• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ là vì quá đơn điệu, ngày tháng lớp 12 mặc dù cực khổ nhưng lại qua rất nhanh, để được học đại học ở bản địa, Thẩm Ngôn dốc hết sức, triệt để cất đi cái tật lười nhác cà lơ phất phơ, toàn thân đều tập trung vào việc ôn tập.

Học kỳ 1 Thẩm Ngôn còn thỉnh thoảng cho phép mình thả lỏng một chút, đến học kỳ 2 mấu chốt của năm 12, cậu tự động ngăn chặn toàn bộ hoạt động giải trí, thường ngày ngay cả điện thoại di động cũng giao cho Vương Đại Hải bảo quản, chỉ chăm chú học tập.

Tiến vào học kỳ cuối cùng lớp 12, nhà trường chỉnh thời gian tan lớp tự học buổi tối thành 10 giờ, qua cả một ngày lao động trí óc cường độ cao, mỗi đêm Thẩm Ngôn đều tan học đi ra cổng trường bằng bước chân xiêu vẹo, cả khoảng thời gian đạp ga một phát từ trường học lái về đến nhà cũng hận không thể giành giật từng giây mà ngủ gật, cho nên Vương Đại Hải cố định một cái gối nhỏ trên chỗ tựa lưng ghế phụ, còn để cái gối lót eo ở phía dưới, chỉnh góc độ chỗ tựa lưng, làm như một cái giường nhỏ.

“Tiết tự học một hơi làm hai đề thi, mệt chết em, ” Thẩm Ngôn ngồi phịch trên ghế phó lái, khẽ chu mỏ, “Anh ơi, thưởng đi.”

Vương Đại Hải đến gần, hôn cậu một chút, nhẹ giọng nói: “Em nhắm mắt lát đi.”

Thẩm Ngôn nghe lời nhắm mắt lại, cậu ngồi trên xe của Vương Đại Hải, ngửi được hơi thở quen thuộc trên người Vương Đại Hải, nghe tiếng của Vương Đại Hải, tựa như động vật nhỏ chui vào sào huyệt ấm áp khô ráo, thần kinh căng thẳng cả ngày lập tức thả lỏng xuống. Cổng trường hơi kẹt xe, xe chầm chậm lết tới trên lối đi chen chúc, động cơ phát ra tạp âm làm người ta buồn ngủ, Thẩm Ngôn yên tĩnh chốc lát, nghiêng đầu một cái, ngủ như bất tỉnh.

Qua mấy phút, xe lái về đến dưới lầu, Vương Đại Hải không nỡ đánh thức cậu nhóc, nhưng sợ canh cá trong nồi nguội lạnh, đành phải vỗ vỗ đầu Thẩm Ngôn, thấp giọng gọi: “Ngôn Ngôn dậy nào.”

Thẩm Ngôn buồn ngủ mở mắt ra, ngáp liên miên: “Mấy phút thôi mà em cũng ngủ được…”

“Học hành mệt quá mà, hồi tiểu Khê học lớp 12 cũng vậy.” Vương Đại Hải xuống xe mở cửa ghế phụ ra, bé Thẩm Ngôn từ trên ghế ngồi lên, dùng chân đóng cửa xe, ôm Thẩm Ngôn đi vào thang máy. Hơn mười giờ tối, dọc theo đường đi đều không có ai khác, Thẩm Ngôn phối hợp đưa tay nhấn nút thang máy, tựa đầu lên vai Vương Đại Hải, hưởng thụ sự thân mật ngắn ngủi tranh thủ được vào lúc rảnh rỗi —— từ khi học kỳ 2 khai giảng, Vương Đại Hải sợ lãng phí thời gian quý giá của Thẩm Ngôn, gần như không chạm đến cậu nữa, cam tâm tình nguyện sống cuộc sống hòa thượng, Thẩm Ngôn vừa biết lợi và hại cũng biết sự lợi hại của Vương Đại Hải, cũng không dám trêu chọc linh tinh nữa, dưới bề ngoài bình ổn của hai người đều đè nén một ngọn lửa, chỉ chờ thi đại học vừa kết thúc là một mạch phát tiết ra ngoài.

Thẩm Ngôn ăn xong cơm tối, về thư phòng tiếp tục mở đèn học đêm, sau khi học kỳ 2 bắt đầu thì cậu gần như chưa từng ngủ sớm.

Qua một tiếng đồng hồ, đoán chừng dạ dày Thẩm Ngôn đã trống hơn chút ít, Vương Đại Hải đưa một đợt trái cây gọt sẵn và sữa bò nóng đến thư phòng, lại rón rén đổi túi rác cho sọt rác chứa đầy ắp bên bàn, chẳng khác nào một tế bào hồng cầu bôn ba vận tải chất dinh dưỡng mang đi chất thải ở trong người.

Rạng sáng một giờ, Thẩm Ngôn hệt như du hồn bay vào phòng Vương Đại Hải, Vương Đại Hải vốn dĩ không có thói quen thức đêm, nhưng sợ Thẩm Ngôn cô đơn, cũng không ngủ, dựa vào đầu giường xem điện thoại.

Thấy Thẩm Ngôn đến, Vương Đại Hải bỏ điện thoại xuống, túm cậu bạn nhỏ tiểu Nam vào trong chăn ôm lấy, Thẩm Ngôn cuộn tròn trong lòng anh như chú mèo con, an tâm nhắm mắt ngủ.

Từng ngày từng ngày bình yên phong phú chậm rãi trôi qua, đầu tháng sáu, cuộc thi đại học muôn người chú ý rốt cuộc cũng đến, không khác nào một cơn lốc giằng co hai ngày cuốn đi tất cả áp lực trói buộc mà lớp 12 mang đến, lúc thi xong một môn cuối cùng, cả ngôi trường được dùng làm điểm thi tựa như có lớp kết giới nào đó bị xé rách, mỗi một hạt tế bào trong không khí đều tràn đầy hơi thở mới mẻ tự do.

Khoảnh khắc Thẩm Ngôn bước ra khỏi lớp học liền tựa như cơn gió lao ra cổng trường thi, tránh trái tránh phải né đi phụ huynh chặn ở cổng, đâm đầu vào trong ngực Vương Đại Hải, vui vẻ hét lớn: “Anh ơi! Em giải phóng rồi!”

Cả năm 12 cậu học hành như không muốn sống, điểm thi thử luôm an an ổn ổn vượt qua điểm sàn năm ngoái của đại học S, lại thêm tố chất tâm lý của Thẩm Ngôn không tệ, hai ngày này thuận lợi phát huy trên trình độ bình thường, muốn vào đại học S thật sự không thành vấn đề, Thẩm Ngôn nghĩ tới cuộc sống đại học tự do không gò bó, cả khuôn mặt đều sáng lên.

Vương Đại Hải cười, hai cánh tay rắn chắc thuận thế nâng Thẩm Ngôn lên, Thẩm Ngôn như con koala treo ở trên người anh, tầm mắt hai người ngang nhau, ánh mắt nóng bỏng đối diện nhau chốc lát. Trong lòng Vương Đại Hải rựa lửa, lại thêm xung quanh hiện giờ cũng không ai thanh thản đi để ý bọn họ, liền đánh bạo nhẹ nhàng mổ một cái trên môi Thẩm Ngôn, rất chân thực mà vui mừng thay Thẩm Ngôn: “Ngày mai em có thể ngủ nướng, muốn dậy mấy giờ thì dậy.”

“Vậy thôi hả ——?” Cánh tay Thẩm Ngôn ôm cổ Vương Đại Hải hơi siết lại, như con dã thú nhỏ gào một tiếng, chôn mặt trong bả vai Vương Đại Hải cọ mạnh một trận rồi lại cắn một phát, điên cuồng xong liền nổi nóng nói, “Em sắp nhịn thành hòa thượng rồi, tối hôm nay em muốn ngủ mấy giờ thì ngủ!”

“Được được được!” Vương Đại Hải chỉ lo người xung quanh nghe thấy, vội vội vã vã đáp lại, đặt Thẩm Ngôn xuống đất, kéo cậu lên xe.

Sau khi cuộc thi đại học kết thúc một quãng thời gian, Thẩm Ngôn hoàn toàn bạo phát bản tính ham chơi bị đè nén một năm qua, mỗi ngày ngoại trừ tìm đường chết quấn lấy Vương Đại Hải lại bị làm cho kêu trời trách đất xin tha, thì chính là đóng giữ trước máy tính điên cuồng chơi game.

Không cần lo lắng đề phòng bị Vương Tiểu Khê tổ đội truy sát, cuối cùng hội trưởng Thẩm cũng có dáng vẻ của một hội trưởng, mỗi ngày dắt đám tiểu đệ trong bang đi gây chuyện.

[Tổ đội] Vọng Ngôn: “Anh.”

[Tổ đội] Tôi cực kỳ hung ác: “Hả?”

[Tổ đội] Vọng Ngôn: “Kêu chị dâu.”

[Tổ đội] Tôi cực kỳ hung ác: “Khụ —— phi!”

[Tổ đội] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Nhóc con chịu đòn chưa đủ à?”

[Tổ đội] Vọng Ngôn: “Em cũng có trang bị cam*, căn bản không sợ.”

*Trang bị màu cam là trang bị tốt nhất trong game.

Ỷ kiếm túy thiên thương rời khỏi đội ngũ.

[Bang hội] Ỷ kiếm túy thiên thương giết chết Vọng Ngôn.

[Tổ đội] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Anh đây không chỉ có trang bị cam, còn có thao tác cam, mùi vị cam, nhóc con đừng có hung hăng quá. 

[Tổ đội] Tôi cực kỳ hung ác: “666!”

[Tổ đội] Vọng Ngôn: “…”

[Tổ đội] Vọng Ngôn: “Còn giết em, em méc đó.”

“…” Lý Lan Phong nhớ tới bản mặt đen của Vương Đại Hải, im lặng chốc lát.

[Tổ đội] Tôi cực kỳ hung ác: “Anh sợ em à?”

[Tổ đội] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Đừng mà, chị dâu.”

[Tổ đội] Tôi cực kỳ hung ác: “…”

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chính là lẽ trời.

Mỗi ngày Thẩm Ngôn làm ổ ở nhà chơi game tới đất trời đen kịt, cũng có một phần nguyên nhân là để bớt thấp thỏm khi thành tích chưa ra.

Cũng may, cuối cùng thành tích cũng có, còn cao hơn 10 điểm so với đánh giá của Thẩm Ngôn, nắm chắc vào đại học S. Tiếp đó, ngoại trừ chờ thư thông báo trúng tuyển thì Thẩm Ngôn không còn chuyện gì khác, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, cuối cùng Thẩm Ngôn cũng coi như có thể thoải mái chơi đùa, Vương Đại Hải bèn lập ra một kế hoạch du lịch tự túc mười lăm ngày, dự định dắt cậu bạn nhỏ đi chơi một vòng, xe việt dã mua hồi trước rốt cuộc cũng có thể phát huy thực lực, rong ruổi ở dã ngoại một phen.

“Anh đã định sẵn đường đi rồi, ” Vương Đại Hải nâng một xấp giấy A4 đóng gáy chỉnh tề, hàm hậu nói, “Anh cũng đã tra xét điểm dừng chân địa phương ở ven đường, chỉ cần hành trình không có chênh lệch lớn, một đường đều bảo đảm em có thể ở khách sạn 5 sao, anh nghe tiểu Khê nói không tới cấp 5 sao là em không ngủ ngon được.”

Thẩm Ngôn ngẩn ra, vui vẻ, nghĩ Vương Đại Hải xưa nay tiết kiệm, sợ anh ở khách sạn ba bốn ngàn một đêm sẽ đau lòng, vội bảo: “Đó là trước đây, bây giờ ở đâu cũng cũng ngủ được hết, có anh bên cạnh em thế nào cũng được.”

“Không không, ” Vương Đại Hải lắc đầu xua tay, “Anh không thể để em hạ thấp tiêu chuẩn sinh hoạt, lại nói anh cũng chưa từng ở nơi xa hoa như vậy, vừa vặn trải nghiệm chung với em luôn.”

Ngoài miệng mặc dù nói không để ý, nhưng mà mấy ngàn mấy ngàn nhân dân tệ thật sự chảy vèo như nước, chỉ vì ở thêm một đêm, quả thực vẫn khiến Vương Đại Hải có chút đau lòng, cụ thể biểu hiện ở việc khách sạn càng đắt, tối hôm đó Vương Đại Hải lại càng không phải là người, trên giường, bên cửa sổ sát đất, trên ghế sofa, trong bồn tắm… dường như không đem mỗi một góc trong phòng “dùng” hết một lần thì sẽ có lỗi với giá tiền thuê đắt như vậy.

Bắt đầu từ ngày du lịch thứ ba, Thẩm Ngôn xoa cái eo đau nhức xụi lơ ngồi trên ghế phó lái, phong cảnh cũng chẳng buồn nhìn, chỉ lo căm tức Vương Đại Hải, giận dỗi nói: “Vương Đại Hải, chúng tôi nói chuyện đi.”

Vương Đại Hải vừa đến ban ngày cũng rất là ra con người, thành thực hỏi: “Làm sao vậy?”

“Có phải là mấy tháng học kỳ 2 em khiến anh nghẹn tới biến thái không?” Thẩm Ngôn u oán nói, “Lúc nên làm người thì anh vẫn phải làm con người một chút đi chớ.”

Vương Đại Hải đỏ cả mặt: “Vậy, tối nay không ấy nữa… anh dừng xe ở bên đường, xoa cho em nhé.”

“Anh còn muốn xoa!” Thẩm Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, bộp một phát vỗ bay bàn tay Vương Đại Hải duỗi tới, “Đã bị anh xoa cả một đêm rồi!”

“Không phải, ” Vương Đại Hải há mồm lè lưỡi, “Là xoa eo, eo em không mỏi sao?”

“Lái xe đi, em tự xoa an toàn hơn, ” Thẩm Ngôn co lại trên ghế phụ, nhỏ giọng lầm bầm, “Bây giờ em căn bản không tin được anh, anh quá không phải con người…”

Vương Đại Hải ngượng ngùng cười hì hì, gãi đầu một cái, tiếp tục lái xe.

Chuyến du lịch vốn lên kế hoạch mười lăm ngày lại giằng co hơn hai mươi ngày mới tuyên bố kết thúc, thư thông báo trúng tuyển gửi đến nhà cha mẹ Vương Đại Hải, cũng xem như là một nhà có tới ba sinh viên tài cao đại học S, ba Vương mẹ Vương đắc ý đến nỗi mặt mày hồng nhuận.

Trong lúc nghỉ hè, ngoại trừ Lý Lan Phong thỉnh thoảng về nhà mình, thì ba người khác đa số thời gian đều nhàn nhã nghỉ phép trong căn biệt thự nhỏ của ba Vương mẹ Vương.

Ngày đầu tiên khai giảng, Vương Đại Hải lái xe chở cả ba người họ, trong cốp sau xe chất đầy hành lý, đồ của Vương Tiểu Khê với Lý Lan Phong khá ít, hai người đơn giản sắp xếp phòng thuê một chút, liền theo Vương Đại Hải với Thẩm Ngôn đến trường học báo danh.

Lần khai giảng này Vương Tiểu Khê và Lý Lan Phong đã lên năm ba, bọn họ báo danh rất đơn giản, đến phòng công tác sinh viên đóng dấu lên thẻ sinh viên, lại ký cái tên là coi như xong việc.

Lý Lan Phong với Vương Tiểu Khê phân biệt báo danh xong, vốn nên tách ra đến học viện của mình hỗ trợ đón người mới, nhưng sau khi Vương Tiểu Khê gọi điện thoại cho Vương Đại Hải hỏi bọn họ ở đâu, bèn tung ta tung tăng chạy tới, đảm nhiệm nhân vật đàn anh đến đón người mới, lôi kéo Thẩm Ngôn và Vương Đại Hải đã làm thủ tục xong xuôi dạo quanh tham quan trường học.

“Bên này là căn tin, bên kia là tòa nhà Bác Nhã, bên kia nữa là tòa nhà Bác Văn…” Vương Tiểu Khê chỉ từng nơi thường xuyên đến cho Thẩm Ngôn xem, “Phía sau nữa là thư viện.”

Vương Đại Hải đi ở bên trái Thẩm Ngôn, xách theo đồ đạc, nghe còn nghiêm túc hơn cả Thẩm Ngôn.

Lý Lan Phong đi phía bên phải Vương Tiểu Khê, trên bàn tay rũ ở bên người đeo chiếc nhẫn cùng kiểu với Vương Tiểu Khê.

Khai giảng là lúc đầu thu, có vài chiếc lá cây nôn nóng đã thoát khỏi cành cây trói buộc, rơi xuống mặt đất.

Mấy người vừa nói vừa cười đi qua con đường nhỏ trong rừng cây, ánh mặt trời bị tán cây che rải rác, hắt đầy đất, con đường phía trước toàn là từng điểm lấm tấm sáng ngời.

Có tiếng lá cây bị đạp nát, vang xàn xạt, hiện lên rơi xuống.——HOÀN CHÍNH VĂN——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang