Nhất Ba Lưỡng Tán: Tiểu Lộc, đã xem Weibo của nam thần nhà cậu chưa?
Cậu ta không chờ Tần Lộc trả lời đã tiếp tục nói: Muốn kéo dài thời gian giao âm thì cứ nói thẳng là chưa thu, lại còn giả bệnh. Mấy lời này vừa thấy đã không tin được, vậy mà đám fan ở dưới còn oa oa đau lòng, đúng là cặn bã!
Nhất Ba Lưỡng Tán còn đang thao thao bất tuyệt, đáng tiếc, Tần Lộc không có tâm tư đi đọc. Cậu vừa nghe nói Tư Tần Mộ Sở bị bệnh, liền vội vàng đăng nhập vào Weibo xem, lập tức nhìn thấy tin tức mới được phát ra. Cậu nghĩ nghĩ, sau đó chuyển phát Weibo của y kèm bình luận.
Tranh Giành Trung Nguyên V: Sờ sờ đầu~ Mộ Sở sama nghỉ ngơi đi, chờ thân thể khỏe lên chúng ta lại ♂ chiến!! //@Tư Tần Mộ Sở V: Bị bệnh ≥﹏≤ Thật có lỗi với các vị đạo diễn còn thiếu nợ, có lẽ tối nay sẽ giao âm.
Tin tức mới phát ra không lâu, các fan lập tức bùng nổ.
–Trời ạ!!! Tui thấy cái gì thế này!
–Chính chủ phát đường ⊙▽⊙
–Sở Lộc đảng! Muốn chuyển sang Sở Lộc đảng, làm sao đây! Ai đó nhanh ngăn yêm lại đi!
–Lúc trước đều là Mộ Sở sama chuyển phát Weibo tiểu Lộc sama, rốt cục cũng có ngày tiểu Lộc sama đáp lại rồi! Thật kích động! Tui phải chạy năm mươi vòng quanh địa cầu để bình tĩnh một chút đây!
–Con dân Sở Lộc đảng thật thỏa mãn (≧ω≦)
–Ốm yếu mỹ nhân công x sủng nịch ôn nhu thụ? Cảm giác thật ⊙_⊙
–Tôi muốn hỏi một chút, có ai viết đồng nhân văn không?
–Muốn đồng nhân văn xin tìm @Hươu Hươu Găng Tay Da Hươu!
–Cẩu lương trong nhà không đủ ăn, muốn lập hội share hàng không?
Tần Lộc không ngờ mình chỉ phát một cái Weibo đã tạo thành sóng gió lớn như vậy, cậu yên lặng thoát khỏi nick chính, đăng nhập vào nick phụ gửi bình luận.
Lộ Vãng Sương Lai: Ôm sama một cái (>﹏<) Âm tần không quan trọng, quan trọng là thân thể. Nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước nóng! Yêu sama, thổ lộ với anh nè, muazz (╯3╰)
Gửi xong bình luận, Tần Lộc thở dài nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới việc y bị bệnh, có lẽ sẽ không mở phòng nhỏ với mình thì có chút mất mát.
Đang lúc thất thần, Tần Lộc đột nhiên nghe thấy tiếng báo của Weibo vang lên. Cậu giật mình, nick phụ này chỉ chú ý một mình Tư Tần Mộ Sở, chẳng lẽ y phản hồi cho mình? Nghĩ lại thì y nhiều fan như vậy, không để ý tới nick tiểu hào như mình mới đúng. Tám phần là phản hồi của một fan nào đó thôi!
Nghĩ vậy, Tần Lộc thuận tay mở tin tức mới, song, khi thấy phản hồi đúng là của Tư Tần Mộ Sở, cậu vẫn không kìm được mà ngơ ngác một hồi.
Tư Tần Mộ Sở V reply: @Lộ Vãng Sương Lai cảm ơn quan tâm của bạn (╯3╰) Cũng tiếp nhận thổ lộ luôn!
Đmmmmmmmm! Trời ạ ạ ạ ạ! Sama vậy mà lại trả lời mình!!!
Tuy rằng nếu cậu dùng nick chính thì rất dễ thông đồng với Tư Tần Mộ Sở, nhưng khi dùng nick phụ, lấy thân phận là một fan nhỏ đi thông đồng thì có cảm giác rất vi diệu!
Tần Lộc hưng phấn không chịu được, đặc biệt muốn đi xuống lầu mua một phần ăn khuya về để bình tĩnh một chút. Nhưng không đợi cậu thay quần áo xuống lầu, Tư Tần Mộ Sở đã gửi tin nhắn cho nick phụ.
Tư Tần Mộ Sở: Cậu là tiểu Lộc đi?
Lộ Vãng Sương Lai: ….
Từ từ! Cốt truyện phát triển không hợp lý! Vì sao y lại biết được!!! Tần Lộc cắn môi suy nghĩ một hồi, quyết định chết cũng không thừa nhận.
Lộ Vãng Sương Lai: Sama! Anh nhận lầm rồi (/ω\) người ta là fan não tàn của anh mà!
Tư Tần Mộ Sở: Lần sau gửi bình luận nhớ tắt định vị.
Tần Lộc trừng mắt nhìn, mở tràng chủ ra nhìn một chút, phát hiện lúc mình phát Weibo, tự động đính kèm định vị. Mà cái địa điểm này giống y hệt với nick chính!
Fuck! Thật là mất mặt, ngu ngốc có trình độ luôn!
Lộ Vãng Sương Lai: QAQ Sama! Anh có thể làm bộ không biết được không!
Tư Tần Mộ Sở: Tôi đã cap lại, chuẩn bị phát Weibo.
Lộ Vãng Sương Lai: Má ơi! Đừng! Tôi một đời anh danh! Mộ Sở sama xin tha mạng! Đừng phát Weibo, chúng ta chậm rãi nói chuyện!
Tư Tần Mộ Sở: Cậu muốn nói gì? Nếu không để tôi vừa lòng thì tôi sẽ phát Weibo, dù sao khó khăn lắm mới nắm được nhược điểm của tiểu Lộc sama.
Lộ Vãng Sương Lai: Tôi tôi tôi! Tự bôi đen được chưa?! Xin đừng phát!!!
Tư Tần Mộ Sở: Cái này, đối với tôi hoàn toàn không có hứng thú. Đổi cái khác.
Lộ Vãng Sương Lai: … Vậy anh muốn gì?
Tư Tần Mộ Sở: Muốn cậu.
Mộ Sở sama, anh đang đùa cái gì thế!!!
Lộ Vãng Sương Lai: Tôi… không được đâu QAQ người vừa xấu, vừa nghèo, vừa không ngoan, tính tình quá tệ! Anh nhất định sẽ chán ghét tôi!!!
Tư Tần Mộ Sở: Tôi không tin, bạn trai cũ của cậu đã thích cậu lâu như vậy, vì sao tôi lại không được?
Lộ Vãng Sương Lai: Hắn… hắn không giống người bình thường, hắn bị cận thị, ánh mắt có vấn đề! Phàm là người bình thường thì sẽ không thích tôi.
Tư Tần Mộ Sở: Vừa hay, tôi cũng không phải người bình thường.
Lộ Vãng Sương Lai: … Anh, nghiêm túc đấy à?
Tư Tần Mộ Sở: Cậu phải để tôi phát Weibo mới chịu tin đúng không?
Tần Lộc đối với hai chữ “Phát Weibo” đã tạo thành phản xạ có điều kiện, chặn lại nói: Đừng phát!!! Tôi tin! Vô cùng tin!!!
Tư Tần Mộ Sở: Vậy… Cuối tuần này chúng ta gặp nhau đi?
Tần Lộc có chút do dự: Như vậy… không tốt lắm đâu… Không phải anh đang bị bệnh sao?
Tư Tần Mộ Sở: Không sao, không nghiêm trọng. Cuối tuần tôi có chút việc, đã hẹn bạn. Sau khi xong có thể cùng cậu ăn một bữa cơm.
Lộ Vãng Sương Lai: Nhưng mà…
Tư Tần Mộ Sở: Đừng nhưng nhị gì cả, quyết định như vậy đi. Tối thứ bảy, sáu rưỡi. Cậu ở chỗ phố đi bộ chờ tôi.
Lộ Vãng Sương Lai: Nhưng mà…
Tư Tần Mộ Sở: Được rồi, để cuối tuần có thể thần thanh khí sảng gặp cậu, tôi đi ngủ trước, ngủ ngon.
Lộ Vãng Sương Lai: … Ngủ ngon.
Ngủ ngon em gái anh! Lão tử còn chưa đồng ý có được không! Vậy nên đây rốt cuộc là cái tình huống gì hả hả hả hả! Còn chưa hiểu gì đã bị bắt đi gặp Tư Tần Mộ Sở, bọn họ hình như còn chẳng quen thuộc!
Nhưng y thế mà lại ở cùng thành phố với mình? Cũng gọi là có duyên nhỉ. Nhưng gặp mặt rồi biết nói gì? A a a a a! Hoàn toàn không biết!
Hay là đi hỏi Hàn Mục Sở? Không được, hắn nhất định sẽ ngăn cản không cho mình đi. Hỏi Nhất Ba Lưỡng Tán? Cũng không được, tên ngu ngốc đó nhất định sẽ nói móc mình.
Tần Lộc có chút nôn nóng, gãi gãi đầu, phiền não đi tắm rửa. Một đêm này, cậu nằm mơ thấy mình gặp Tư Tần Mộ Sở. Mỗi lần nhìn thấy y, bản thân sẽ lập tức biến thành đứa ngốc.
Vì có hẹn gặp mặt với Tư Tần Mộ Sở, mấy hôm nay Tần Lộc không dám lên mạng nữa, đối với hàng xóm tiên sinh cũng cố gắng trốn được thì trốn.
Không biết vì sao, nghĩ tới bản thân phải giấu Hàn Mục Sở đi gặp mặt offline, Tần Lộc liền mơ hồ có điểm chột dạ. Nhưng thời gian trôi rất nhanh, Tần Lộc còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã tới ngày gặp mặt.
Tối thứ bảy, Tần Lộc nhìn mình trong gương, chỉnh tràng lại quần áo hết lần này tới lần khác, mãi tới khi cảm thấy tạm ổn mới anh dũng ra cửa.