Tạ Liên nghẹn một chút, mới nói: "Phù Dao, không được nói nữ hài như vậy."
Bình tĩnh suy xét, lời Phù Dao nói là thật. Thiếu nữ kia khuôn mặt dẹt vô cùng, rất giống như bị người ta tát bẹp, ngũ quan nói thường thường không lạ thì có chút không đúng, nếu nhất định phải hình dung, chỉ sợ chỉ có thể dùng "mũi méo mắt lệch".
Nhưng trong mắt Tạ Liên căn bản không phân biệt nàng là đẹp hay xấu. Chủ yếu là lúc nàng quay người lại, sau váy có một vết rách rất lớn, thật là khiến người không thể làm bộ không thấy.
Phù Dao đầu tiên là cả kinh, nhưng rất mau trấn định lại. Gân xanh trên thái dương Nam Phong cũng biến mất trong nháy mắt.
Thấy sắc mặt Nam Phong thay đổi, Tạ Liên vội nói: "Ngươi không cần khẩn trương. Không cần khẩn trương."
Thiếu nữ kia lấy hương xong, lại quỳ xuống lần nữa, vừa vái vừa nói: "Nam Dương tướng quân phù hộ, tín nữ Tiểu Huỳnh, khẩn cầu có thể nhanh chóng bắt Quỷ Tân Lang, chớ có để người vô tội lại bị hắn hại....."
Nàng bái thành kính, hồn nhiên không biết dị trạng phía sau mình, cũng hồn nhiên không biết có ba người đang ngồi xổm ở bên chân tượng thần mà nàng bái. Tạ Liên cảm thấy đau đầu, nói: "Làm sao bây giờ? Không thể để nàng cứ vậy mà đi ra ngoài, sẽ bị người trên đường trở về nhìn thấy."
Hơn nữa, xem vết rách sau váy nàng, rõ ràng là bị người dùng vũ khí sắc bén cố ý cắt, chỉ sợ không chỉ bị vây xem, còn sẽ bị công khai cười nhạo, vậy thật đúng là một chuyện nhục nhã.
Phù Dao hờ hững nói: "Đừng hỏi ta. Nàng bái lại không phải Huyền Chân tướng quân chúng ta. Phi lễ chớ nhìn. Ta cái gì cũng chưa thấy."
Nam Phong thì lại chỉ trưng ra khuôn mặt tuấn tú xanh xanh trắng trắng, chỉ biết xua tay, không lên tiếng, hay cho một nam tử kiệt ngạo, cứ thế bị ép thành người câm, không thể trông cậy được. Tạ Liên đành phải chính mình ra trận, cởi áo ngoài, ném xuống. Kiện áo ngoài phần phật bay tới trên người thiếu nữ kia, che lại vết rách thập phần bất nhã sau váy nàng. Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trận gió này thật sự kì quái, khiến thiếu nữ kia hoảng sợ, nhìn khắp xung quanh, cầm lấy áo ngoài, chần chờ một lát, tới gần thần đài, vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì, hơn nữa dâng hương xong, liền muốn đi ra ngoài. Nếu để nàng ra ngoài đi lung tung, sợ là tiểu cô nương sau này sẽ không còn mặt mũi gặp người khác. Mắt thấy bên cạnh có hai tên chỉ biết cương chính đứng nhìn, dù sao cũng không được việc, Tạ Liên thở dài. Nam Phong cùng Phù Dao mới chỉ cảm thấy người bên cạnh không còn, Tạ Liên đã hiện hình, nhảy xuống.
Ngọn đèn dầu trong miếu không mờ không tỏ, Tạ Liên nhảy xuống lại mang theo một trận gió, khiến ánh lửa lay động, thiếu nữ Tiểu Huỳnh kia chỉ cảm thấy hoa mắt, sau liền thấy một nam tử đột nhiên từ trong bóng đêm xông ra, thân trên trần trụi vươn tay với nàng, lập tức hồn phi phách tán.
Không ngoài dự liệu, một tiếng thét chói tai vang lên. Tạ Liên vừa định mở miệng, thiếu nữ kia đã tay lanh mắt lẹ mà vung tay lên, hô lớn: "Phi lễ!"
"Bốp" một tiếng, Tạ Liên liền cứ như vậy ăn một bạt tai.
Tiếng tát vang lên thanh thúy, hai người đang ngồi xổm ở trên thần đàn nghe được không hẹn mà cùng nhếch khóe miệng.
Ăn một tát, Tạ Liên cũng không giận, chỉ đem áo ngoài đưa qua, thấp giọng nói nhanh một câu, thiếu nữ kia kinh hãi, lấy tay sờ phía sau, đột nhiên mặt đỏ bừng, hốc mắt trong thoáng chốc cũng ngân ngấn nước, không biết là do xấu hổ hay giận dữ, nàng nắm chặt kiện áo ngoài Tạ Liên đưa cho, che mặt chạy đi như bay, chỉ còn một mình Tạ Liên hiu quạnh đứng tại chỗ. Người đi miếu trống trải, gió lạnh thổi qua, bỗng nhiên có chút lạnh nha.
Tạ Liên xoa xoa mặt, xoay người lại, một bên mặt in dấu tay đỏ thẫm, nói với hai người kia: "Được rồi. Giải quyết xong."
Vừa dứt lời, Nam Phong chỉ y, nói: "Ngươi... Có phải miệng vết thương nứt ra hay không?"
Tạ Liên cúi đầu, "A" một tiếng.
Y cởi áo ngoài, quả nhiên là một thân da thịt trơn mịn như dương chi bạch ngọc, chỉ là ngực quấn kín mít một tầng lại một tầng vải bố trắng, bọc chặt muốn chết, cổ cùng hai cổ tay cũng quấn đầy băng vải, vô số miệng vết thương nhỏ lộ ra ở mép băng vải, thực sự nhìn có chút ghê người.
Nghĩ cổ bị lệch hẳn cũng khỏi rồi, Tạ Liên liền bắt đầu cởi từng vòng từng vòng băng vải xuống. Phù Dao nhìn y, nói: "Ai?"
Tạ Liên hỏi: "Cái gì?"
Phù Dao: "Người đối chiến với ngươi là ai?"
Tạ Liên: "Đối chiến? Không có."
Nam Phong: "Vậy một thân thương tích này của ngươi là do ..."
Tạ Liên mờ mịt nói: "Ta tự ngã."
"......"
Đó là do ba ngày trước hạ phàm lăn xuống bị thương. Nếu là đối chiến cùng người khác, thật đúng là chưa chắc đã bị thương đến mức này.
Phù Dao nói thầm vài câu, không nghe rõ, dù sao khẳng định không phải tán dương y kiên cường, Tạ Liên cũng không hỏi, cởi xong tầng băng vải thật dày trên cổ. Ngay sau đó, ánh mắt Nam Phong cùng Phù Dao đều dừng trên cổ y.
Một chiếc vòng màu đen, ngự trên cần cổ trắng muốt của y.
Cảm nhận được ánh mắt bọn họ, Tạ Liên hơi hơi mỉm cười, xoay người lại, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy chú gông chân chính?"
Chú gông, tên như ý nghĩa, nguyền rủa hình thành gông xiềng.
Thần quan bị biếm khỏi Thiên giới, trừng phạt của trời cao hóa thành một dấu ấn, hằn lên thân mình, hình thành trói buộc, niêm phong thần lực, khiến người đó vĩnh viễn không thể thoát được. Giống như khắc chữ trên mặt, hoặc như dùng xiềng xích khóa tay chân lại, đây là một loại hình phạt, cũng là một lời cảnh báo, khiến người sợ hãi, cũng khiến người nhục nhã.
Thân là trò cười tam giới bị đánh xuống nhân gian hai lần, Tạ Liên tự nhiên là sẽ có mang chú gông trên người. Hai tên tiểu võ quan này không có khả năng chưa nghe nói qua, nhưng, nghe nói qua cùng tận mắt nhìn thấy, vẫn là có khác biệt không nhỏ. Bởi vậy, bọn họ lộ ra biểu tình như vậy, Tạ Liên cũng không phải không thể lý giải.
Y đoán thứ này có khả năng làm hai vị tiểu võ quan trong lòng có kiêng kị cùng không thoải mái. Dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì.
Vốn định lấy cớ đi tìm quần áo để ra ngoài dạo một vòng, lại vì một câu xem thường của Phù Dao mà từ bỏ ý định: "Bộ dáng này của ngươi mà xuất hiện trên đường, có thể nói là thập phần hạ lưu", cuối cùng vẫn phải để Nam Phong ra sau điện tùy tay lấy một kiện quần áo đưa cho y, lúc này mới không cần tiếp tục hạ lưu. Nhưng sau khi ngồi xuống lần nữa, mọi người đều cảm thấy sau khi trải qua chuyện vừa nãy, bầu không khí trở nên có chút xấu hổ, vì thế Tạ Liên lấy quyển trục Linh Văn Điện cấp ra, nói: "Các ngươi có muốn nhìn lại hay không?"
Nam Phong nâng mí mắt nhìn y một chút, nói: "Xem rồi. Ta thấy hắn mới cần xem cho kỹ."
Phù Dao: "Vì cái gì mà ta mới cần xem cho kỹ. Quyển trục kia viết không chi tiết, không đáng giá một đồng, vậy mà đáng để nhìn lại lần nữa sao?"
Nghe hắn nói quyển trục không đáng giá một đồng, Tạ Liên nhịn không được thoáng đau lòng cho nhóm tiểu quan văn ở Linh Văn Điện viết quyển trục đến mức mặt như màu đất. Lại nghe Phù Dao nói: "A, mới vừa nói đến chỗ nào rồi? Nam Dương Miếu —— vì sao Nam Dương Miếu nhiều tín nữ, phải không?"
Xong. Tạ Liên thu quyển trục lại, xoa xoa ấn đường nảy thình thịch, trong lòng đã rõ: Buổi tối hôm nay, không ai xem được!
Không xem chính sự, vậy thì xem rốt cuộc sao lại thế này. Nguyên lai, trừ Thái Tử điện hạ bỏ ra hơn trăm năm ở nhân gian thu đồng nát, đương kim chư thiên tiên đều biết, Nam Dương chân quân Phong Tín, từng có một đoạn thời gian được xưng là "Cự Dương chân quân". Hắn đối với xưng hô này, căm thù đến tận xương tủy. Mà cảm tưởng của các đại gia khi chứng kiến những gì mà hắn đã trải qua, cũng chỉ có một chữ: "Oan!"
Bởi vì, nguyên bản chính xác phải là "Câu Dương". Sở dĩ bị truyền nhầm, là bởi vì một sự kiện như này.
Nhiều năm về trước, có một vị quốc quân khởi công xây dựng cung quan, để biểu đạt thành tâm, quốc vương tự mình đề tên cho mỗi cung mỗi điện. Nhưng ở thời điểm viết đến "Câu Dương điện", không biết tại sao, quốc vương lại viết thành "Cự Dương điện".
Điều này, khiến cho nhóm quan viên phụ trách tu sửa cung quan sầu muốn chết. Bọn họ đoán không ra, bệ hạ là cố ý muốn đổi thành như vậy, hay là không cẩn thận viết sai? Nếu là cố ý, vì sao không hạ lệnh chỉ rõ ta chính là muốn sửa như vậy? Nếu không phải cố ý, làm sao lại phạm loại sai lầm cấp thấp như này? Bọn họ cũng không thể nói "Bệ hạ, người sai rồi", ai biết bệ hạ liệu có cảm thấy bọn họ châm chọc mình sơ ý hay không? Ám chỉ mình tri thức nông cạn? Tâm không thành? Hơn nữa đây lại là bút tích quý báu của bệ hạ, không dùng chẳng lẽ trở thành phế thải hay sao?
Trên đời này khó phỏng đoán nhất, chính là ý của thánh nhân. Bọn quan viên thống khổ cực độ, nghĩ trước nghĩ sau vẫn cảm thấy, ủy khuất bệ hạ, không bằng ủy khuất Câu Dương chân quân một chút.
Không thể không nói, bọn họ đã lựa chọn chính xác. Bệ hạ sau khi phát hiện Câu Dương biến thành Cự Dương, cũng không tỏ vẻ gì khác, chỉ mời một nhóm học giả, dốc sức lật xem sách cổ, tìm ra vô số việc nhỏ không đáng kể, viết rất nhiều văn chương, kiệt lực chứng minh nguyên bản đó là Cự Dương, Câu Dương mới là sai. Tóm lại một đêm qua đi, Câu Dương điện cả nước đều biến thành Cự Dương điện.
Cũng không thể hiểu được tại sao Phong Tín bị sửa tên qua mười mấy năm mới biết được chuyện này. Hắn cơ bản là chưa bao giờ nhìn kỹ chiêu bài của Thần Điện nhà mình, chỉ là có một ngày bỗng nhiên rất buồn bực, tại sao miếu của hắn nhiều phụ nữ tới thăm viếng như vậy, hơn nữa bọn họ ai nấy đều e lệ ngượng ngùng khuôn mặt đỏ bừng, thời điểm dâng hương cầu khẩn đều là cái thứ quỷ gì?!
Sau khi biết rõ sao lại thế này, hắn vọt tới đỉnh Cửu Tiêu hướng tới mặt trời chói chang mà chửi ầm lên.
Các vị thần quan đều bị hắn dọa sợ rồi.
Mắng thì mắng thế chứ cũng không có biện pháp nào, bái thì cứ bái đi, hắn cũng không thể cấm khẩn cầu thành kính của nữ tử được, căng da đầu nghe rất nhiều năm. Mãi đến khi một vị quốc quân đứng đắn cảm thấy tên Cự Dương chẳng ra thể thống gì nên đã đổi thành Nam Dương, thế nhưng đại gia vẫn không quên hắn ngoài là một vị Võ Thần còn có thể thuận tiện phù hộ cái gì. Nhưng, đại gia đều ăn ý hiểu rằng: Tuyệt đối không được dùng hai chữ kia gọi hắn. Đồng thời, cũng giữ vững một ý kiến: Đánh giá Nam Dương chân quân như thế nào? Một chữ thôi: Tốt!
Chỉ cần đừng để hắn mở miệng mắng chửi người, hết thảy đều tốt!
Nam Phong bên kia mặt đã đen như đáy nồi lâu năm, Phù Dao bên này thì vẫn còn nổi hứng quá độ, văn nhã nói: "Người bạn của chị em phụ nữ, cầu con tốt nhất. Tráng dương bí phương, Nam Dương trao con. A ha ha, a ha ha, a ha ha ha ha ha ha......"
Tạ Liên rất có thiện ý mà nhịn cười, ở trước mặt tượng thần Nam Dương để lại cho hắn chút mặt mũi. Nam Phong giận tím mặt: "Ngươi tới nơi này còn âm dương quái khí, nếu thật sự nhàn như vậy thì đi quét rác đi!"
Một câu này vừa ra, mặt Phù Dao cũng thoáng chốc như đáy nồi. Nếu Nam Dương điện nghe không lọt nhân gia nói hai chữ kia, thì Huyền Chân Điện cũng nghe không lọt nhân gia nhắc tới việc quét dọn này. Bởi vì khi Mộ Tình làm tạp dịch ở Hoàng Cực Quan, công việc cả ngày của hắn là bưng trà đưa nước quét rác trải giường chiếu cho Thái Tử điện hạ Tạ Liên. Có một hôm, Tạ Liên thấy hắn vừa quét rác vừa mặc tụng khẩu quyết tu hành, bị hành động khắc khổ nỗ lực, tinh thần cầu học vượt lên nghịch cảnh của hắn làm cảm động, lúc này Tạ Liên mới đi tìm quốc sư cầu tình thu hắn làm đệ tử. Việc này phải nói như thế nào đây? Nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ, một câu chuyện có thể đáng xấu hổ mà cũng có thể đáng để mọi người ca tụng, vậy giờ phải xem đương sự nghĩ như thế nào. Hiển nhiên, đương sự cho rằng đây là sỉ nhục suốt đời, bởi vì Mộ Tình cùng các võ tướng của Huyền Chân điện chỉ cần nghe thấy từ này đều trở mặt. Quả nhiên, Phù Dao dừng lại, nhìn thoáng qua Tạ Liên đang thực vô tội xua tay ở một bên, cười lạnh nói: "Nghe ngươi nói lời này, người không biết còn tưởng rằng Nam Dương điện các ngươi đang vì Thái Tử điện hạ mà bênh vực kẻ yếu đâu."
Nam Phong cũng cười lạnh: "Tướng quân nhà ngươi xác thực là vong ân phụ nghĩa, có quyền gì mà nói?"
"Ách......" Tạ Liên vừa định xen vào một câu, Phù Dao: "A ha ha. Tướng quân nhà ngươi cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi, có tư cách gì châm chọc hả?"
"......" Nghe bọn hắn lấy mình ra làm đại bổng đập cột sống hai vị tướng quân nhà nhau, Tạ Liên rốt cuộc không nghe nổi nữa, nói: "Từ từ, từ từ. Dừng, dừng."
Tất nhiên là không ai để ý đến y, còn bắt đầu động tay động chân, không biết là ai động thủ trước, nói chung là bàn thờ nứt làm hai nửa, hoa quả nhanh như chớp lăn đầy đất. Tạ Liên xem tình hình này là can không được, ngồi ở trong góc, buông tiếng thở dài "Tạo nghiệp a", rồi nhặt cái màn thầu lăn đến bên chân, lau lớp da xong liền định ăn. Nam Phong khóe mắt thoáng nhìn qua, lập tức tát văng cái bánh đi: "Đừng ăn!"
Phù Dao cũng dừng tay, nói bằng giọng kinh ngạc lẫn ghét bỏ: "Lạc hôi ngươi cũng nuốt trôi đi!"
Tạ Liên nhân cơ hội dùng tay ra hiệu, nói: "Dừng, dừng, dừng. Ta có lời muốn nói."
Y ngăn giữa hai người, vẻ mặt ôn hòa nói: "Thứ nhất, vị Thái Tử điện hạ được nhắc đến trong miệng các ngươi, chính là ta. Bổn điện hạ còn chưa nói, các người đừng xem ta như vũ khí ném tới ném lui công kích đối phương." Dừng một chút, lại nói thêm một câu: "Ta nghĩ nhị vị tướng quân nhà các ngươi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, các ngươi mất hết thể thống như này, bọn họ còn gì là mặt mũi?"
Nếu là bản tôn Phong Tín cùng Mộ Tình, để ý thân phận, tất nhiên sẽ quyết định không làm như vậy. Y nói thêm câu sau, biểu tình hai người đều có phần thay đổi.
Tạ Liên lại nói: "Thứ hai, các ngươi là tới hiệp trợ ta, đúng không? Như vậy rốt cuộc là các ngươi nghe ta, hay vẫn là để ta nghe các ngươi?"
Sau một lúc lâu, hai người mới nói: "Nghe ngươi."
Tuy rằng mặt bọn họ nhìn qua đều như đang nói "Ngươi nằm mơ đi mà bọn ta nghe ngươi", nhưng Tạ Liên cũng đã rất hài lòng, "Bộp" một tiếng chắp tay trước ngực, nói: "Được, nếu nghe ta, các ngươi không được lại cãi nhau nữa. Cuối cùng thứ ba, quan trọng nhất —— nếu nhất định phải ném thứ gì, mời các ngươi ném ta, đừng ném đồ ăn."
Nam Phong rốt cuộc moi ra chiếc màn thầu y vẫn luôn giấu trong tay định tìm cơ hội để ăn, không thể nhịn được nữa nói: "Rớt trên mặt đất rồi thì đừng ăn!"
Ngày kế, ở Tương Phùng Tiểu Điếm như cũ.
Người hầu trà lại ra cửa vận động xương cốt, thấy ở xa xa ba người đang tiến lại gần. Một bạch y đạo nhân giản dị, đeo đấu lạp đi trước, hai hắc y thiếu niên thân hình cao gầy đi phía sau.
Đạo nhân kia khoanh tay thong thả ung dung bước đến, thong thả ung dung mà nói, nhìn có vẻ so với người hầu trà còn rảnh rỗi hơn: "Chủ quán, làm phiền cho ba ly trà."
Người hầu trà cười nói: "Tới ngay!"
Trong lòng nghĩ thầm: "Ba tiểu ca ngốc này lại tới nữa. Thật đáng tiếc, dung mạo đẹp như vậy, đầu óc lại có bệnh. Lại còn cái gì thần cái gì tiên, cái gì quỷ cái gì thiên a. Người này có bệnh, đẹp hơn nữa cũng có ích lợi gì?"
Tạ Liên vẫn chọn vị trí gần cửa sổ. Sau khi tất cả ngồi xuống, Nam Phong nói: "Vì sao muốn tới nơi này nói chuyện, ngươi đảm bảo sẽ không bị người khác nghe thấy sao?"
Tạ Liên: "Không sao. Kể cả người khác có nghe được cũng sẽ không để ý, sẽ chỉ cho rằng chúng ta có bệnh."
"......"
Tạ Liên dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục: "Chúng ta trước tiên thống nhất trước, hôm nay các ngươi không được cãi nhau, bằng không sự tình chuyển biến xấu, chúng ta không biết khi nào mới có thể giải quyết xong vụ Quỷ Tân Lang này, như vậy ba người chúng ta sẽ chỉ phí thời gian. Các ngươi cân nhắc một chút ta nói có lý hay không."
Nam Phong cùng Phù Dao giật giật khóe miệng: "...... Có."
Tạ Liên: "Được. Tĩnh tâm cả đêm rồi, các ngươi có nghĩ ra biện pháp nào không?"
Phù Dao ánh mắt sáng ngời, lãnh đạm nói: "Giết!"
Nam Phong: "Vô nghĩa!"
Tạ Liên: "Nam Phong ngươi không cần dung dữ như vậy, Phù Dao nói không sai, phương pháp giải quyết vấn đề căn bản chính là giết. Vấn đề là tới chỗ nào giết, tìm ai giết, giết như thế nào. Ta có một kiến nghị ....."
Đúng lúc nào, trên đường truyền đến một trận khua chiêng gõ trống ồn ào, ba người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại là đội "đưa dâu" u u ám ám kia. Nhóm người này thổi kèn gõ trống, hô hào ầm ĩ, phảng phất như sợ người khác không nghe thấy. Nam Phong nhíu mày nói: "Không phải nói người địa phương ở phụ cận núi Dữ Quân thành thân không dám tổ chức long trọng sao?"
Mỗi người trong đội ngũ này đều có thân thể khỏe mạnh cường tráng, biểu tình cùng cơ bắp đều căng thẳng cực độ, trán đổ mồ hôi lạnh, dường như thứ bọn họ khiêng không phải là kiệu hoa rước dâu, mà là một đài đòi mạng đoạt hồn chặt đầu trảm. Không biết bên trong kiệu, đến tột cùng là cái dạng người gì?
Trầm ngầm một lát, Tạ Liên đang muốn nói đi ra nhìn thử một cái, thì bất ngờ một cơn gió lạnh thổi qua, tấm mành của cỗ kiệu bị gió nhấc lên.
Người sau mành, ngồi một kiểu tư thế nghiêng lệch rất kì quái. Đầu nàng ta xiêu vẹo, dưới khăn voan lộ ra một khóe miệng đỏ tươi, miệng cười đến quá mức khoa trương. Cỗ kiệu xóc nảy, khăn voan trượt xuống dưới, lộ ra đôi mắt trợn trừng, đang trừng mắt nhìn sang phía này.
Nhìn qua, rõ ràng là một nữ nhân gãy cổ, còn đang lẳng lặng hướng về phía bọn họ mở to miệng cười.