Hàn Mục Sở nói: “Anh cùng Tiêu Nhiên căn bản không có gì.”
“Cho nên?”
Hàn Mục Sở bị cậu làm nghẹn một chút, ổn định lại, nói: “Cho nên tất cả chỉ là hiểu lầm. Tiểu Lộc, em đừng nháo, chúng ta làm hòa được không?”
Tần Lộc cảm thấy vô cùng buồn cười, “Anh nói đó là hiểu lầm thì chính là hiểu lầm? Anh giải thích xong thì tôi phải cùng anh làm hòa sao? Hàn Mục sở, có phải anh quá coi trọng bản thân rồi không? Không ai nói bộ dáng này của anh thực đáng ghét sao?”
Hàn Mục Sở cười khổ: “Có, sao có thể không có.”
Tần Lộc sắc mặt khó coi: “Lại là tiểu tình nhân của anh?”
Hàn Mục sở dùng sức kéo Tần Lộc về phía mình, ôm eo cậu, ngửi mùi hương trên cơ thể cậu: “Là em nói.”
Tần Lộc nhất thời không biết đáp lại thế nào. Sau một lúc lâu, cậu nói: “Buông ra đi, tôi phải về đi ngủ.”
Hàn Mục Sở không buông tay, “Ngủ ở đây đi, anh bảo đảm không chạm vào em.”
Tần Lộc bất chấp tất cả bò lên giường, dù sao bọn họ đã làm không biết bao nhiêu lần, dù hắn có chạm vào thì có thể thế nào? Huống hồ… cậu cũng không chán ghét bị hắn chạm vào.
Một đêm này, Tần Lộc ngoài ý muốn ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tỉnh dậy, vị trí bên cạnh đã không còn ai.
Tần Lộc dụi mắt ngồi dậy, nhìn bố cục trước mắt tuy giống nhưng bài trí trong phòng lại không phải nhà mình. Đến lúc cậu xuống giường, thì phát hiện cốc nước trên tủ đầu giường có đè một tờ giấy: “Tiểu Lộc, anh đi làm. Bữa sáng ở trên bàn, trước khi ăn nhớ hâm nóng lại. Trong tủ lạnh còn dư thịt bò hầm, buổi trưa không có gì ăn thì cứ trực tiếp lấy.”
Hừ! Ai muốn ăn cơm của anh!
Tần Lộc xuống giường vào phòng vệ sinh đi tiểu. Lúc lơ đãng ngẩng đầu lại phát hiện cốc nước đánh răng trên bồn rửa tay đã được đổ đầy, bàn chải cũng đã được bôi kem đánh răng. Cái cốc này là khi hai người còn ở cùng nhau mua. Lúc ấy vì siêu thị đẩy mạnh tiêu thụ nên bọn họ mua vài cái dự phòng, mãi tới khi chia tay rồi cũng chưa dùng hết. Hiện tại, siêu thị đã không còn bán loại cốc này.
Tần Lộc ngắm nghía cái cốc, trong lòng muốn cười, không thể ngờ rằng bọn họ đã chia tay nhiều năm như vậy nhưng tên kia vẫn giữ lại thứ này, còn đem tới nhà mới. Cậu nên nói là hắn dụng tâm kín đáo hay nên nói hắn hao tổn tâm huyết?
Rửa mặt xong, Tần đi ra phòng bếp ngắm một vòng, lại nhìn thấy bữa sáng mà Hàn Mục Sở làm cho mình trên bàn cơm chỉ có phần cho một người.
Xem ra tên kia chưa ăn sáng đã đi làm?
Tần Lộc nhíu mày, biết rõ dạ dày mình không tốt mà còn không ăn sáng. Nếu tái phát bệnh đau dạ dày, cậu nhất định sẽ không đi đưa thuốc cho hắn!
Cậu hừ một tiếng, quay người đi ra ngoài, bữa sáng trên bàn cũng không buồn động tới. Ngồi trên ghế sô pha xem TV, Tần Lộc luôn có chút không an tâm. Vạn nhất tên kia không ăn sáng mà bị đau dạ dày thật thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn gọi điện cho cậu nói mình đau dạ dày thì cậu có thể quyết tâm mặc kệ hắn, không đi đưa thuốc ư?
Tần Lộc thở dài, quả nhiên cậu không thể hoàn toàn chặt đứt quan hệ với Hàn Mục Sở. Cậu lấy di động ra, thuần thục bấm vào một dãy số nhưng lại do dự không dám gọi.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu đột nhiên rung lên. Tần Lộc cúi đầu nhìn, người gọi tới đúng là người khiến cậu do dự bấy lâu. Cậu bắt máy, đem ống nghe đưa lên tai.
“Tiểu Lộc, dậy chưa?”
Tần Lộc nói: “Mới dậy.”
Hàn Mục Sở ôn nhu nói: “Em nhìn thấy tờ giấy trên đầu giường không? Nhớ ăn sáng.”
Tần Lộc do dự một lát, hỏi: “Anh ăn chưa?”
Hàn Mục Sở dường như không ngờ Tần Lộc sẽ hỏi mình, có chút ngoài ý muốn trả lời: “Tiểu Lộc, em đang quan tâm anh sao?”
“Quan tâm cả nhà anh!” Tần Lộc miệng trái với lòng nói, “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, sợ anh hạ độc tôi.”
Hàn Mục Sở cười cười: “Vậy thực đáng tiếc, hôm nay dậy muộn, anh chưa kịp thử độc giúp em.”
Tần Lộc nghĩ thầm quả nhiên là thế! Cậu hỏi: “Vậy anh không ăn sáng, dạ dày có ổn không?” Ngẫm lại liền bỏ thêm một câu, “Đừng mơ lão tử đi đưa thuốc cho anh! Tôi không có thời gian đâu.”
Hàn Mục Sở nói: “Không sao, anh mang theo thuốc rồi. Dù em mặc kệ, anh cũng không chết được, anh còn phải giữ sức để quấn lấy em nữa.”
Tần Lộc mặt nóng lên, nhưng nghe thấy hắn nói đã mang theo thuốc thì có chút uể oải. Khi không có mình ở bên, hắn đã hình thành thói quen tự mình mang thuốc, vậy sau này hắn sẽ không cần tới mình vì hắn làm bất cứ việc nữa.
Cậu hít sâu một hơi, nói: “Bữa sáng không hợp khẩu vị, tôi không muốn ăn.”
Hàn Mục Sở trầm mặc một lát: “Vậy em tự mình xuống lầu mua đi, nhớ chọn nơi sạch sẽ mà vào.”
Tần Lộc không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đã biết. Sao anh lại giống bà già như vậy, có phiền hay không.”
Hàn Mục Sở thở dài, “Được, vậy anh cúp máy đây. Em…” Hắn còn muốn dặn dò thêm mấy câu, nhưng nghĩ Tần Lộc không thích mình nhiều lời, lại đành nhịn xuống, “Không có gì, anh cúp máy. Tạm biệt.”
Tần Lộc nhìn điện thoại bị cắt đứt, mắng một tiếng.
Tên kia chính là như vậy, đánh không đánh lại, mắng không cãi lại, luôn đối với mình vừa ôn nhu vừa sủng nịch. Có đôi khi thái độ của mình không tốt, hắn rõ ràng có mất mát, có bi thương nhưng lại cố nén, cái gì cũng không nói, ngược lại khiến cho mình vô cùng áy náy, đau lòng.
Thế nhưng đau lòng là vậy, chính mình lại không biết nên dỗ dành hắn thế nào. Không biết có phải bản thân từ nhỏ đã bị chiều hư hay không, mà mỗi lần đối mặt với người mình thích, mình chẳng những không nói được lời dễ nghe mà còn có thói quen cùng đối phương đối nghịch. Nhưng cũng chỉ có duy nhất Hàn Mục Sở mới khiến mình đau lòng mỗi khi chiếm được tiện nghi của hắn.
Tần Lộc lắc đầu, đem những suy nghĩ lung tung rối loạn ném đi, tắt TV, đi về nhà.
Sau khi trở về, cậu mở máy tính, thấy Tư Tần Mộ Sở không phát tin tức mới liền thoát khỏi Weibo. Log in vào QQ, mấy cái nick trong đoàn kịch sáng lập lòe nhưng nick của Tư Tần Mộ Sở vẫn xám xịt như cũ. Nhớ ra hôm qua y nói phải đi làm, Tần Lộc lập tức mất hết hứng thú mà tắt khung chat.
Cậu ghé vào bàn máy tính, vùi đầu vào khuỷu tay, hình ảnh hôm qua hôn nhau với Hàn Mục Sở lại rõ ràng trước mắt. Mặc kệ cậu ngoài miệng chán ghét thế nào nhưng thân thể vẫn tự động phản ứng với mỗi cái ôm, mỗi cái hôn của hắn. Tần Lộc khẽ cắn môi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đưa tay vào quần.
Yêu nhau sáu năm, chia tay ba năm, cậu quả nhiên vẫn bị vây trong tình yêu với Hàn Mục Sở, hơn nữa càng lún càng sâu.