu hơn mấy trăm năm.
Có hi vọng vấn đỉnh càng cao hơn thế hệ này của lão nhiều, còn về con trai thì lão không hi vọng gì nhiều, tên này dù thiên phú cũng rất tốt.
Nhưng vẫn chưa tính là thiên tài gì, chỉ nhờ có tài nguyên tu luyện khổng lồ là lão có nên mới đủ sức ngồi lên vị trí Đại Tướng Quân mà thôi.
Hoàn toàn không đủ khả năng cùng tu vi để sau này kế thừa chức vị Nguyên Soái của lão, nên hi vọng còn lại lão chỉ đành đặt hết lên người Phương Thần.
Thành công thì nhà họ Phương cũng sẽ được kéo dài thịnh vượng ít nhất vài trăm năm, nếu thất bại cùng lắm thì Phương Thần bị thương nguyên thần một ít.
Chờ hắn lớn lên lão lại truyền thụ một lần nữa, mặc dù vẫn sẽ được thiên địa chi lực cải tạo một lần nữa, nhưng không có nhiều chỗ tốt bằng lúc này.
Lúc này hắn vừa sinh ra chưa lâu, tiên thiên bản nguyên vẫn còn lưu lại trong cơ thể một ít, chưa trôi đi quá nhiều.
Nếu có thiên địa chi lực điều động nguyên khí đất trời cải tạo, thì sẽ được lợi gấp mười lần lớn lên mới cường hóa.
Với tài lực của Phương gia lúc này, thì Phương thần bị tổn thương thần hồn, trở thành ngu si khoảng một hai năm là có thể trị khỏi hoàn toàn.
Nếu chịu bỏ ra một giá lớn thì vẫn có lập tức thể bù đắp lại, nhưng nếu thành công thì sẽ kiếm lợi lớn.
“ hi vọng sẽ thành công”: lẩm bẩm một câu, sau đó lão nguyên soái xoay người lại đi đến gần Phương Thần, tay lão từ từ dơ lên chạm đến trán của Phương Thần.
Bỗng nhiên lúc này trên người lão dâng lên một luồng khí tức mờ ảo cường đại, cả thân thể được bao phủ bởi một luồng khí màu vàng óng, sáng chói cực kỳ và từ trong cơ thể lão vang lên tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời.
Kèm theo đó thì từ trong trán lão nguyên soái bay ra từng đoàn văn tự màu vàng, chúng tổ hợp lại giống như một loại trận pháp cực kỳ phức tạp cùng huyền ảo.
Nhìn như là hư ảo nhưng chúng tạo nên cảm giác rất thần bí, sau đó chúng nối đuôi nhau tràn vào ấn đường của Phương Thần.
Và biểu tình của Phương Thần lúc này thì hơi nhíu mày một chút, nhưng chỉ một lát sau thì giản ra, giống như hắn đã quen thuộc với cảm giác tiếp nhận tin tức này rồi vậy, điều này chỉ đi qua nháy mắt mà thôi.