Mục lục
[Đam] Thiên Quan Tứ Phúc - Mặc Hương Đồng Khứu(Sắp chuyển thể thành phim)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt thiếu niên kia, quả thật giống với suy đoán của Tạ Liên, là gương mặt với mảng sẹo bỏng nghiêm trọng. Nhưng mà, dưới các vết sẹo đỏ hồng liền nhau, mơ hồ còn có thể nhìn thấy, ba bốn khuôn mặt người nho nhỏ.
Mấy gương mặt người đó nhiều nhất chỉ lớn bằng lòng bàn tay trẻ con, xiêu xiêu vẹo vẹo phân bố trên mặt, trên trán thiếu niên băng vải. Bởi vì bị liệt hỏa đốt qua, nên ngũ quan của gương mặt nhỏ nào cũng nhăm nhúm rúm ró, dường như đang vì thống khổ mà thét chói tai. Những gương mặt nhỏ quỷ dị la hét chen chúc trên một khuôn mặt vốn dĩ bình thường, thật sự là khủng khiếp hơn bất cứ con quỷ nào!
Trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt này, Tạ Liên như rơi vào một cơn ác mộng. Sự sợ hãi tột độ khiến Tạ Liên chết lặng cả người, vậy nên y không biết mình đứng dậy lúc nào, y cũng không biết, mặt mình bây giờ đang lộ ra biểu tình gì, nhưng nhất định phi thường đáng sợ. Thiếu niên kia cởi băng vải xuống cọ tới cọ lui, vốn dĩ đã lo sợ bất an, sau khi thấy phản ứng của y, hắn lùi lại hai bước, dường như hiểu rằng Tạ Liên không có cách nào tiếp thu được gương mặt này, như để bảo hộ chính mình, hắn đột nhiên che kín gương mặt khủng khiếp, bật dậy khỏi mặt đất, la lên một tiếng, bỏ chạy vào trong rừng sâu.
Tạ Liên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nói: "Đợi đã!!!"
Y vừa đuổi theo vừa nói: "Đợi đã! Quay lại đi!"
Nhưng dù sao y cũng ngây người mất một lúc mới phản ứng lại, mà thiếu niên kia lại quen thuộc lộ trình trong núi, quen lẩn trốn trong bóng đêm, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy bóng dáng, mặc Tạ Liên kêu thế nào cũng không xuất hiện nữa. Giờ không có người cùng tìm giúp, pháp lực y lại đã cạn kiệt, không có cách nào thông linh truyền âm, y chạy như bay quanh núi một hồi, tìm tòi hơn nửa canh giờ cũng không có kết quả. Gió lạnh thổi qua, y thanh tỉnh hơn chút, biết một mình đi lung tung như ruồi bọ không đầu cũng không phải biện pháp, tự trấn định lại, thầm nghĩ: "Có lẽ hắn sẽ quay lại mang thi thể Tiểu Huỳnh cô nương đi." Thế là quay trở lại trước Minh Quang miếu, rồi lại ngẩn ra.
Chỉ thấy có rất nhiều hắc y nhân đã tụ tập tại khu rừng sau miếu, biểu tình nghiêm túc, đang cẩn thận đưa hơn bốn mươi cỗ thi thể treo ngược kia xuống. Trước rừng cây có một thân ảnh cao gầy đứng khoanh tay, đang giám sát, lúc quay đầu lại để lộ khuôn mặt thiếu niên thanh lệ lại lãnh đạm, chính là Phù Dao. Xem ra hắn trở về một chuyến, dẫn theo được một nhóm thần quan của Huyền Chân Điện xuống hỗ trợ.
Tạ Liên đang muốn mở miệng, phía sau lại xuất hiện tiếng bước chân, Nam Phong hộ tống thôn dân trở về xong, cũng đã quay trở lại. Hắn thấy tình hình như vậy, mắt liếc Phù Dao một cái, nói: "Không phải ngươi đã tự bỏ chạy rồi sao?"
Lời này đại khái nghe không xuôi tai, Phù Dao nhướng mày không vui. Tạ Liên không muốn bọn họ tại thời điểm mấu chốt này lại đấu khẩu, nói: "Là ta bảo hắn trở về tìm viện binh."
Nam Phong cười nhạo: "Vậy cứu binh đâu? Ta còn cho rằng ít nhất cũng thỉnh được tướng quân nhà ngươi đích thân hạ phàm chứ."
Phù Dao nhàn nhạt nói: "Khi ta trở về nghe nói Tiểu Bùi tướng quân đã xuống rồi, nên không đi tìm tướng quân chúng ta nữa. Huống hồ, cho dù ta có đi tìm, ngài bận rộn như vậy, chưa chắc đã có thời gian xuống đây."
Nói thật, theo hiểu biết của Tạ Liên về Mộ Tình, hắn có rảnh cũng sẽ không nguyện ý đích thân hạ phàm. Nhưng trước mắt y căn bản không có thời gian nghĩ nhiều, hơi mệt mỏi nói: "Các ngươi tạm dừng lại đã, giúp ta một chút trước đi, cùng giúp ta tìm thiếu niên băng vải kia."
Nam Phong nhíu mày nói: "Hắn mới vừa rồi không phải ở cạnh ngươi, cùng trông giữ thi thể nữ hài kia sao?"
Tạ Liên: "Ta bảo cậu ta gỡ băng vải xuống, cậu ta bị ta doạ chạy rồi."
Phù Dao nhếch khoé miệng, nói: "Không đến mức đó chứ. Ngươi mặc nữ trang cũng đâu đáng sợ tới mức như vậy."
Tạ Liên thở dài: "Chỉ trách ta lúc ấy ngây ra không kịp phản ứng. Tiểu Huỳnh cô nương đã chết, cậu ta nguyên bản đã chịu kích thích lớn, lại cho rằng ta bị mặt cậu ta hù doạ, khả năng chịu không nổi đả kích như vậy, nên mới chạy."
Phù Dao nhăn mũi, nói: "Hắn thật sự xấu đến thế sao?"
Tạ Liên: "Vấn đề không phải xấu hay không xấu. Cậu ta...... bị Dịch Mặt Người."
Nghe được ba chữ kia, động tác cùng biểu tình của Nam Phong và Phù Dao trong nháy mắt cứng đờ.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì cái gì mà mới nãy Tạ Liên lại ngây ra.
800 năm trước, hoàng thành Tiên Lạc cổ quốc bị một trận ôn dịch quét qua, dẫn đến diệt quốc. Người mắc loại ôn dịch này, trên người trước hết sẽ xuất hiện những khối sưng nho nhỏ, dần dà khối sưng càng lúc càng lớn, càng ngày càng cứng, hơi hơi đau nhức. Sau đó sẽ phát hiện, khối sưng này bắt đầu chậm rãi trở nên gồ ghề, ba chỗ lõm, một chỗ lồi, thật giống như là...... đôi mắt, miệng cùng cái mũi. Sau đó ngũ quan càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng, hình thành ra một thứ có hình dạng giống như mặt người. Nếu mặc kệ không để ý tới, trên người sẽ mọc ra càng ngày càng nhiều cái mặt như vậy. Nghe nói, có trường hợp, cái mặt mọc ra đó càng lúc càng phát triển, khi đã lớn hết mức, còn có thể mở miệng nói chuyện, thậm chí là la thét chói tai.
Mà tên của loại ôn dịch này, chính là Dịch Mặt Người!
Sắc mặt Phù Dao lại biến đổi, hai tay đang khoanh cũng buông xuống, nói: "Sao có thể! Loại dịch đó đã bị tiêu diệt mấy trăm năm trước, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện lại."
Tạ Liên chỉ nói một câu: "Ta không nhìn lầm."
Nam Phong với Phù Dao không có cách nào phản bác. Tạ Liên nói ra những lời này, không ai phản bác được.
Tạ Liên: "Trên mặt cậu ta còn có dấu vết từng bị lửa đốt, có thể hiểu là cậu ta muốn thiêu hủy đống mặt người hoại tử đó."
Khi bị nhiễm dịch mặt người, phản ứng đầu tiên của rất nhiều người chính là dùng dao cắt cái thứ khủng khiếp đó ra, hoặc là dùng đuốc thiêu chết nó, vì muốn thoát khỏi ôn dịch quái ác đó có phải cắt thịt bẻ xương cũng không tiếc. Nam Phong trầm giọng nói: "Hắn ta chỉ sợ cũng không phải người bình thường, có lẽ cũng đã sống trên đời này mấy trăm năm. Trước không nói cái khác, liệu dịch bệnh trên người hắn có lây truyền không?"
Tuy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng vấn đề này Tạ Liên vẫn bình tĩnh suy xét, khẳng định: "Không thể. Dịch Mặt Người lây truyền rất mạnh. Nếu dịch độc trên người thiếu niên kia có thể truyền nhiễm, cậu ta lại ẩn dấu ở núi Dữ Quân lâu như thế, vậy toàn bộ vùng này hẳn là đều đã lây bệnh của cậu ta rồi mới đúng. Dịch độc kia hẳn là đã...... trị hết. Chỉ là, sẹo lưu lại lúc trước không biến mất được."
Ba người không dám chủ quan. Dường như Phù Dao ở Huyền Chân Điện rất có địa vị, lại triệu tới núi Dữ Quân thêm một nhóm thần quan đào ba thước đất lục soát kỹ càng. Nhưng mà, bất luận thế nào cũng không tìm được tung tích thiếu niên kia, sợ là đã chạy khỏi núi Dữ Quân, biến mất trong biển người mênh mông. Theo tình hình trước mắt, cũng chỉ có thể trước về thiên giới sau lại nhờ Linh Văn Điện hỗ trợ tìm kiếm, rồi đợi tin tức thôi. Dịch bệnh trên người thiếu niên kia không có khả năng truyền nhiễm, điểm này cũng coi như đã may mắn rồi, nhưng Tạ Liên lại nghĩ đến tướng mạo cậu ta đáng sợ như thế, sau khi xuống núi nếu bị phát hiện, chỉ sợ sẽ bị coi là quái vật bị mọi người kêu đánh kêu giết, vẫn là phải mau chóng tìm ra mới được.
Không tiện tiếp tục trì hoãn ở núi Dữ Quân, Tạ Liên ôm thi thể Tiểu Huỳnh lên, bước từng bước một xuống núi. Bởi vì tinh thần có chút xao nhãng, nên tới tận khi người hầu trà hét lên y mới phát hiện ra mình suýt nữa đã ôm thi thể Tiểu Huỳnh đem vào Tương Phùng Tiểu Điếm, y liên tục xin lỗi, rồi quay trở ra ủy thác người an táng thoả đáng mới trở về. Sau khi đã giải quyết hết thảy mọi chuyện, Tạ Liên âm thầm thở dài.
Sự việc đã kết thúc, Tạ Liên chỉ cảm thấy mấy ngày sau khi phi thăng này, so với một năm y ở nhân gian thu lượm đồng nát ngày trước còn mệt hơn nhiều, hết leo lên rồi lại bò xuống, vượt nóc băng tường, quay cuồng gào rống, cải trang kiêm diễn xiếc ảo thuật, xương cốt quanh thân đều rã rời hết cả rồi, hơn nữa vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải cùng hậu hoạn, thật muốn làm một cái áp phích "Phi thăng không bằng thu đồng nát" treo phía sau lưng đi du thuyết nhân gian. Phù Dao vén vạt áo ngồi xuống, rốt cuộc nhịn không được thực hiện động tác trợn trắng mắt đã chuẩn bị từ lâu, nói: "Ngươi còn mặc bộ đồ này là tính làm gì nữa?"
Thấy Phù Dao trợn mắt, Tạ Liên lại có loại cảm giác thân thiết không gì sánh bằng. Y lúc này mới cởi kiện áo cưới đã mặc suốt một đường ra, vừa lau son phấn trên mặt, vừa thấy buồn bực: "Vậy chẳng phải nãy giờ ta vẫn luôn mặc bộ đồ này nói chuyện với Tiểu Bùi tướng quân sao? Nam Phong a, nếu hồi nãy ngươi nhắc nhở ta một chút thì tốt rồi."
Phù Dao: "Có thể là vì thấy ngươi mặc bộ này rõ ràng rất cao hứng."
Nam Phong đã chạy suốt một ngày, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nói: "Không cần phải nhắc nhở. Tiểu Bùi tướng quân sẽ không để ý ngươi mặc cái gì. Kể cả ngươi ăn mặc có kỳ quái hơn gấp mười lần, khi trở về hắn cũng sẽ không nhiều lời với người khác một câu nào."
Tạ Liên cảm thấy đêm nay thật vất vả cho vị tiểu thần quan này, bèn rót cho hắn ly trà, lại nghĩ tới Tiểu Bùi tướng quân thần khí lạnh tanh, đối lập với thái độ điên cuồng của Tuyên Cơ, nói: "Vị Tiểu Bùi tướng quân này thật đúng là hết sức trấn định, rất trầm ổn."
Nam Phong uống trà, lại nói: "Ngươi đừng chỉ nhìn bộ dáng nho nhã lễ độ của Tiểu Bùi tướng quân, hắn với tổ tông hắn đều giống nhau, đều khó đối phó."
Điểm này Tạ Liên tất nhiên là nhìn ra được. Phù Dao đối với ý kiến này cũng tỏ ra tán đồng, nói: "Bùi Túc là tân quý mất một hai trăm năm mới phi thăng, nhưng thế lực mạnh, phát triển nhanh. Lúc hắn được Bùi tướng quân điểm tướng nhiều nhất cũng mới nhược quán chi linh, ngươi biết lúc ấy hắn đã làm gì không?"

Tạ Liên: "Làm gì?"
Phù Dao lạnh lùng phun ra hai chữ: "Đồ thành."
<Đồ thành ở đây là tàn sát hàng loạt dân trong thành>
Tạ Liên nghe xong, như có suy tư gì đó, nhưng cũng không bất ngờ. Trên Thượng Thiên Đình, đế vương quân tướng khắp nơi, mà việc đấu tranh giành thiên hạ hay trấn thủ giang sơn bờ cõi, đều là chuyện nhất tướng công thành vạn cốt khô, muốn thành thần tiên, trước phải thành nhân kiệt. Dưới chân người tài, đạp lên đều là đường máu. Phù Dao tổng kết: "Trên Thượng Thiên Đình, chẳng có mấy người dễ đối phó, ai cũng không thể tin được."

  • Nghĩa đen: Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
  • Nghĩa bóng: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường>
Tạ Liên nghe bộ dạng người từng trải khuyên bảo hậu nhân của Phù Dao, không khỏi cảm thấy buồn cười, phỏng chừng Phù Dao ở Thượng Thiên Đình từng phải chịu uất ức, cảm xúc tuôn trào mới nói như vậy. Bất quá y cũng tự biết, tuy đã phi thăng ba lần, nhưng lần nào thời gian y ở Thiên giới cũng ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, lướt qua trong giây lát, nếu bàn trình độ hiểu biết về chư thiên tiên thần quan, y thật đúng là không thể so được với hai tiểu thần quan này. Nam Phong dường như cực kỳ không tán đồng với cách nói như vậy của Phù Dao: "Ngươi đừng có vơ đũa cả nắm như vậy, nơi nào cũng có người tốt người xấu, Thiên giới vẫn có không ít thần quan đáng tin cậy."
Phù Dao lại nói: "Ha ha, thần quan đáng tin cậy, ngươi là đang muốn nói tướng quân nhà ngươi sao?"
Nam Phong: "Có phải tướng quân nhà ta không thì ta không biết, dù sao khẳng định cũng không phải tướng quân nhà ngươi."
Đối mặt với loại tình huống này, Tạ Liên sớm đã tập mãi thành quen, thấy nhiều không trách, hơn nữa trong lòng có chuyện, có muốn cản cũng chẳng còn sức.
Giải quyết xong việc ở phương bắc, trở lại Thiên giới, Tạ Liên trước đến Linh Văn Điện, đem chuyện của thiếu niên băng vải, ủy thác cho Linh Văn giăng lưới tìm người ở nhân gian. Linh Văn nghe xong thần sắc cũng ngưng trọng, nàng nhận lời, cuối cùng nói: "Linh Văn Điện chắc chắn sẽ dốc toàn lực tìm kiếm. Có điều thật sự không nghĩ tới, hành trình đi phương bắc một chuyến lại liên lụy nhiều chuyện như vậy. Lần này đúng là vất vả cho điện hạ rồi."
Tạ Liên: "Lần này còn cần cảm tạ hai vị tiểu thần quan tự nguyện đi xuống hỗ trợ kia, còn có Tiểu Bùi tướng quân của Minh Quang Điện. Thật đúng là không biết nên cảm tạ như thế nào."
Linh Văn: "Đã là hoạ do đoạn nghiệt duyên của lão Bùi gây ra, hiển nhiên Tiểu Bùi phải đi thu xếp rồi. Hắn thu dọn cũng quen rồi, thật ra không cần phải cảm tạ. Ngược lại điện hạ nếu đang rảnh, phiền vào Thông Linh Trận một chút, mọi người còn muốn tập nghị việc lần này."
Tạ Liên cũng có rất nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, ra khỏi Linh Văn Điện, vòng tới vòng lui, tìm một cầu đá nhỏ. Cầu đá bắc qua dòng nước chảy róc rách, nước sông trong vắt không chút gợn, có thể nhìn thấy mây mù ở đáy nước đang lưu động, thậm chí có thể nhìn xuyên qua dòng nước với mây mù, nhìn thấy cả hạ giới núi non trập trùng cùng với những thành trấn vuông vắn ngăn nắp. Y thầm nghĩ: "Đây đúng là chỗ tốt." Liền ngồi ở đầu cầu, mặc niệm khẩu lệnh, vào trận.
Vừa vào, liền phát hiện trong Thông Linh Trận Thượng Thiên Đình lại ồn ào náo nhiệt hiếm thấy, thanh âm đông đảo bay tới bay lui trong trận, loạn thành một đống. Âm thanh đầu tiên nghe được là tiếng mắng của Phong Tín: "Mẹ kiếp! Các ngươi đã chọn được toà núi nào để trấn chưa?! Nữ quỷ Tuyên Cơ kia là người điên, bất luận hỏi ả ta cái gì, ả ta cũng chỉ trả lời muốn gặp Bùi tướng quân, căn bản là không chịu khai ra Thanh Quỷ Thích Dung ở chỗ nào!"
Tiểu Bùi tướng quân nói: "Tuyên Cơ tướng quân tính tình vẫn luôn quật cường quyết liệt như vậy."
Giọng điệu Phong Tín nghe có vẻ đã bùng phát đại hoả: "Tiểu Bùi tướng quân, Bùi tướng quân nhà các ngươi có trở về không? Mau tới để ả nhìn mặt một cái, hỏi ra tung tích của Thanh Quỷ Thích Dung rồi giải ả đi!"
Phong Tín dở nhất là đối phó với nữ nhân, vậy mà lại giao cho hắn việc thẩm vấn Tuyên Cơ, Tạ Liên bất giác cảm thấy đồng tình. Tiểu Bùi tướng quân nói: "Thấy cũng vô dụng, thấy càng điên."
Có một giọng nói: "Lại là rừng thi thể treo ngược...... Thích Dung phẩm vị quả thật vẫn luôn thấp hèn như thế, khiến người khác khó chịu."
"Ngay cả Quỷ giới bọn chúng cũng ghét bỏ hắn phẩm vị thấp hèn, có thể thấy quả thật thấp kém cực kỳ."
Các vị thần quan trao đổi thoải mái, có thể thấy được là vô cùng thân thuộc với nhau. Là một người mới đã phi thăng 800 năm trước, Tạ Liên vốn nên im lặng dựa cột mà nghe, nhưng nghe cả nửa ngày, y nhịn không được nói một câu: "Chư vị, rừng thi thể treo ngược ở núi Dữ Quân là chuyện như thế nào vậy? Thanh Quỷ Thích Dung cũng ở gần đó sao?"
Bởi vì Tạ Liên không hay nói chuyện trong Thông Linh Trận, giọng nói xa lạ, nhóm thần quan không biết có nên trả lời hay không, người thứ nhất trả lời y là Phong Tín. Hắn nói: "Thanh Quỷ Thích Dung không ở núi Dữ Quân. Nhưng mà, rừng thi thể treo ngược là nữ quỷ Tuyên Cơ làm theo yêu cầu của hắn, cống nộp cho hắn."
Tạ Liên: "Tuyên Cơ là thuộc hạ của Thanh Quỷ?"
Tiểu Bùi tướng quân nói: "Đúng vậy. Tuyên Cơ tướng quân chết đã mấy trăm năm, lúc trước tuy có oán niệm, nhưng lại không đủ sức nổi gió tác loạn, mãi đến hơn trăm năm trước bị Thanh Quỷ Thích Dung nhìn trúng, rất có hứng thú với nàng, thu làm thuộc hạ, lúc này pháp lực mới tăng vọt."
Lời này của Tiểu Bùi tướng quân ý là, nữ quỷ Tuyên Cơ làm loạn, không thể trách Bùi tướng quân được, bởi vì nàng vốn dĩ không có bản lĩnh lớn như vậy. Muốn oán thì phải oán Thanh Quỷ Thích Dung, là do hắn thu Tuyên Cơ, nàng mới có năng lực hại người. Vốn dĩ trong lòng chư vị thần quan đều cảm thấy chuyện này kỳ thật là nghiệt do Bùi tướng quân tự tạo, chỉ là không nói rõ ra, vậy mà bị Tiểu Bùi tướng quân nhận ra, không nhẹ không nặng nhắc nhở một câu gãi đúng chỗ ngứa, lập tức giấu tâm tư mình vào càng sâu hơn. Tạ Liên lại nói: "Vậy núi Dữ Quân kia đã tra hết chưa? Hẳn là còn một đồng linh nữa."
<Đồng linh: Linh hồn trẻ con>
Lần này, giọng Mộ Tình vang lên, không nóng không lạnh nói: "Đồng linh? Đồng linh nào?"
Tạ Liên nghĩ thầm, đại khái chắc là Phù Dao không nói chi tiết cho Mộ Tình, nói không chừng việc đi hỗ trợ cũng giấu hắn, vậy không nên đề cập tới Phù Dao, miễn thêm phiền toái cho cậu ta, nói: "Khi ta ở trên cỗ kiệu từng nghe thấy tiếng cười của một đứa nhỏ, vừa cười vừa hát bài đồng dao nhắc nhở. Lúc ấy bên cạnh ta còn có hai tiểu võ quan của điện Võ thần, bọn họ đều không cảm thấy gì hết, ta nghĩ đồng linh này pháp lực hẳn cũng rất lợi hại."
Mộ Tình: "Trong núi Dữ Quân không tra được bất cứ đồng linh nào cả."
Trong lòng Tạ Liên cảm thấy kỳ quái, đồng linh kia hẳn sẽ không đặc biệt tới nhắc nhở riêng y đi? Nghĩ đến đây, y bỗng nhiên nhớ lại sự kiện gây ấn tượng sâu sắc với y suốt một đường, hỏi: "Lại nói tiếp, lần này ta ở núi Dữ Quân, gặp một thiếu niên có thể điều khiển ngân điệp. Chư vị có biết, thiếu niên này là nhân vật nào không?"
Trong Thông Linh Trận vốn dĩ đang nhao nhao ồn ào như vỡ chợ, thì câu hỏi của Tạ Liên vang lên, tất cả bỗng nhiên trở lại một mảnh yên tĩnh.
Phản ứng kiểu này, Tạ Liên sớm đã đoán được. Y rất có kiên nhẫn mà chờ. Sau một lúc lâu, Linh Văn mới hỏi: "Thái Tử điện hạ, ngươi vừa rồi nói cái gì?"
Mộ Tình lạnh lùng: "Y vừa mới nói, y gặp Hoa Thành."
Rốt cuộc cũng biết được tên của hồng y thiếu niên kia, tâm tình Tạ Liên chẳng hiểu sao cảm thấy không tồi, cười nói: "Thì ra hắn tên là Hoa Thành? Ừm, tên này thật sự rất hợp với hắn."
Nghe giọng điệu và cách nói như thế của Tạ Liên, chư vị thần quan trong Thông Linh Trận dường như đều có chút cạn lời. Một lát sau, Linh Văn ho nhẹ một tiếng, nói: "Này...... Thái Tử điện hạ, ngươi đã từng nghe qua, cái gọi là tứ đại hại chưa?"
Tạ Liên nghĩ thầm: "Ngại quá, ta chỉ biết Tứ Danh Cảnh."
Cái gọi là Tứ Danh Cảnh, chính là bốn giai thoại trước khi phi thăng của bốn vị thần quan Thượng Thiên Đình được mọi người ca tụng —— Thiếu Quân khuynh tửu, Thái Tử duyệt thần. Tướng quân chiết kiếm, công chúa tự vận. Mà trong đó, "Thái Tử duyệt thần", chính là chỉ một thoáng kinh hồng trên đường Thần Võ của Tiên Lạc Thái Tử. Có thể xếp trong tứ cảnh, không nhất định phải là vị thần quan có pháp lực mạnh nhất, có thể chỉ bởi vì truyền thuyết của bọn họ truyền rộng nhất, trở thành đề tài để mọi người trò chuyện say sưa. Đối với những loại tin tức như này của thế giới bên ngoài, Tạ Liên luôn phản ứng rất chậm, nói là kiến thức hạn hẹp cũng không sai, nhưng dù sao cũng là một trong tứ cảnh, nên y có biết chút ít. "Tứ đại hại" này, đại để chắc là một cách nói mới lưu hành, cho nên y chưa nghe thấy bao giờ. Nhưng mà đã có chữ "Hại", khẳng định không phải cái gì tốt. Y nói: "Thật ngại quá, chưa từng nghe qua. Xin hỏi là tứ đại hại nào?"
Mộ Tình lạnh nhạt đáp: "Thái Tử điện hạ ở nhân gian mài giũa mấy trăm năm, vậy mà tin tức lại không thông như thế, thật là khiến người khác tò mò, ngươi ở dưới đó rốt cuộc đã làm cái gì a."
Tất nhiên là ăn ngủ bán nghệ thu đồng nát rồi. Tạ Liên cười nói: "Làm người ấy mà, việc bận cũng rất nhiều, cũng phức tạp. Không thể so với thần quan được."
Linh Văn: "Tứ đại hại sao, xin điện hạ nhớ kỹ, bao gồm 'Hắc Thủy Trầm Chu, Thanh Đăng Dạ Du. Bạch Y Hoạ Thế, Huyết Vũ Thám Hoa.' ý chỉ bốn Hỗn Thế Ma Vương của Quỷ giới khiến Thượng Thiên Đình cùng Trung Thiên Đình đau đầu vô cùng."
Người, đi lên, thành thần; đi xuống, thành quỷ.
Chư thần tiên sáng lập Thiên giới làm nơi cư ngụ, tách rời mình khỏi Nhân giới, từ trên cao nhìn xuống quan sát phàm thế, bao trùm chúng sinh. Mà cái gọi là Quỷ giới, lại không tách biệt khỏi nhân gian. Nhóm yêu ma quỷ quái và nhân loại hưởng dụng chung một vùng đất, có ẩn núp trong bóng đêm, có ngụy trang thành nhân loại, người quỷ hỗn tạp, du đãng ở nhân gian.
Linh Văn tiếp tục nói: "Hắc Thủy Trầm Chu, chính là một con đại thủy quỷ. Hắn tuy rằng đã đến tuyệt cảnh, nhưng rất ít khi gây chuyện, vô cùng thầm lặng, căn bản chẳng có mấy người đã thấy hắn, tạm thời bỏ qua."
"Thanh Đăng Dạ Du, chính là con quỷ phẩm vị thấp hèn chúng ta đang nói tới, Thanh Quỷ Thích Dung rất thích rừng thi thể treo ngược. Chẳng qua, trong tứ đại hại hắn là kẻ duy nhất không phải tuyệt, vậy vì sao hắn lại có mặt trong tứ hại? Có thể là vì hắn hàng năm gây chuyện, rất phiền nhiễu, cũng có thể vì thêm gã cho đủ bốn người dễ nhớ hơn, cũng tạm không đề cập tới."
"Bạch Y Hoạ Thế, vị này, Thái Tử điện hạ hẳn là tương đối quen thuộc. Hắn có một cái tên khác, gọi là Bạch Vô Tướng."
Tạ Liên ngồi ở đầu cầu đá, nghe thấy cái tên này, bỗng nhiên cảm thấy một trận co rút đau đớn từ tim truyền ra khắp người, mu bàn tay hơi hơi phát run, bất giác nắm chặt thành quyền.
Y dĩ nhiên là quen rồi.
Ai cũng nói chỉ cần "Tuyệt" xuất thế, sẽ gây ra hoạ quốc loạn lạc. Mà vị Bạch Vô Tướng này xuất thế, quốc gia đầu tiên bị hắn diệt, chính là Tiên Lạc quốc.
Tạ Liên im lặng không đáp. Linh Văn lại nói: "Chẳng qua, Bạch Vô Tướng đã bị giết. Cũng không đề cập tới nữa. Cho dù hắn còn tồn tại trên đời, hiện giờ chỉ sợ cũng không tới phiên hắn chiếm nổi bật."
"Thái Tử điện hạ, ngân điệp mà ngươi thấy ở núi Dữ Quân, gọi là Tử Linh Điệp. Chủ nhân của nó, chính là vị cuối cùng trong tứ hại, là vị mà đương kim Thiên giới cũng không muốn động vào, 'Huyết Vũ Thám Hoa', Hoa Thành."
Trong thiên giới, đảm đương được danh hiệu "Đại danh đỉnh đỉnh", hiện đang có Thần Võ Đại Đế và Tiên Lạc Thái Tử. Tuy rằng ý nghĩa danh hiệu của hai người này hoàn toàn tương phản, nhưng mức độ vang như sấm bên tai trên cơ bản cũng không khác biệt lắm. Mà ở Quỷ giới, muốn chọn một vị "Đại danh đỉnh đỉnh" có lực lượng ngang bằng bọn họ, ngoài Hoa Thành ra, không còn ai khác.
Nếu ngươi muốn tìm hiểu về một vị thần quan, ra cửa đi dạo trên đường một chút, tìm một gian miếu thần đi vào, nhìn xem tượng thần mặc trang phục gì, pháp khí gì, là đã có thể biết được đại khái. Nếu muốn biết thêm nữa, nghe một chút thần thoại truyền miệng xưa, rồi diễn nghĩa truyền kỳ, nhóm thần quan khi làm người có thân phận gì, đã làm được những gì, gần như tất cả đều được liệt kê rõ ràng. Còn yêu ma quỷ quái thì lại không, bọn chúng khi còn là người là dạng người gì, hiện tại trông như thế nào, cơ hồ đều là bí ẩn.
Cái tên Hoa Thành này, chắc chắn là giả, tướng mạo cũng khẳng định không thật. Bởi vì Hoa Thành trong lời đồn, là một thiếu niên hỉ nộ vô thường, có khi hắn là một mỹ nam tử ôn nhu nhẹ nhàng, có khi lại là nữ quỷ diễm lệ tâm địa rắn rết, nói là dạng nào thì có dạng đó. Về bản tôn của hắn, chỉ có một điều duy nhất có thể tin tưởng được đó là hắn luôn mặc hồng y, thường tùy hứng xuất hiện dưới những cơn mưa máu, ngân điệp truy đuổi theo vạt và tay áo hắn.
Về xuất thân của hắn, lại càng có nhiều phiên bản. Có người nói hắn là đứa trẻ dị dạng, trời sinh đã thiếu mất con mắt phải, cho nên từ nhỏ đã phải chịu khi dễ, căm hận nhân thế; có người nói hắn là một tướng sĩ thiếu niên, vì cố quốc mà chết trận, vong hồn không cam lòng; cũng có người nói hắn là một kẻ si tình vì mất đi người mình yêu thương nhất mà thống khổ; còn có người nói hắn là quái vật. Còn phiên bản ly kỳ nhất thì, nghe nói —— chỉ là nghe nói thôi. Nghe nói, Hoa Thành kỳ thật là một vị thần quan đã phi thăng. Chỉ là, sau khi hắn phi thăng, lại tự nhảy xuống, sa đoạ thành quỷ. Chẳng qua, đây cũng chỉ là một truyền thuyết lưu truyền không rộng rãi, thật giả khó phân, người tin cũng không nhiều lắm. Lại nói lại, nếu đó là sự thật, thì cũng quá khó tin rồi. Bởi vì trên đời này vậy mà lại có người yên ổn làm thần tiên thì không làm, lại thà nhảy xuống dưới làm quỷ, việc này đối với Thiên giới mà nói thật sự quá mất mặt. Nói ngắn lại, càng nói càng đa dạng, sương mù lại càng dày.
Các nhóm thần quan đối với Hoa Thành đặc biệt kiêng kỵ, vì rất nhiều nguyên nhân. Tỷ như, vì hắn âm tình bất định, khi thì tàn nhẫn giết chóc, khi thì lại làm việc thiện một cách quỷ dị. Lại tỷ như, vì thế lực của hắn ở nhân gian rất lớn, tín đồ rất nhiều.
Đúng vậy không nhầm đâu, mọi người bái thần, khẩn cầu phù hộ, tránh bị yêu ma quỷ quái xâm nhập, nhóm thần quan vì thế mới có nhiều tín đồ. Nhưng mà Hoa Thành là một con quỷ, thế mà ở nhân gian cũng có số lượng tín đồ khổng lồ, cơ hồ tới mức một tay che trời.
Nói tới đây, lại không thể không kể. Lúc Hoa Thành mới xuất thế, đã làm một chuyện cực kỳ vang dội.
Hắn đến trước Thiên Đình ngang nhiên ước chiến với 35 vị thần quan. Nội dung ước chiến là, cùng Võ Thần đấu pháp luận võ, cùng văn thần luận pháp vấn đạo.
Trong 35 vị thần quan, có 33 vị thần quan cảm thấy buồn cười cực điểm, nhưng cũng đều bị hắn khiêu khích chọc giận, tiếp nhận khiêu chiến, chuẩn bị liên thủ dạy hắn làm quỷ phải biết lễ độ.
Đầu tiên tỷ thí với hắn, là Võ Thần.
Võ Thần là hệ thần mạnh nhất Thiên giới, cơ hồ ai cũng có tín đồ đông đảo, pháp lực cao cường, đối mặt với một tiểu quỷ mới ra đời, có thể nói là khẳng định nắm chắc thắng lợi. Ai ngờ, sau một trận chiến, toàn quân bị diệt, hết thảy thần binh cũng đều bị loan đao quỷ dị của Hoa Thành đánh cho dập nát!
Đánh xong mới biết, Hoa Thành là từ núi Đồng Lô ra.
Núi Đồng Lô là một ngọn núi lửa, cái này không quan trọng, quan trọng là, trong núi có một toà thành, gọi là Cổ Thành. Cổ Thành cũng không phải toà thành mà người người nuôi cổ, mà bản thân toà thành đã là một cổ độc cỡ lớn.
Cứ cách một trăm năm, vạn quỷ lại hội tụ tại đây chém giết, giết đến khi chỉ còn một con quỷ cuối cùng. Tuy rằng kết quả thường là đến một con quỷ cũng chẳng còn, nhưng mà, chỉ cần có một con có thể sống sót đi ra, vậy nhất định nó sẽ là Hỗn Thế Ma Vương. Mấy trăm năm qua, chỉ mới có hai con quỷ ra được khỏi Cổ Thành, mà hai vị này, quả nhiên, đều trở thành Quỷ Vương người người nhà nhà đều biết.
Hoa Thành chính là một trong hai vị đó.
Võ Thần bị đánh thất bại thảm hại, sau đó liền đến phiên văn thần.
Đánh nhau đã đánh không lại, vậy luận chiến có thể thắng được sao?
Vừa khéo, đúng là thắng không được. Hoa Thành kia lên trời xuống đất đạo cổ luận kim, khi thì văn nhã, khi thì ác độc, khi thì cường ngạnh, khi thì sâu sắc, khi thì quỷ biện, thật sự là, có cương có nhu một giọt nước cũng không để lọt, dẫn chứng phong phú yêu ngôn hoặc chúng. Mấy vị văn thần bị hắn mắng từ trên xuống dưới, từ xưa tới nay, tức giận đến mức miệng phun cả thác máu xông thẳng lên trời.
<Đạo cổ luận kim: bàn luận về xưa và nay>
Hoa Thành, một trận thành danh.
Tuy nhiên, nếu chỉ có thế, hắn vẫn chưa đủ để xưng là đáng sợ. Đáng sợ chính là, sau đại thắng, hắn yêu cầu 33 vị thần quan thực hiện lời hứa.
Trước khi khiêu chiến hai bên đã định ra ước định: Nếu Hoa Thành bại, phải dâng lên tro cốt. Nếu thần quan bại, thì tất cả đều phải tự nhảy xuống khỏi Thiên giới, từ nay trở đi làm phàm nhân. Nếu không phải do thái độ cuồng vọng của hắn, tiền đặt cược lại quyết tuyệt như vậy, hơn nữa 33 thần quan đều nhất mực tin tuyệt đối mình không thể bại, thì họ đã chẳng đáp ứng đấu pháp luận chiến với hắn.
Nhưng mà, không có một vị thần quan nào chủ động thực hiện hứa hẹn. Tuy rằng cũng thực mất mặt, nhưng ngẫm lại, cả 33 vị thần quan đều thua, một người mất mặt thì rất mất mặt, nhưng nhiều người như vậy cùng mất mặt, vậy thì lại không mất mặt chút nào, trái lại thậm chí có thể cùng cười nhạo đối phương. Vì thế bọn họ đều ăn ý, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đều làm bộ như không có chuyện này. Dù sao mọi người cũng có bệnh hay quên, 50 năm nữa, nói không chừng chẳng còn ai nhớ rõ.
Suy tính của bọn họ thực ra không tồi. Nhưng bọn họ tính sai ở chỗ, Hoa Thành thực chất lại không dễ đối phó như vậy.
Không thực hiện? Được, vậy để giúp một tay.
Vì thế, hắn đem cung quan miếu thờ của 33 vị thần quan này ở nhân gian, thiêu hết chỉ với một mồi lửa.
Chuyện đó giờ vẫn là ác mộng đối với chư thiên tiên, cứ nhắc tới là biến sắc —— quỷ hồng y thiêu miếu 33 văn võ thần.
Cung quan cùng tín đồ là suối nguồn pháp lực lớn nhất của thần quan, không có điện, tín đồ đi đâu bái thần? Vậy lấy đâu ra hương khói? Nguyên khí đại thương, lập điện lại lần nữa, ít cũng phải mất hơn một trăm năm, hơn nữa không nhất định có thể khôi phục lại quy mô như lúc trước. Đối với thần quan mà nói, tai hoạ ngập đầu này so với độ kiếp thất bại còn khủng bố hơn nhiều. Mà mỗi đại thần quan cung quan cũng tới hơn một ngàn, tiểu thần quan thì cũng phải mấy trăm, con số cũng phải tính tới hàng vạn, Hoa Thành, vậy mà có thể trong một đêm, thiêu hủy tất cả. Không ai biết hắn làm như thế nào, nhưng hắn lại làm được.
Quả thực muốn phát rồ.
Nhóm thần quan khóc lóc kể lể với Quân Ngô, nhưng mà, Quân Ngô cũng thực bất đắc dĩ, người cũng không có biện pháp. Lúc trước khiêu chiến là nhóm thần quan tự nhận lời, hứa hẹn cũng là chính họ đáp ứng, Hoa Thành lại thập phần giảo hoạt, chỉ hủy miếu, cũng không đả thương người, tương đương với việc đào một cái hố, hỏi bọn họ có nhảy xuống không, bọn họ lại tự mình đào cái hố sâu hơn nữa sau đó nhảy vào, chuyện tới nước này, còn có thể làm gì bây giờ.
Ban đầu 33 vị thần quan kia muốn ở trước mặt người trong thiên hạ đánh bại tiểu quỷ cuồng vọng này, cho nên mới chọn nơi luận võ luận chiến đấu pháp là ở trong mộng rất nhiều vương công quý tộc, mục đích muốn ra thần uy trước mặt các đại tín đồ, ai ngờ thứ vương công quý tộc nhìn thấy lại là bộ dạng thất bại thảm hại của bọn họ. Vì thế, sau khi tỉnh mộng, có không ít quý tộc không bái quan trời nữa, mà đổi lại bái quỷ. 33 vị thần quan mất đi tín đồ cùng cung quan, dần dần mai danh ẩn tích, mãi đến khi thế hệ tân thần quan sau phi thăng, rất nhiều chỗ trống mới được bổ khuyết.
Từ đây, rất nhiều thần quan Thiên giới cứ nhắc tới tên "Hoa Thành" là trong lòng run sợ, thậm chí nghe được hồng y, ngân điệp cũng sởn tóc gáy. Có rất nhiều người sợ chọc tới hắn, vì hắn mà không cao hứng một cái, là trước tới khiêu chiến, sau lại đốt miếu thờ; cũng có người là bởi vì bị hắn nắm nhược điểm trong tay, không dám làm gì; còn lại là bởi vì Hoa Thành ở nhân gian một tay che trời, có khi một ít thần quan khi làm sự vụ không thể không cầu hắn, thỉnh hắn mở đường; cứ thế mãi, một bộ phận thần quan xuất phát từ loại tâm lý quỷ dị, rất bái phục hắn.
Bởi vậy, đối với vị này, Thiên giới thật sự là, vừa hận vừa sợ lại vừa kính.
Mà trong 35 vị thần quan, có hai vị Võ Thần không ứng chiến, chính là Huyền Chân tướng quân Mộ Tình, cùng Nam Dương tướng quân Phong Tín.
Lúc trước hai vị bọn họ không ứng chiến, tuyệt không phải vì sợ Hoa Thành, chỉ là khi đó căn bản không để đối phương vào mắt, cảm thấy không cần thiết phải để ý đến loại khiêu chiến này, nên không ứng chiến, ai ngờ quyết định này lại là chó ngáp phải ruồi. Nhưng mà, dù không nghênh chiến, Hoa Thành cũng không quên hai người họ, rất nhiều lần khi đi tuần vào tết Trung Nguyên, hai bên đụng mặt, đánh nhau mấy trận, hai người đều bị ngân điệp điên cuồng tàn sát bừa bãi của đối phương để lại bóng ma sâu đậm.
Nghe đến đó, trong đầu Tạ Liên đều là bộ dáng ngân điệp trong suốt đáng yêu bay vòng quanh y vui vẻ, không cách nào đem chúng nó gắn với bộ dạng tàn sát bừa bãi, nhịn không được nghĩ thầm: "Tiểu ngân điệp kia khủng bố vậy sao? Ta thấy...... Đáng yêu lắm mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK