(3)-1
Tả Đô Ngự Sử không biết là chịu không nổi áp lực trong lòng, hay vẫn là khom lưng lâu chịu đựng nổi, thế nhưng hai mắt nhắm nghiền, té xỉu trên mặt đất.
Huyền Võ Đế lúc này mới dãn da mặt, lộ ra một cái biểu tình trào phúng, "Xem ra Lý khanh là vì nước tận trung, thức khuya dậy sớm, vất vả lâu ngày thành tật?"
Nghe được trào phúng không chút nào che dấu trong lời Huyền Võ Đế, mấy người vốn muốn tiến lên nâng Tả Đô Ngự Sử dậy đều dừng lại động tác, lại yên lặng quay trở về vị trí của mình.
Tứ hoàng tử Ngụy Thế Chu thấy vậy, trong lòng cũng có chút chột dạ, nhưng vì không muốn yếu thế, không thể không căng da đầu đứng ra nói chuyện, "Phụ hoàng ——"
Huyền Võ Đế lạnh lùng đánh gãy, "Trẫm mệt mỏi, các khanh còn có chuyện?"
Thấy Huyền Võ Đế không cho Tứ hoàng tử mặt mũi như vậy, triều thần vẫn là nhìn không thấu tâm tư hoàng đế, cảm thấy đi về nhà suy nghĩ một chút vẫn tương đối tốt, vì thế đều tỏ vẻ không còn chuyện gì để bàn bạc.
Huyền Võ Đế liền gật gật đầu, công công bên cạnh biết ý, hô to "Bãi triều" rồi hầu Huyền Võ Đế rời đi.
Mà Huyền Võ Đế, từ đầu tới cuối chưa từng để ý tới Tứ hoàng tử.
Đợi thân ảnh Huyền Võ Đế đi mất, hô "Vạn tuế" xong, chúng thần hai mặt nhìn nhau, lại không thể không ngó qua Ngụy Thế Chu vẫn còn đứng im bất động và Tam hoàng tử Ngụy Thế Lăng, từng người lắc đầu, tốp năm tốp ba tản ra.
Thẳng đến khi đại điện không còn mấy người, Ngụy Thế Chu phương miễn cưỡng thu liễm thần sắc, gọi người tới mang Tả Đô Ngự Sử đã bị lãng quên đi.
Ngụy Thế Lăng đang thấp giọng nói chuyện với tâm phúc thấy vậy, đi đến gần Ngụy Thế Chu, trên mặt mang theo đồng cảm như bản thân mình cũng bị khổ sở, "Tứ đệ, ngươi hôm nay...... Không nên lỗ mãng như thế ......"
Ngụy Thế Chu hừ lạnh một tiếng, xem thường Ngụy Thế Lăng, liền phất tay áo bỏ đi.
Tâm phúc bên người Ngụy Thế Lăng thấy vậy liền có chút căm giận nói: "Tứ hoàng tử cũng quá mức vô lý, như thế nào có thể đối ngài......"
Ngụy Thế Lăng nhàn nhạt lắc đầu ý bảo tâm phúc không cần nhiều lời, mắt nhìn bóng dáng Ngụy Thế Chu, đôi mắt nheo lại, trong mắt ám sắc cuồn cuộn, ngược lại lộ ra ý cười cao thâm khó đoán, cũng không biết nghĩ tới cái gì.
Huyền Võ Đế rốt cuộc không tỏ thái độ gì với chuyện Lưu Dịch Chiêu bị buộc tội,, nhưng cũng không nói Lưu Dịch Chiêu vô tội, trong mắt triều thần, đây chính là cơ hội tùy thời có thể xuất hiện tấu chương buộc tội thứ hai, ba, bốn...
Mà tình huống của Thái Tử hiện trạng vốn là khiến người suy đoán nhiều, hơn nữa Huyền Võ Đế tuy rằng có chút bất mãn, lại cũng không làm gì Tả Đô Ngự Sử cùng Tứ hoàng tử, khiến cho Tam, Tứ hoàng tử càng khẳng định địa vị Thái Tử không xong, bắt đầu ngầm ngầm chuẩn bị kế hoạch riêng.
Trên triều, không phải hôm nay túm lấy bím tóc của đám người phe Thái Tử mà buộc tội, thì ngày mai chính là vì tranh đấu một vị trí mấu chốt nào đó mà công kích cãi cọ.Ngắn ngủn nửa tháng, trong kinh thành, tuồng cứ một hồi tiếp nối một hồi, người xem không kịp nhìn.
Đến Giang Họa đang bị cấm túc, cũng từ nội thị bên người nghe được rất nhiều tin tức.
_____
Sáng sớm, Thái Tử Phi đã đến viện Giang Họa.
Giang Họa mới rời giường, nghe nội thị bẩm báo, không chút để ý nói: "Không phải đã gặp hôm qua sao?"
"Bẩm điện hạ, Thái Tử Phi nương nương nói có chuyện gấp."
"Việc gấp?" Giang Họa nhíu nhíu mày, "Nửa năm này, Đông Cung còn có thể có việc gấp? Để nàng đến chính đường chờ ta."
Chờ Giang Họa thu thập tốt, đi đến chính đường, Thái Tử Phi đã đợi cô được một lúc.
Giang Họa tiếp đón Thái Tử Phi, nói: "Nàng tới rất đúng lúc, hôm nay phòng bếp làm mấy món mới, tới thử xem hương vị thế nào."
Thái Tử Phi cùng Ngụy Thế Thành trước kia tình cảm rất tốt, sau khi Giang Họa xuyên tới, nửa năm này Giang Họa cũng chỉ chịu gặp nàng cùng hoàng trưởng tôn Ngụy Diễn.
Giang Họa so với Ngụy Thế Thành lại càng thêm ôn hòa săn sóc, cho nên cảm tình giữa Thái Tử Phi và cô (Giang Họa) càng thêm thâm hậu, hai người ở chung bộ dáng có chút giống lão phu thê lâu năm, không có gì giấu giếm nhau.
Thái Tử Phi còn đang sốt ruột, thấy bộ dáng không nhanh không chậm của Giang Họa thì giận sôi máu, cũng không bận tâm Thái Tử có thể tức giận hay không, liền mắng, "Hiện giờ tình huống bên ngoài như thế nào, ngài còn có tâm nghĩ ăn nghĩ uống!"
Giang Họa cười cười, "Dân dĩ thực vi thiên, ăn uống chính là đại sự."
*民以食为天 dân lấy cái ăn làm trọng, bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.
Thái Tử Phi nói: "Nếu ngài còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ thực mau liền không có phúc hưởng ăn uống, đến sống còn không còn nước mà sống!"
"Còn không phải mấy chuyện tầm phào bên ngoài sao", Giang Họa không để bụng xua tay, "Ta hiện tại cửa cung cũng không ra được, cho dù muốn cũng không thể ra sức."
"......" Thái Tử Phi trầm mặc một chút, nghĩ tinh binh của Huyền Võ Đế còn đang vây quanh Đông Cung, khí thế yếu xuống.
Giang Họa ngồi bên cạnh Thái Tử Phi, tay gắp một miếng bánh nhỏ trang trí rất xinh đẹp đến trong chén Thái Tử Phi, trấn an nói: "Nghĩ nhiều cũng vô dụng, không bằng hiện tại ăn uống, giữ thân mình thật tốt. Chuyện tương lai ...... còn phải xem phụ hoàng nghĩ như thế nào, chúng ta cứ chờ đi."
Thái Tử Phi nửa năm nay cũng xem như được chứng kiến Thái Tử to gan như thế nào, lại nghĩ đến bản thân sớm đã quyết định tương lai cùng Thái Tử cùng sinh cùng tử, cảm thấy sốt ruột tựa hồ cũng không cần thiết, kỳ diệu bị Thái Tử trấn an. Liếc mắt nhìn Giang Họa một cái, cũng gắp cho cô một đũa đồ ăn, hai người liền như vậy ngồi ăn điểm tâm với nhau.
Nội thị bên người Giang Họa đã sớm bị đổi thành người của Huyền Võ Đế, Đông Cung có thể thu được tin tức bên ngoài, cũng là do Huyền Võ Đế có ý tứ báo cho hắn.
Thấy vợ chồng Thái Tử một giây trước còn có chút sốt ruột, giây sau liền ngồi ăn bánh uống trà, Huyền Võ Đế nửa năm nay chứng kiến Thái Tử sa ngã, vẫn là trợn mắt há hốc mồm một chút.
Được lắm, Thái Tử đây là muốn thi gan đúng không!
Danh Sách Chương: