“Dạ.” Kha Vũ không ngẩng đầu lên nói: “Đây là bài thi mợ soạn cho con, còn có những câu hỏi dễ ra và nâng cao tư duy.”
—
Tôn Cánh Phi nhìn thấy một đống đề thi in ra bên cạnh, hỏi cậu: “Con hiểu hết không?”
“Không hiểu con sẽ hỏi mợ. Mợ nói con có thể hỏi bất cứ lúc nào.”
“Ừ.” Tôn Cánh Phi gật đầu, “Cố gắng hỏi vào ban ngày, buổi tối thì đừng hỏi nữa nhé.” Kha Vũ chăm chú làm bài.
Tôn Cánh Phi đứng một lúc, Kha Vũ ngẩng đầu lên, “Mẹ có việc gì sao?”
“Không có.” Tôn Cánh Phi ra ngoài, “Chú ý nghỉ ngơi, đừng làm bài quá muộn.”
“Đúng rồi mẹ.” Kha Vũ gọi chị lại.
“Sao vậy?” Tôn Cánh Phi quay đầu.
“Đã nghỉ đông rồi, khi nào chúng ta về nhà ông bà nội?”
“Con muốn khi nào về?”
“Tất nhiên là càng sớm càng tốt.” Kha Vũ nói: “Con nhớ bà nội và ba rồi.”
“Ừ, để mẹ sắp xếp.”
Tôn Cánh Phi ra ngoài, trong phòng khách hai con trai của anh hai đang trùm mền xem phim ma. Vô tình nhìn thấy chị đứng sau sô pha, suýt nữa sợ phát khiếp.
Chị ra ngoài phòng khám đứng bên đường hút thuốc, mẹ Tôn vừa từ buổi tập nhảy về cùng mọi người, thấy vậy chị giấu điếu thuốc ra sau, không để bà mất mặt với người ta.
Chị hút xong đi lên lầu, đi ngang qua phòng khám bị nhân viên gọi lại, “Chị Cánh Phi.”
“Có chuyện gì?”
“Ờ thì…” Nhân viên liếc nhìn Tôn Hữu Bình, “Lần sau cố gắng lên từ cổng khu dân cư chị nhé.”
“Được.” Tôn Cánh Phi nói rồi đi lên lầu.
Trên lầu, mẹ Tôn liếc nhìn chị một cái, cố ý phẩy phẩy tay xua khói thuốc tưởng tượng trong phòng, hỏi chị: “Lần này nghỉ mấy ngày?”
“Hết năm mới.” Tôn Cánh Phi nói.
“Vậy thì tốt quá. Con đừng chỉ biết kiếm tiền, cũng nên quan tâm đ ến Kha Vũ. Sao con không đưa thằng bé đi chơi trong kỳ nghỉ đông? Hoặc là giống nhà chị dâu hai của con, đưa con mình ra nước ngoài đi.”
“Ngày mai con sẽ hỏi thằng bé.” Tôn Cánh Phi nghĩ ý tưởng này không tồi.
“Thôi, đừng ra nước ngoài, dịch bệnh không về được thì phiền phức.” Mẹ Tôn lấy một thau nước nóng, thả gói thuốc ngâm chân vào, “Hôm qua thấy nó nói chuyện video với ông nội, vui lắm. Ông nội hỏi nó thi thế nào, nó nói rất tốt.” Nói xong quay đầu chỉ một góc, “Ông nội nó tháng trước nhờ người mang củ mài đến, nhà mình ăn suốt một tháng, hấp, nấu canh, nấu cháo cũng có…”
“Ngày hôm trước dì con gọi điện, nói cháu trai mình không có việc làm, muốn đến đây tìm việc. Ý là muốn ở nhà con, nhưng mẹ nói nhà con đã cho thuê rồi, không thể đuổi người thuê được.”
“Nhà con không tiện, thuê rẻ nhưng xa.”
“Nghe ý dì con thì không muốn trả tiền thuê.” Mẹ Tôn bĩu môi, “Nghe là thấy không ổn rồi, sợ lại dính líu đến tìm việc giúp. Cháu trai dì con lười biếng lắm.”
“Mấy căn nhà của con mua không căn nào gần trường học, cũng không có vị trí tốt. Nhưng lại giúp thằng tư chọn căn tốt nhất, nhà đó vị trí quá tốt. Mấy hôm trước mẹ nói các con đều khá hơn nó, nó không vui, còn giận mẹ nửa ngày.”
“Cậu ấy đã không thích nghe rồi mà mẹ càng nói nhiều.”
“Mẹ khích lệ nó cố gắng!”
“Cậu ấy còn sống thoải mái hơn ba đứa con.” Tôn Cánh Phi vén áo ngồi trên lan can ban công, “Không phải ai nhiều tiền thì cũng hạnh phúc đâu mẹ à.”
“Đừng hút thuốc nữa, ám mùi lên đồng phục.” Mẹ Tôn vội lau chân, “Trước đây mẹ còn hay khoe các con, giờ không dám nữa. Lần trước mẹ nói vợ của thằng tư dạy ở trường trọng điểm, hôm sau có người quen đến nhờ giúp xin vào trường.”
“Có vào được không?”
“Vào cái gì! Chu Ngư nói con trai họ học không được, thiếu năm tám điểm không sao, đằng này thiếu gần một trăm điểm.” Mẹ Tôn cầm thau nước đi đổ, “Cuối cùng việc không thành còn mất lòng người.”
“Hừ, thiếu gần một trăm điểm, họ cũng dám đến nhờ.” Tôn Cánh Phi bật bật cái bật lửa.
“Ai mà không biết vậy.” Mẹ Tôn dặn chị, “Sắp đến Tết rồi, sáng mai mẹ con mình đi mua sắm. Chu Ngư cho mẹ hai phiếu mua hàng.”
“Ôi! Đời này của mẹ coi như không uổng, các con cũng tàm tạm. Ba cô con dâu cũng không tệ.” Mẹ Tôn hài lòng, “Nhìn đối diện kìa, bốn đứa con trai mà hai đứa ly hôn, nghĩ thôi đã phiền. May mà các con của mẹ đều yên ổn, tốt đẹp!”
——
Tôn Cánh Thành đứng ở trên ban công gọi điện thoại nói chuyện công việc, toàn bộ nói bằng tiếng Anh lưu loát.
Nhờ việc cứu người mà anh nổi tiếng. Ban đầu cũng ổn, cư dân mạng chỉ đùa, sau đó dần dần xuất hiện những người tự xưng là “bạn học của người cứu người” tiết lộ thông tin, từ việc anh học trường nào, làm nghề gì, cho đến cả ảnh đời thường của anh.
Có người tự nhận là học sinh của Chu Ngư, nói rằng “người cứu người” là chồng của cô giáo mình; có người nói toàn bộ vụ việc là do đội ngũ dàn dựng; nhưng phần lớn là những bình luận lý trí. Từ đầu đến cuối Tôn Cánh Thành không lên mạng đính chính, đến mấy ngày sau mới bị những tin tức hot khác lấn át.
Sau khi gọi điện xong, rảnh rỗi không có việc gì, anh xuống phòng khám, đứng co ro bên đường một lúc rồi lại lên lầu. Cứ lặp đi lặp lại như vậy hai ba lần, Tôn Hữu Bình không bực mình, nhưng mẹ Tôn lại bực trước, nói anh không thể ngồi yên được, cứ phải đi khiêu khích Tôn Hữu Bình.
Tôn Cánh Thành đâu có khiêu khích, chỉ là anh đang bực mình, có cảm giác lo lắng và bất an không nói nên lời. Không hẳn là do ảnh hưởng của hôn nhân và sự nghiệp, mà là giờ anh mới nhận ra rằng mình đã già, đã ba mươi tám tuổi, đã sống qua nửa đời người rồi. Trước đây anh không có khái niệm về tuổi tác, hai mươi tám và ba mươi tám không khác nhau. Nhưng những tin hot mấy ngày nay đã làm anh nhận ra, sự khác biệt này rất là lớn.
Một số từ ngữ xuất hiện thường xuyên làm anh không hiểu, như Hải vương, Hải hậu, YYDS, tuyệt tuyệt tử, người ăn cơm mềm… đều phải nhờ Kha Vũ giải thích, nói là ngôn ngữ mạng. Anh cùng đám bạn bè thảo luận, bọn họ nói anh không hiểu thì cũng bình thường thôi, dù sao cũng là “Trường giang sóng sau xô sóng trước, sự đời thay đổi người mới thay thế người cũ”. Những người gần bốn mươi như bọn họ đã là người cũ, sắp “biết mệnh trời” rồi. Sau đó mọi người nói tâm lý của anh cũng không có gì lạ, thuật ngữ chuyên môn gọi là “khủng hoảng tuổi trung niên”, dân gian gọi là “tuổi trung niên kiêu kỳ”.
Có lẽ năm nay xui xẻo, anh gặp đủ chuyện không thuận lợi, hôn nhân và sự nghiệp đều nát bét. Thêm vào đó, mẹ Tôn luôn càm ràm bên tai, nói anh là người kém cỏi nhất trong số những người cùng tuổi và mấy anh chị em, những giá trị và niềm tin mà anh kiên trì bấy lâu dần dần sụp đổ. Mà anh thì chỉ biết bất lực đứng nhìn.
Trước đây Tôn Cánh Thành chỉ kiên trì với những gì anh tin tưởng, người khác nói gì hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến anh. Nhưng giờ đây, sự không thuận lợi trong hôn nhân và sự nghiệp khiến anh rơi vào bối rối, bắt đầu nghi ngờ giá trị mà mình kiên trì liệu có đúng không.
Chỉ mới hôm qua, anh bị bạn bè lôi kéo đi xem bói. Thầy bói vuốt vuốt râu, nói anh là “đại khí vãn thành”. Về nhà, anh tra xem “vãn thành” là muộn đến cỡ nào. Kết quả làm anh an lòng, lịch sử đầy những người đến năm mươi, sáu mươi tuổi mới thành danh.
Mẹ Tôn thấy anh phiền, nói anh: “Ban ngày sao không đi làm, con đến đây làm gì?”
Hôm nay Tôn Cánh Thành lái xe qua phòng khám, lên lầu tìm Tôn Cánh Phi. Chị không có ở nhà, nghe nói đi xem nhà gần đó, dự định năm sau sẽ chuyển ra ở riêng với Kha Vũ. Chị thấy phòng khám ồn ào, ảnh hưởng đến việc học của con mình.
“Mấy năm trước không mua, giờ thì giá cao rồi…” Mẹ Tôn càm ràm, “Hôm qua nghe chị con gọi điện với môi giới, hình như đang chấm hai căn nhà ở khu mới.”
“Mấy năm trước không có kế hoạch để Kha Vũ học ở đây.” Tôn Cánh Thành nói.
“Chị con đúng là đứa hời hợt, chưa bao giờ thấy nó quan tâm đ ến việc học của con cái. Hôm đó mẹ hỏi nếu Kha Vũ không đỗ đại học thì sao? Nó nói thì cho đi làm, xem chị con nói nhẹ nhàng chưa kìa!” Mẹ Tôn vừa gấp quần áo vừa nói: “Chị dâu cả và chị dâu hai đã lên kế hoạch từ khi con mới học tiểu học, còn nó con học đến cấp ba mới quan tâm, muộn mất rồi…”
Tôn Cánh Thành không muốn nghe bà càm ràm, mặc áo khoác rồi xuống lầu. Đang chuẩn bị lên xe bên đường thì gặp Tôn Cánh Phi trở về, hai chị em dạo bước dọc theo con phố, Tôn Cánh Phi hỏi anh: “Cậu lo lắng cái gì? Cuộc sống thoải mái thế cơ mà.”
“Chắc là khủng hoảng tuổi trung niên.” Tôn Cánh Thành thở dài.
Tôn Cánh Phi cười, “Cậu thật là thú vị.” Nói rồi châm điếu thuốc, hút một hơi, “Chúng ta thỏa thuận, ly hôn phải xếp hàng, đừng dồn chung.”
“Khi nào chị định ly hôn?”
“Để Kha Vũ có một cái Tết vui vẻ trước đã.”
“Cũng được. Đợi sau khi thằng bé khai giảng rồi xử lý.” Tôn Cánh Thành đồng ý.
“Hai đứa định khi nào?”
“Chắc cũng khoảng thời gian đó.” Tôn Cánh Thành bình thản nói.
“Chúng ta nên tránh nhau. Chị sẽ ly hôn trước, cậu đợi hai tháng rồi ly hôn sau. Nếu không, ba mẹ sẽ không chịu nổi.” Tôn Cánh Phi nói: “Chuyện của chị cần xử lý gấp hơn.”
“Chị nói cũng có lý, nhưng em nghĩ chúng ta nên làm cùng lúc, giải quyết nhanh chóng.” Tôn Cánh Thành phân tích, “Nếu tách ra, ba mẹ vừa ổn định tinh thần từ chuyện của chị, lại phải chịu đựng thêm chuyện của em, kéo dài quá lâu.”
“Có lý. Như vậy họ chỉ đau lòng một lần là đủ.” Tôn Cánh Phi hít một hơi thật sâu.
Tôn Cánh Thành cởi áo phao của mình đưa cho Tôn Cánh Phi, đổi lấy áo dạ của chị. Sau khi thay xong, Tôn Cánh Phi nói: “Chuyện của cậu với Chu Ngư, chị không tiện xen vào. Chị tự thấy mình cũng chẳng khá hơn. Nhưng quan điểm của chị là khuyên hòa không khuyên ly. Tình huống của hai đứa khác chị.”
“Chị quý Chu Ngư nhiều hơn so với những gì chị thể hiện ra. Vợ cậu vừa có đức của phụ nữ truyền thống, vừa có sự khôn ngoan và lanh lợi của người hiện đại. Trước đây chị không thích hai mẹ con họ, đặc biệt là mẹ vợ cậu, Phùng Dật Quần. Luôn có cảm giác họ quá hoàn hảo, nhưng lại có chút gì đó kỳ lạ không thể nói được…”
“Chị không sợ những người phụ nữ kiêu căng ngạo mạn, loại phụ nữ mà luôn khoe khoang về bản thân, chị khinh thường đối đầu với họ.” Tôn Cánh Phi nói: “Nhưng trong công việc, chị ngại nhất là kiểu phụ nữ như Phùng Dật Quần…”
“Chị làm công việc này quá lâu, cách suy nghĩ không thể thay đổi.” Tôn Cánh Thành nói: “Em thấy mẹ cô ấy rất tốt. Em đã thấy bà chăm sóc bà nội, có những thói quen không thể giả vờ được, phải dần dần hình thành… Chúng ta đang nói về Chu Ngư, sao lại lạc sang mẹ cô ấy rồi?”
“Cậu cắt ngang làm chị quên mất định nói gì rồi.”
“Chị đang khen cô ấy, nói quý cô ấy hơn những gì chị thể hiện.” Tôn Cánh Thành nhắc.
“Không có gì đáng khen cả.” Tôn Cánh Phi suy nghĩ một lúc, “Chị có định kiến với những người hoàn hảo, cảm thấy họ không thực tế.”
“Vậy chị nghĩ người có tật xấu mới thực tế?” Tôn Cánh Thành hỏi lại.
“Đúng vậy! Nghe có vẻ hoang đường, nhưng thực tế là như vậy.” Nói rồi chị chuyển chủ đề, “Vợ cậu thì lại giả vờ quá mức, giả vờ quá mức thì thành giả tạo và lừa dối…”
“Vậy thì bọn em ly hôn lại hợp ý chị, sao chị còn khuyên?” Tôn Cánh Thành hơi cáu.
“Ai khuyên cậu. Hai người đúng là một đôi hoàn hảo theo lời mẹ nói.”
Câu nói này khiến Tôn Cánh Thành bị xúc phạm, anh quay đầu đi về. Trời đẹp như thế mà lại đi tìm cái bực.
“Em trai… em trai…” Tôn Cánh Phi chạy theo, bám lấy cánh tay anh, “Chị xin lỗi, chị lắm lời. Nể tình chúng ta đã từng chung bụng mẹ, tha thứ cho chị lần này.”
“Em không tha thứ, chị trả áo lại cho em.” Tôn Cánh Thành mặc áo dạ của chị, sắp chết rét luôn rồi.
Tôn Cánh Phi thôi cười, nói vào chuyện chính, “Chị đã chọn được nhà.”
“Nhanh vậy?”
“Chị đã xem hơn nửa tháng, chỉ là chưa nói.” Tôn Cánh Phi nói: “Chị sẽ nhờ anh hai chuyển tiền đặt cọc trước, đợi bán được nhà khu mới sẽ trả lại.”
“Chị cần tiền thì em cũng có.”
“Chị sẽ hỏi anh hai trước.”
Trên đường về nhà, hai chị em cùng hát một bài hát mà chỉ có họ mới hiểu.
Hồi nhỏ, hai người thường ăn trộm tiền trong ngăn kéo của phòng khám, một người canh gác, một người ăn trộm. Ban đầu là Tôn Cánh Thành trộm, nhưng Tôn Cánh Phi không hài lòng vì anh chỉ lấy vài đồng lẻ, sau đó chị tự mình làm. Khi Tôn Cánh Thành canh gác, chỉ cần thấy có người đến, anh sẽ huýt sáo bài “Fur Elise”.
Sau này Tôn Hữu Bình phát hiện tiền mất, không ít lần dạy dỗ anh cả và anh hai. Hai người không hề cảm thấy tội lỗi, ngồi dưới cây tiêu huyền, một người uống nước ngọt, một người chơi bi.
Khi đó nhà chia làm hai phe, anh cả anh hai một phe, chị ba em tư một phe. Ba mẹ muốn anh cả anh hai dẫn hai em đi chơi, nhưng anh cả anh hai có bạn riêng, không muốn dẫn theo em nhỏ. Họ không dám trái lệnh ba mẹ, bề ngoài là dẫn em đi chơi, nhưng khi đến ngã tư gặp bạn, họ sẽ bàn nhau chạy thật nhanh, bỏ hai đứa em ở phía sau.
Đến giờ Tôn Cánh Phi nhắc lại vẫn còn thấy hận, những vết sẹo trên đầu gối của chị đều là do đuổi theo anh cả và anh hai để lại.