• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn hắn làm thiếu gia mà muốn sài một đồng cũng khó khăn, hạn chế đủ điều, làm cho hắn hết sức khổ bức, nhưng cũng hết cách rồi.

Mặc dù trong nhà, đối với mọi người thì Phương Thần là bảo bối, nhưng người nắm quyền vẫn là gia gia a, ai bảo trong nhà gia gia là lớn nhất, với mạnh nhất đâu.

Dù hắn có không muốn thì cũng chả dám chống lại gia gia a, cho nên từ mấy năm trước hắn đã suy tính cho mình một cái đường ra rồi.

Nhưng bởi vì bản thân vẫn còn bị quản chế trong phủ, cho nên hắn không có cơ hội thực hiện kế hoạch của mình.

Hiện tại có lẽ ngày đó sắp tới rồi, mặc dù hắn biết cho dù có được ra khỏi phủ, nhưng xung quanh người bảo vệ chắc chắn sẽ không thiếu.

Nhưng đây cũng là một bước tiến lớn a, còn hơn là cả ngày bị nhốt trong phủ, hắn ăn ngoc mặc sướng mấy năm, nhưng cả ngày cứ như bị cầm tù vậy.

Nếu không phải mỗi ngày có thị nữ chăm sóc từ a đến z thì Phương Thần cứ nghĩ mình là phạm nhân cơ.

Phải nói, từ khi sinh ra tới giờ, đã hơn năm năm, nhưng Phương Thần nhớ được số lần hắn ra khỏi phủ chỉ trên đầu ngón tay, tầm bốn năm lần gì đó.

Mấy lần đó là hắn theo mẫu thân về gia tộc ông ngoại, có một hai lần thì đi theo gia gia thăm mấy lão bằng hữu.

Đều hết sức nhàm chán, thăm gia tộc ông ngoại thì còn có chút gì đó mới lạ, đi theo gia gia thăm lão bằng hữu.

Thì bọn họ cả một ngày chỉ đánh cờ, uống trà, phẩm họa, Phương Thần mỗi lần như thế là hắn ngủ tới khi trở về.

. . .

Rời giường rửa mặt, có sẵng thị nữ chờ bên ngoài cho hắn thay quần áo, khi còn nhỏ thì còn không để ý, tới khi dần dần lớn lên thì mỗi lần như vậy hắn vẫn không thoải mái.

Mặc dù chưa đến mức bị cởi sạch, nhưng bị mấy nữ nhân trẻ đẹp vây quanh thay quần áo cho mình, dù còn tuổi nhỏ nhưng cũng có chút phản ứng về sinh lý a.

Dù sao bên trong hắn đã là đại thúc rồi a, tính luôn hai kiếp người tuổi tác của hắn cũng đã hơn 30 rồi, đủ làm đại thúc rồi.

Còn may mấy năm này hắn kiềm chế rất tốt, nên không bị các nàng phát hiện, nếu không thì mất mặt lớn, cho dù các nàng khi còn nhỏ từng tắm rửa cho hắn cũng nhìn sạch trơn rồi.

Sau khi chuẩn bị xong tất, thì hắn chuẩn bị tiếp tục luyện quyền như hôm qua, hiện tại sáng sớm, tuyết vẫn còn bay đầy trời, năm nay tuyết rơi có chút nhiều rồi.

Bởi vì là người tu luyện, cho nên Phương Thần sức chịu lạnh vẫn cao hơn người thường rất nhiều, nhưng không vì vậy mà hắn ăn mặc ít.

Dù sao đối với hắn, mặc đồ mùa đông vẫn rất đẹp trai a, cho nên dù không cảm giác có bao nhiêu lạnh, nhưng chỉ vì đẹp trai là hắn mặc dầy như bao người khác.

Thường nói người đẹp vì lụa, không sai chút nào, dù cho hắn đã rất đẹp trai, sau này lớn lên dựa vào túi da này có thể mê đảo bao nhiêu thiếu nữ.

Nhưng Phương Thần vẫn rất coi trọng cách ăn mặc, bởi vậy mẫu thân hắn vì sở thích này mà từ trong Kinh Thành mua lại một tiệm thời trang.

Trong đó bao gồm một đội có mấy vị đại sư, bọn họ chuyên môn phụ trách làm quần áo cho một mình hắn, bởi vậy những quần áo mà hắn mỗi ngày mặc, đều được các vị đại sư nổi tiếng tỉ mỉ thiết kế.

Phương Thần cũng rất hài lòng với tay nghề của bọn họ, cho nên Phương Thần cũng quyết định sau này có cơ hội thì tìm bọn họ, làm cho bọn họ thiết kế mấy kiểu quần áo hiện đại xem như thế nào.

Không biết những kiểu quần áo này bán ra ngoài, thì người ở thế giới này có chấp nhận không nhỉ, mà Phương Thần chỉ ưu tiên cung cấp mấy loại quần áo hiện đại này cho quyền quý thôi.

Đây cũng là một trong mấy cái kế hoạch kiếm tiền của hắn, dù sao hắn không có quyền vận dụng tài chính trong phủ, cho nên hắn phải vận dụng địa vị của gia gia kiếm tiền rồi.

Nếu không có tiền thì cho dù địa vị hắn lại cao, cũng sẽ từng bước khó khăn, không có lợi thì ai thèm giúp ngươi làm gì, bởi vậy mục tiêu đầu tiên của hắn là kiếm cho mình món tiền đầu tiên.

Trải qua nửa ngày trong tuyết luyện quyền, cả người Phương Thần nóng lên, trong cơ thể chân khí lao nhanh, khí huyết sôi trào, cả người lập tức thần thanh khí sảng.

Người khác luyện võ học, càng luyện càng mệt, Phương Thần càng luyện càng tinh thần, đây cũng là một ưu điểm của Thái Cực.

Dù sao nói đến Thái Cực ở kiếp trước, nó đại biểu cho dưỡng sinh, chứ không phải dùng để đánh đấm, đa số người luyện Thái Cực chủ yếu là thả lỏng tinh thần, rèn luyện thể chất là chính.

Từ đó kéo theo tuổi thọ gia tăng, mà khi đến thế giới này, bởi vì có chân khí trong người, bởi vậy càng luyện càng tinh thần là vậy.

Phương Thần cũng không biết, ngoại trừ hắn ra, thì trong phủ còn có bốn người cũng mỗi buổi sáng đều học tập hắn luyện Thái Cực.

Trong đó cũng có cả mẫu thân của hắn nữa, nàng mặc dù còn trẻ, nhưng cảnh giới cũng cực cao, chỉ cần nhìn hắn luyện Thái Cực một lần, lập tức biết được chỗ tốt của bài quyền này.

Sau đó thì từ trong tay của Phương Thần lấy đi phương pháp tu luyện, thời gian dài tu luyện cũng làm cho cảnh giới của nàng tăng lên.

Nhất là khi sinh Phương Thần, ngày đó càng nhờ phúc của hắn, làm cho nàng được ké một chút Nguyên Khí Thiên Địa tẩm bổ.

Làm cho căn cơ võ đạo của nàng càng vững chắc mảng lớn, mấy năm này tiến cảnh rất nhanh, mặc dù chưa đột phá đại cảnh giới, nhưng cũng đã nhanh hơn mấy năm trước hầu như gấp ba bốn lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK