(4)
Cùng là điều tra, nhưng so với việc bắt tứ gia gióng trống khua chiêng, Giang Họa cảm thấy phối hợp với hắn để hắn tự mình tra được chân tướng càng thích hợp hơn.
Tứ phúc tấn khi đó đã mất đi lý trí, nếu không cũng sẽ chẳng làm đến mức kia.
Rất nhiều chuyện của hoàng gia, đều là loại chuyện có thể làm mà không thể nói.
Cái chết của Hoằng Huy đáng ngờ, việc này chẳng lẽ có một mình tứ phúc tấn biết? đương nhiên là không.
Không nói bản thân cha đứa bé, tứ gia, hay là Đức phi ở trong cung, thậm chí là Khang Hi, đối với chuyện xảy ra với Hoằng Huy, không thể có chuyện bọn họ không chút mảy may nghi ngờ.
Nhưng biết là một chuyện, có muốn vạch trần hay không là một chuyện khác.
Không vạch trần, với bên ngoài Hoằng Huy đơn giản là bệnh chết.
Nhưng là tứ phúc tấn lại muốn ở trước con mắt thiên hạ, buộc tứ gia tra. Vậy tứ gia có thể tra ra có vấn đề sao? Không thể!
Thừa nhận việc "Ta trị gia không nghiêm đến chính trưởng tử của mình cũng không bảo hộ được", so với thừa nhận "Tứ phúc tấn nổi điên vì mất con", lựa chọn sau càng có lợi hơn cho hắn.
Dù sao phúc tấn có thể điên, nhưng gièm pha không thể có.
Cho nên lần này Giang Họa chẳng những không đầu óc không rõ đi nói bậy, thậm chí chính cô cũng sẽ xuất lực, đem đồn đãi trong phủ áp xuống.
Chỉ cần cô có thể bày ra bộ dáng kiên quyết làm cho bên ngoài tin rằng Hoằng Huy chết vì bệnh tật, sau đó lại lén lút nhắc nhở Tứ gia cái chết của hắn có nghi vấn. như vậy có thể để cho tứ gia biết ta đang "vì gia mà hy sinh"mà càng thêm áy náy với cô, càng nỗ lực điều tra chân tướng, hoặc là ít nhất khi xử sự cũng không đi nghiêng về phía người khác.
Mà đến lúc đó dấu vết Đồng Tú Ngọc ra tay, khẳng định là giấu không được.
Không biết tứ gia phát hiện bạch nguyệt quang thuần trắng không tỳ vết, không mộ danh lợi trong lòng mình, có quan hệ với cái chết của trưởng tử, sẽ là cái tâm tình gì?
Lại nói, ngày mai thái y sẽ tới bắt mạch, cho nên Đồng Tú Ngọc lại muốn dung chiêu giả sinh non tới vu oan giá họa, dời đi lực chú ý, sợ là không được. Không biết nàng đến lúc đó sẽ tẩy trắng chính mình bằng cách nào?
Giang Họa trong lòng ủ mưu hố một đám người, trên mặt vẫn mang theo bi thương, cùng tứ gia vào linh đường.
Tiến vào linh đường, Giang Họa vành mắt lại hồng lên. Nàng một tay đỡ quan tài tinh tế vuốt ve, dường như đang vuốt ve gương mặt hài tử, biểu tình bi thiết, im lặng không nói lời nào.
Tứ gia cũng đứng ở trước quan tài, ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn nơi không trung, tựa hồ đang hồi tưởng giọng nói và dáng điệu của Hoằng Huy.
Hai người đắm chìm trong bi thương, không biết qua bao lâu, bị gió đêm thổi lạnh hai người mới tỉnh thần. nhìn nhau, Giang Họa mở miệng nói, "Gia, thiếp muốn bồi bồi hài tử......"
Tứ gia gật gật đầu, thở dài, "Bồi, chúng ta cùng nhau bồi hắn......"
Đêm ấy, hai người ở linh đường thủ một đêm.
Tờ mờ sáng, tứ gia vội vàng rời đi, lúc sau Giang Họa cũng cảm thấy chịu không nổi, trở về ngủ thêm một canh giờ, tỉnh lại liền bắt đầu công việc.
Hôm nay là ngày đầu tiên tang Hoằng Huy, qua giữa trưa, người phúng viếng liền lục tục tới.
Đằng trước có tứ gia, Giang Họa liền trở về chủ viện.
Thời gian này tới đều là những người không có chức tước, cũng không cần người chiêu đãi, tới thắp nén hương, tỏ vẻ vẻ thương tiếc, bọn họ liền tự giác rời đi. Hơn nữa lúc này không phải đưa tang, cho nên không có mang nữ quyến tới. Giang Họa cũng không cần chiêu đãi người nào.
Thẳng đến qua buổi chiều, các huynh đệ tứ gia cùng tôn thất nhất nhất tới cửa.
Thân là chị em dâu, các a ca tự nhiên phân biệt với nữ quyến, không cần Giang Họa tiếp đại.
Đại phúc tấn thấy Giang Họa dung nhan tiều tụy, mở lời bảo Giang Họa nghỉ ngơi, nàng ta tự mình tiếp đón nữ quyến tôn thất.
Mà thấy bát cửu phúc tấn, đều bồi ở bên người Giang Họa trấn an nàng.
Giang Họa thấy vậy, cũng không cùng các nàng khách khí, chuyển giao chuyện trên tay, cũng dặn dò đại phúc tấn sau khi thái y tới nên để hắn xem cho mấy hài tử trước, sau đó nghe lời các chi em dâu, đi nghỉ ngơi.
Các chị em dâu lại ngồi nói chuyện trẻ con không dễ nuôi, cùng nhau hồi ức về Hoằng Huy ngoan ngoãn đáng yêu, cảm thán sinh mệnh vô thường, bát phúc tấn kiên định nói Hoằng Huy qua đời đúng là thật ngoài ý muốn, lại rớt một vòng nước mắt...
Một vở diễn diễn xong, là tới thời gian dùng cơm.
Giang Họa thuận miệng lưu bọn họ lại dùng cơm, nhóm chị em dâu đều tỏ vẻ các ngươi bận rộn, chúng ta không ở lại làm gì cho thêm phiền, kêu đám đàn ông đang cùng Tứ gia mượn rượu quên sầu, liền tốp năm tốp ba tan hội.
Chờ đến khi trong viện không còn người ngoài, Giang Họa một mình ngồi một lát, mới gọi Lục Vu, "Kết luận của thái y ra sao?"
Lục Vu gật gật đầu, "Hồi phúc tấn, Hoàng Diệp luôn ở cạnh bồi Lưu thái y, thân thể các phúc tấn cùng các khanh khách đều tốt......"
Nàng do dự một chút, nói, "...... Nhị a ca thể nhược, có chút biểu hiện hàn khí nhập thể, đã kê đơn thuốc cho Lý trắc phúc tấn, tam a ca cùng đại khanh khách đều bệnh không nhẹ."
"Tiền viện thì sao? Có ai có vấn đề gì không?" Giang Họa mí mắt đều không nhấc một chút, cũng không bởi vì chuyện Lục Vu vừa nói mà biến sắc.
Lục Vu thấy phúc tấn nhà mình còn lý trí, cũng thở phào nhẹ nhõm, "Đều thỉnh Lưu thái y nhìn, vài vị tiên sinh cũng gia quyến cũng đều không ngại. Chỉ có tứ gia...thái ý nói là thương nhớ quá độ, hôm nay lại quá mức mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng một thời gian."
Ngừng một chút, Lục Vu tiểu tâm nhìn sắc mặt Giang Họa, thấp giọng khuyên bảo, "Phúc tấn, Lưu thái y lúc này còn chưa đi xa, ngài...... Ngài cũng xem đi?"
Giang Họa thầm nói y thuật của ta cũng không tệ đâu, rồi liền lắc đầu, "Không cần phiền toái, ta không có vấn đề gì."
Lục Vu vẻ mặt không tin, "Phúc tấn, ngài mấy ngày nay vất cả, nô tỳ..."
Giang Họa chỉ nhàn nhạt nói, "Rồi nói sau, ta muốn ngủ một lát, một canh giờ nữa gọi ta."
Cô đêm nay còn phải túc trực bên linh cữu, hiện tại phải tranh thủ ngủ một giấc, không có thời gian đợi thái y đâu.
Lục Vu uể oải đáp ứng, cùng Giang Họa trở lại gian, giúp cô nới lỏng tóc, cởi bỏ áo ngoài.
Thấy phúc tấn nhắm mắt nằm xuống, Lục Vu nghĩ lại chuyện ngày hôm nay xem có sơ sẩy chỗ nào hay không.
Thấy Giang Họa đã ngủ, liền tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, sau đó tìm mấy bà tử, thấp giọng phân phó các nàng bảo vệ tốt viện tử, lại gọi tới hai nha hoàn nhị đẳng vào hầu hạ, lúc sau mới vội vàng đi ra ngoài.
Chất lượng giấc ngủ của Giang Họa từ trước đến nay đều rất, đã làm hoàng đế một đời, lúc ngủ có người nhìn chằm chằm đối với cô mà nói là chuyện quá bình thường, cho nên cô cũng không vì trong nhà có người mà không ngủ được.
Nhưng hôm nay, cảm giác ngủ cực không an ổn, cảm giác bị người nhìn trộm phi thường mãnh liệt, nằm thêm một lát, cô liền tỉnh táo lại.
Nghĩ đến bản thân hiện tại là tứ phúc tấn, sẽ không xuất hiện tình huống ám sát linh tinh cẩu huyết gì đó, Giang Họa liền cũng không giả bộ ngủ nữa, trực tiếp mở to mắt.
Nhưng mà...
Giang Họa: "!!!"
Ta đi đi đi đi! Mẹ nó đứa bé cả người đầy máu me này là đứa nào đây?!
Danh Sách Chương: