Trương Diệp và Lý Nhất Thần nhìn thấy dáng vóc Lý Lan Phong, nghĩ thầm cái cơ thể èo uộc của Vương Tiểu Khê không đánh được hắn hai cái đã nằm bẹp, vội cười từ hai bên trái phải tiến lên, âm thầm che Vương Tiểu Khê ở phía sau, khuyên nhủ: “Người anh em bớt giận, có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng.”
Lý Lan Phong vẫn không nhúc nhích, như pho tượng đứng tại cửa, con ngươi đen thùi chăm chú nhìn Vương Tiểu Khê, nhìn có chút đơ ra, lại có chút dọa người, hắn há miệng, lạnh giọng nói: “Đi ra.”
Vương Tiểu Khê quỳ ngồi dưới đất vội bò dậy, như thái giám chạy đi tiếp chỉ tung ta tung tăng chạy chậm tới cửa, đẩy hai tên bạn cùng phòng im hơi lặng tiếng che ở phía trước mình ra, dùng ánh mắt lấy lòng biết ơn khe khẽ lắc đầu, ủ rũ nhỏ giọng nói: “Tụi bây đừng để ý, tao bị đánh cũng là đáng đời.”
Lý Lan Phong ở khoảng cách gần lắng nghe giọng thiếu niên của cục cưng hắn, hô hấp nhất thời cứng lại, vẻ mặt càng biến hoá thất thường.
Vương Tiểu Khê hết sức đuối lý, cứ như chim cút co rúm ở trước mặt Lý Lan Phong, sợ sệt dè dặt nói: “Anh, em đi ra này.”
Cơ hàm Lý Lan Phong hơi co giật, sau chốc lát giằng co làm người ta ngột ngạt, hắn túm chặt cổ tay nhỏ gầy của Vương Tiểu Khê, kéo người đi về hướng WC.
Cổ tay thật nhỏ, Lý Lan Phong cắn răng nghiến lợi nghĩ, khung xương của nam làm sao có thể nhỏ như vậy?
Vương Tiểu Khê cũng đã lên tiếng, Trương Diệp và Lý Nhất Thần không tiện ngăn cản, nhưng lại lo lắng Vương Tiểu Khê bị trừng trị quá tàn nhẫn, chỉ đành tách ra hai mét đi theo sau hai người nhìn chằm chằm, chuẩn bị cứu Vương Tiểu Khê ra bất cứ lúc nào, Trương Diệp còn lén lút tra xét số điện thoại của trung tâm cấp cứu bản địa.
Lý Lan Phong một đường kéo Vương Tiểu Khê vào WC, mở một cánh cửa phòng riêng ra, lạnh lùng nói: “Đi vào.”
Vương Tiểu Khê không rõ vì sao, cũng không dám hỏi, đành phải ngoan ngoãn bước vào.
Lý Lan Phong theo vào, trở tay khóa cửa lại, ra lệnh: “Nhấc váy lên.”
Ngoài cửa phòng riêng, Trương Diệp không yên tâm hỏi: “Người anh em, cậu không phải cong chứ?”
“Bên ngoài câm miệng!” Lý Lan Phong gầm nhẹ, đưa tay chống lên bức tường phía sau Vương Tiểu Khê làm một cái WC-don, lạnh giọng hỏi, “Chính cậu vén hay là tôi vén?”
“A… A?” Trước đây lúc đóng vai con gái, Vương Tiểu Khê có lẳng lơ thế nào cũng không sợ, gánh nặng thẳng nam đã sớm ném ra tận ngoài không gian, ở trước mặt người cùng giới vén váy lên theo lý thuyết không có gì ghê gớm, nhưng hiện giờ sự lợi hại của cậu đều đã bị đôi mắt như hố đen của Lý Lan Phong hút đi, lại thêm áy náy, tiểu Khê đại lão lúc thường rung chuyển trời đất hở tí là lay động trái tim của mười vạn thiếu niên trên weibo giờ lại kinh sợ đến mặt đỏ rần, như cô gái nhỏ bị tên lưu manh sàm sỡ, hai tay đè chặt lên váy nhỏ giọng xin tha, “Đừng mà anh, em thực sự là nam, anh nghe giọng em là biết mà.”
Lý Lan Phong không để ý tới, chỉ chất vấn: “Biết vén váy trước mặt người khác ngượng ngùng rồi à?”
Vương Tiểu Khê điên cuồng gật đầu, hai người cách rất gần, cậu vừa gật như thế, suýt nữa đụng phải cằm Lý Lan Phong: “Biết rồi, thật sự biết rồi.”
Lý Lan Phong híp mắt lại, tựa như đang rút lấy năng lượng gì đó, tham lam nhìn chăm chú vào vẻ khốn quẫn mặt đỏ tới mang tai của Vương Tiểu Khê, từ khi chân tướng rõ ràng đến bây giờ, trên mặt hắn lần đầu tiên hiện ra một nụ cười, tuy rằng không giống nụ cười ngay thẳng tỏa nắng thường ngày của hắn cho lắm —— nụ cười trước mắt nhìn thế nào cũng thấy không quá bình thường, có chút thâm trầm, hắn đè thấp giọng, ung dung hỏi: “Tối hôm qua cậu vén váy trước camera không phải vén rất vui vẻ sao, hả?”
Vương Tiểu Khê gần như sắp hôn mê, hơi thở mong manh nói: “Em sai rồi…”
Lý Lan Phong thu lại nụ cười không quá bình thường kia, lại đen mặt: “Tự cậu nói, chỉ cần tôi có thể nguôi giận, làm gì cậu cũng bằng lòng, đổi ý nhanh vậy à?”
“Không, không đổi ý.” Vương Tiểu Khê hít thật sâu một luồng không khí bẩn thỉu trong WC, hai gò má đỏ như chứa máu, cắn môi chậm rãi vén váy lên. Trong đám con trai, Vương Tiểu Khê xem như hơi lùn, nhưng lùn thì lùn, tỉ lệ vóc người lại rất không tệ, chân đẹp cứ như yêu tinh, phía trên hai cái chân vừa thẳng vừa trắng ấy, là một cái quần lót tứ giác màu trắng, mặt trước quần lót còn in hình Ultraman hai tay giao nhau phóng ra chùm sáng sắc bén.
Khóe môi Lý Lan Phong co giật, vẻ mặt quái lạ, dáng vẻ muốn cười nhưng lại sợ cười rồi sẽ bẽ mặt, hai mắt nhìn chằm chằm chỗ nhô lên bí ẩn phía sau Ultraman.
Hóa ra đây chính là thứ mà tối hôm qua mình thở hổn hển tròn ba phút liên tục dỗ dành khuyên nhủ cũng muốn liếc mắt nhìn… Lý Lan Phong nghĩ, bởi cảm giác xấu hổ đã vượt xa giá trị giới hạn dẫn đến khu chứa xấu hổ đã vì quá tải mà tan vỡ, ngược lại hắn dần dần bình tĩnh lại, quanh thân tràn đầy cảm giác ủ rũ mất mặt.
Mặt Vương Tiểu Khê nhăn thành một quả bí đỏ, vén váy, cố nén sự xấu hổ cực độ, như một nhân viên hướng dẫn mua hàng lễ phép dò hỏi: “Anh… quấy rầy, xin hỏi anh xem xong chưa?”
Lý Lan Phong điều chỉnh tốt biểu cảm khuôn mặt, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, từ trong kẽ răng rít ra một câu: “Chưa xem xong, tiếp tục cởi.”
“Không được, ” Vương Tiểu Khê che Ultraman mặt mày chính nghĩa, “Anh đừng có như vậy.”
Lý Lan Phong lấy điện thoại di động ra, giọng điệu cứng nhắc máy móc: “Không phải tôi muốn như vậy, là chính cậu muốn tôi xem.”
Dứt lời, Lý Lan Phong nhanh chóng lật lịch sử trò chuyện wechat về phía trước một đoạn, là tin nhắn thoại lúc Vương Tiểu Khê mới vừa bại lộ thân nam nhi, Lý Lan Phong chỉnh âm lượng trò chuyện đến mức lớn nhất và chỉnh thành hình thức phát loa ngoài, nhẹ nhàng nhấn vào tin nhắn thoại đó, giọng thiếu niên trong sáng của Vương Tiểu Khê lập tức vang lên trong phòng riêng: “Tôi thực sự là nam, không thì cho cậu xem chym một chút nhé?”
“Trời ạ.” Vương Tiểu Khê sụp đổ đỡ trán, hận không thể theo đường nước ngầm chạy trốn.
Lý Lan Phong mặt không đổi sắc nhấn lần thứ hai.
“Tôi thực sự là nam, không thì cho cậu xem chym một chút nhé?”
Lý Lan Phong mặt không thay đổi lại nhấn, nhấn nữa, nhấn mãi.
“… Không thì cho cậu xem chym một chút nhé?”
“… Cho cậu xem chym một chút nhé?”
“… Xem chym một chút nhé?”
Lý Nhất Thần và Trương Diệp ở bên ngoài chuẩn bị cứu viện bất cứ lúc nào cũng dồn dập đỡ trán: “…”
Xin lỗi anh em, tự mình làm bậy không thể sống, cái vụ xem chym này tụi tao thật sự không giúp được gì hết.
Vương Tiểu Khê quả là sắp khóc, hai tay chắp lại trước ngực liên tục xin tha: “Anh ơi em sai rồi, cực kỳ sai, anh đừng phát nữa.”
Lý Lan Phong khẽ gật đầu một cái, cất điện thoại di động, chớp chớp mắt, dùng giọng cứng ngắc như người máy nói: “Cậu để tôi xem.”
Vương Tiểu Khê cùng đường, hai má đỏ rực cắn cắn đôi môi nhìn như rau câu, rũ hàng mi rậm được trang điểm nhìn cực kỳ đen, trong mắt thấm một lớp nước mắt ấm ức mỏng manh, tay chậm rãi đưa về phía dưới, đặt lên mép quần lót, chậm chạp không nỡ hạ thủ…
Lý Lan Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng bỗng dưng nóng lên, không được tự nhiên ra lệnh: “Đừng cắn môi.”
Vương Tiểu Khê vội vàng nhả ra, thoáng ngửa mặt lên, đôi mắt đẹp đẽ sương mù mông lung nhìn Lý Lan Phong.
Lý Lan Phong càng nôn nóng, mặt đen lại nói: “Chùi nước mắt.”
Vương Tiểu Khê dùng tay áo cẩn thận chấm chấm mắt, sợ nhòe hết trang điểm, nhưng vành mắt vẫn hồng hồng, đôi mắt cũng vẫn ướt nhẹp chọc người ta thương.
Đây mà là nam à!? Lý Lan Phong nhướng mày, rốt cuộc không kiềm chế nổi tính tình, duỗi một ngón tay ra móc lấy mép quần lót Vương Tiểu Khê, kéo ra bên ngoài một cái đồng thời ló đầu nhìn vào trong…
Một chú chim nhỏ phấn nộn đang điềm tĩnh ngủ trong ổ chim.
Sau chốc lát tĩnh mịch, mắt Lý Lan Phong lộ ra vẻ tuyệt vọng hỏi: “Đây không phải là bằng nhựa chứ?”
Hot boy Lý bị lừa phát điên bây giờ nhìn thấy cái gì cũng lập tức hoài nghi là bằng nhựa.
“Không phải! Là thật!” Vương Tiểu Khê vội vàng giải cứu mép quần lót khỏi ngón tay Lý Lan Phong, lại thả váy xuống. Tuy nói lúc thường đi WC đi tắm, đám con trai nhìn thấy thân thể nhau rất bình thường, nhưng tình hình trước mắt bị Lý Lan Phong dùng loại ánh mắt này nhìn, Vương Tiểu Khê thực sự bình tĩnh không nổi, quả thực xấu hổ sắp bốc khói.
Người này đến tột cùng là lớn lên thế nào vậy? Lý Lan Phong dùng biểu tình như nghiên cứu một bài vật lý phức tạp nhìn chằm chằm Vương Tiểu Khê, thực sự không thể nào hiểu được một thằng con trai tại sao có thể giống con gái giống đến mức đó.
“Anh xác nhận xong chưa?” Vương Tiểu Khê nhỏ giọng hỏi.
“Còn thiếu bước cuối cùng.” Lý Lan Phong nói, duỗi tay nắm chặt cục nhựa trước ngực Vương Tiểu Khê, bởi cảm giác quá tốt, còn nhất thời nhịn không được xoa xoa hai lần, trong mắt lập tức lộ vẻ đau đớn nói, “Sờ còn rất đã.”
Nhung nhớ nguyên một tháng, cuối cùng cũng coi như sờ tới tay, nhưng trong lòng hot boy Lý không có nửa phần vui sướng!
Tuy nói Lý Lan Phong sờ tới tay chính là ngực giả, nhưng bị một tên con trai cao lớn như thế chặn ở trong góc WC bắt nạt một trận, dưới bầu không khí này Vương Tiểu Khê lại thật sự sinh ra một loại ảo giác bị người ta tập kích ngực, hai má thật vất vả thoáng hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên.
Lý Lan Phong bị Vương Tiểu Khê lây nhiễm, thêm vào trên tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại của ngực giả, hai má cũng không hiểu sao nổi lên màu hồng không rõ ràng, hai người đỏ mặt liếc mắt nhìn nhau, đều giống như bị điện giật song song cấp tốc quay sang hướng khác. Một giây đối diện này dấy lên một ngọn lửa vô danh dưới đáy lòng Lý Lan Phong, đám lửa vô danh này cảm giác không giống lửa giận cho lắm, nhưng cũng cấp tốc khơi dậy kích động cần gấp gáp phát tiết trong cơ thể hắn, vì vậy Lý Lan Phong nửa buồn bực nửa luống cuống nện một quyền lên vách tường kế bên, lập tức quay người mở cửa, thấp giọng nói: “Cậu đi ra.”
“Anh… không đánh em một trận xả giận hả?” Vương Tiểu Khê như chú chuột đồng nhỏ, trước tiên ló một chóp mũi ra từ trong phòng riêng, lại lú ra một cái đầu, thấy Lý Lan Phong dường như thật sự không có ý muốn chặn mình lại đánh một trận, mới hoàn toàn đi ra từ trong phòng riêng.
Mắt thấy toàn bộ quá trình, lồng ngực Lý Lan Phong lại đột nhiên phập phồng kịch liệt, tâm tình kề sát bên bờ mất khống chế, thô giọng nói: “Đã ngả bài rồi, thì đừng có bán manh nữa.”
Vương Tiểu Khê bối rối, theo bản năng giơ hai tay lên lấy làm thuần khiết: “Không, không bán manh!”
Lý Lan Phong hận đến nghiến răng: “Còn giả vờ, cậu đùa tôi chưa đủ đúng không?”
Lý Nhất Thần đứng ở bên cửa sổ hít không khí thấy thế vội vàng giải thích giúp Vương Tiểu Khê: “Người anh em, cậu ấy không cố ý đâu, lúc bình thường cậu ấy cũng vậy đó.”
Trương Diệp tiến thêm một bước phân tích: “Cậu ấy có hai hình thái manh, một loại là giả vờ manh, một loại là manh bẩm sinh mà bản thân cũng không tự biết, dù sao thì cả ngày 24 giờ đều nằm ở trạng thái manh, không phải manh này thì chính là manh kia.”
Lý Lan Phong: “…”
Vương Tiểu Khê: “… Chúng ta ở cùng nhau nửa năm mà tao cũng không biết tụi bây đánh giá tao như vậy đó.”
Trương Diệp giơ tay bắn tim: “Mày tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều, tao là thẳng nam hợp kim titan, đây chỉ là đánh giá khách quan.”
Lý Lan Phong thở ra một hơi thật dài, nói với Vương Tiểu Khê: “Đi, về phòng cậu.”
Hết chương 12