Cũng may dọc đường đi không chạm phải nhau, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cả đêm qua Trương Tuyền Phong không về nhà, chỉ nhắn tin cho cô, nói đến công ty tăng ca, cô đọc xong không cho là như vậy, cũng không thèm trả lời.
Nhưng thật ra, lúc Thôi Hiểu gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, Phó Nhàn Linh chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ bản thân, nhưng trong lòng cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ có làm việc trong công ty, mới có thể dung hòa làm dịu cảm xúc.
"Nếu thật sự không ổn thì tách ra ở riêng đi."
Ngồi trước máy tính, trong đầu chỉ toàn là giọng nói của Thôi Hiểu.
"Hiện giờ có rất nhiều cặp vợ chồng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, vì lợi ích chung nên không thể ly hôn, nhưng có thể ly thân mà, sau khi ra ở riêng, cậu sẽ không còn nhìn thấy bộ mặt kinh tởm của anh ta nữa."
Cô cầm điện thoại nhìn vào khung tin nhắn với Trương Tuyền Phong, cuộc nói chuyện giữa hai người đã dừng lại vào đêm hôm qua, anh ta nhắn tin nói đến công ty tăng ca, kéo lên trên, anh ta nói ra ngoài đi công tác, nhờ cô soạn hành lý giùm anh ta.
Kéo tiếp lên nữa, đi công tác, tất cả đều là đi công tác.
Cô giống như một bảo mẫu, tất cả những gì có thể làm cho anh ta là thu dọn hành lý, để đến khi anh ta về nhà liền xách theo vali ra cửa.
Cô cầm điện thoại lên, do dự vài lần, nhưng vẫn không gọi điện.
Ly thân hay ly hôn có gì khác nhau, lỡ như hai bên ba mẹ đều biết, nếu không làm ổn thỏa thì sẽ là một mớ hỗn độn.
Cô bực bội thở dài.
Giữa trưa Trương Tuyền Phong gọi điện cho cô, nói buổi chiều sẽ đi nơi khác khảo sát một hạng mục, lần này lâu lắm mới về, cô lắng nghe, một câu cũng không trả lời.
Trương Tuyền Phong vốn tưởng sau một đêm, thái độ của cô sẽ tốt hơn một chút, kết quả cô lại không hé nửa lời, anh ta tức muốn hộc máu liền cúp điện thoại.
Phó Nhàn Linh gửi tin nhắn cho Thôi Hiểu, nói anh ta lại đi công tác.
Buổi tối trước khi tan làm, Thôi Hiểu trực tiếp đến công ty tìm cô, còn cười hi hi ha ha kéo một đám đồng nghiệp của cô xuống lầu ăn một bữa đơn giản.
Dù sao cũng chỉ là một nhân viên, không phải chức gì lớn, nên công ty không mở tiệc chiêu đãi, chỉ là mọi người có thể mở tiệc tụ tập riêng với nhau nếu muốn, nhưng tính cách của Phó Nhàn Linh không sôi nổi như Thôi Hiểu, thế nên Thôi Hiểu mới quyết định mời mọi người đi ăn tối, bảo hi vọng họ có thể chiếu cố Phó Nhàn Linh nhiều hơn, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, nói là việc nên làm.
Những người khác đều uống rượu, nhưng trước mặt Phó Nhàn Linh chỉ là uống nước ép trái cây, Thôi Hiểu vẫn còn nhớ lần trước cô chỉ uống có ba ly thôi mà đã say bí tỉ, ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, giơ tay lên liền nhớ đến cảnh tượng ấy, vì thế đã gọi cho cô một ly nước trái cây.
Nhưng cuối cùng Phó Nhàn Linh vẫn uống một ly.
Một nhóm người tiến đến cụng ly với cô, thấy mọi người đều uống rượu cô không thể cứ uống nước trái cây mãi được, liền cầm ly rượu trước chỗ ngồi Thôi Hiểu, cùng mọi người chạm ly.
Cũng là một ly rượu nhưng cô không uống được, uống xong mặt liền đỏ bừng, điều đáng chú ý là cô vẫn còn tỉnh táo.
Thôi Tiếu từ nhà vệ sinh trở lại, thấy cô như vậy, sờ đầu cô "Cậu không sao chứ?"
Phó Nhàn Linh lắc đầu "Không sao hết."
Cô bức rứt buồn bực rất muốn khóc, vất vả lắm mới nhẫn nhịn đến khi kết thúc, lúc cả nhóm từ cửa đi ra ngoài.
Gió đêm tháng năm thật nhẹ nhàng và dịu êm, trước cửa có vài người đứng tán gẫu, Phó Nhàn Linh bị Thôi Hiểu kéo lên xe taxi, ánh mắt vô tình liếc qua, liền thấy Vu Hướng Tây.
Cậu chàng vẫn đứng đợi ở cửa, lưng đeo ba lô, thân hình thẳng tắp, trên chân mang một đôi giày thể thao.
Cậu mặc bộ quần áo thể thao ngắn tay, lộ rõ gân xanh trên cánh tay, ngón tay cậu nắm dây đeo ba lô, ánh mắt từ đằng xa nhìn về phía cô.
Ánh sáng rực rỡ từ đôi mắt cậu, từ một khoảng cách xa như vậy chiếu thẳng vào trái tim cô.
Cô như bị nóng lên, cúi đầu vội vàng chui vào xe taxi, Thôi Hiểu nói địa chỉ cho tài xế, rồi hỏi cô có thể ở một mình được không, cô gật đầu không rõ ràng nói được.
Cửa xe đóng lại.
Cô nhịn không được quay đầu nhìn lại, cậu sinh viên đang đi về phía cô, taxi đã khởi động chạy.
Cậu chàng đuổi theo vài bước, Phó Nhàn Linh không biết mình đang nghĩ điều gì, lớn tiếng hô lên "Bác tài, chờ một chút."