Không biết đang nghĩ đến điều gì, cô lấy chiếc gương ở cạnh giường ra xem, may là cậu không để lại dấu vết gì trên cổ.
Cô khẽ vén áo lên liếc nhìn, trên ngực đầy rẫy những dấu hôn cùng dấu răng, chẳng trách cậu lại mặc cho cô kiểu áo này.
Hình như trước khi rời đi cậu đã quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, thay ga trải giường khác, cả túi rác cũng được đổi mới.
Lúc bước xuống giường chân mềm nhũn khiến cô có hơi loạng choạng, lại đúng thời điểm Thôi Hiểu bưng nước mật ong tới cửa, nhìn thấy cô như vậy, vô cùng hoảng sợ “Trời má, mai mốt không cho cậu uống rượu bia gì nữa.”
“Không sao đâu.” Phó Nhàn Linh mở miệng, giọng nói khàn khàn cực kỳ khó nghe, cô cau mày hắng giọng, cầm lấy cốc nước trong tay Thôi Hiểu, ngưỡng đầu uống.
Chỉ cầm ly nước thôi mà tay đã run bần bật.
“Đừng nói là cậu chỉ mới uống rượu xong, mà tay đã không dùng được nữa rồi nha.” Thôi Hiểu đỡ tay cô, cực kỳ đau lòng “Nào, chị đây đút cưng uống.”
Phó Nhàn Linh nào dám nói với cô ấy rằng, mình không phải bị ngộ độc rượu.
Uống nước xong, cô cắn răng chống đỡ người đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, dựa vào cửa đau đến hít hà.
Toàn thân cực kì đau nhức, nhất là phần đùi, gân và dây chằng như bị kéo căng ra, chỉ cần cử động một chút là đau điếng người.
Phòng tắm đã dọn dẹp sạch sẽ, món đồ chơi của cô được tẩy rửa cất vào trong ngăn tủ, áo mưa cũng được để ở đó, cô nhìn xung quanh, nhớ đến cảnh tượng điên cuồng đêm qua, không hiểu tại sao cả người đều trở nên khô nóng.
Cô vất vả rửa mặt xong, lại bị Thôi Hiểu kéo đến bàn ăn ngồi xuống “Nào, tớ đem cho cậu rất nhiều đồ ăn, nhưng đã nguội lạnh hết rồi, tớ có hâm nóng lại một chút, cậu mau ăn khi còn nóng đi.”
Phó Nhàn Linh mặc dù rất đói, nhưng khi nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy, cô ngược lại không có cảm giác thèm ăn, ăn được một chút, cơ thể mệt mỏi cuối cùng cũng lấy lại được sức.
“Đang nghĩ gì vậy? Nói thật cho tớ biết, không quản anh ta ra khỏi nhà cũng quá thoải mái cho anh ta rồi, chờ anh ta trở về, chúng ta liền đến công ty anh ta quậy banh chành.”
Bố mẹ Thôi Hiểu làm nghề kinh doanh, thời trẻ thường xuyên qua lại với bố mẹ Phó Nhàn Linh, hai đứa trẻ cũng hay chơi cùng nhau, cho dù năm ngoái Thôi Hiểu có đi du học, nhưng sau khi trở về Trung Quốc, tình cảm chị em hai người họ vẫn sâu đậm như xưa, tính cách Thôi Hiểu thì nóng nảy thẳng thắn, trong khi Phó Nhàn Linh thì dịu dàng hiền lành.
Ngay sau khi sự việc bại lộ, điều mà Thôi Hiểu nghĩ đến chính là sẽ làm cho tên đàn ông chó đó xấu hổ, nhưng cô ấy biết, Phó Nhàn Linh sẽ không làm như vậy.
Đừng nói đến bố mẹ Phó Nhàn Linh còn có quan hệ với bố mẹ Trương Tuyền Phong, chỉ nói tình cảm mấy năm gần đây của Phó Nhạn Linh dành cho Trương Tuyền Phong thôi, cô không thể làm tổn thương Trương Tuyền Phong.
“Tớ không thể ly hôn.” Phó Nhàn Linh đang ăn, nước mắt lại rơi, cô đưa tay quệt đi, cổ họng khàn khàn, giọng nói vẫn khó nghe “Ba mẹ tớ vốn là người truyền thống, nếu họ biết chúng tớ ly hôn, chắc họ sẽ phát điên lên mất.”
Thôi Hiểu không thể tin được nhìn chằm chằm vào cô “Thế bây giờ chúng ta để anh ta thoải mái như vậy sao?Chẳng lẽ cậu vì ba mẹ cậu, mà dành cả phần đời còn lại của mình cho thằng ông chó đó sao? Cậu bị điên à?”
“Ba tớ vừa mới phẫu thuật tim xong.” Phó Nhàn Linh che đi đôi mắt cay đắng của mình và nói “Thôi Hiểu, tớ không thể, ít nhất là… Bây giờ, tớ không thể ly hôn.”
Thôi Hiểu thở dài “Cậu ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chúng ta nói.”
Phó Nhàn Linh ăn không vô, nên uống hai ly nước, chờ cho thanh giọng, rồi đi tìm một viên kẹo ngậm để ăn, sau đó cùng nhau nằm trên sô pha với Thôi Hiểu.
“Hôm nay cậu không đi làm à?” Chờ viên kẹo ngâm trong miệng tan hết, Phó Nhàn Linh mới lên tiếng.
“Cậu nói thử xem? Cậu bị như vậy, tớ đi làm việc được à, tớ có còn là người không?” Thôi Hiểu nghiêng đầu nhìn cô “Khi nào thì tên đàn ông chó đó quay lại?”
“Tớ không biết.” Phó Nhàn Linh nhìn về phía cửa nói “Lâu rồi tớ không có nói chuyện với anh ta.”
Năm đó trước khi kết hôn, bọn họ cũng có khoảng thời gian yêu đương nồng nhiệt, chỉ là hạn sử dụng có chút ngắn, cô chưa kịp hưởng thụ cảm giác ấy, khoảng thời gian đó đối với cô mà nói, những niềm vui sướng hạnh phúc đã dần biến mất.
Cô biết nguyên nhân vì sao.
Bọn họ bận rộn với công việc của riêng mình, thời gian bên nhau ngày một ít dần, lúc trở về, thì cả hai đều đã mệt rã rời, kế sau lại phân phòng, càng không có chủ đề, không có tiếng nói chung, thậm chí rõ ràng là ở chung dưới một mái nhà, như lại giống như hai người xa lạ.
Sau đó, cô nghỉ việc ở nhà chuẩn bị cho việc mang thai, cho rằng sẽ thay đổi được điều gì đó.
Nhưng cô đã nhầm.
Khi một người đàn ông không yêu bạn, mặc kệ bạn làm bất cứ điều gì tất cả đều là sai.
“Tìm việc làm đi.” Thôi Hiểu khẽ thở dài nói “Cậu ngây ngốc ở nhà một mình như này, tớ không yên tâm, ra ngoài hít thở không khí trong lành tiếp xúc những thứ mới mẻ đi, cục cưng, cuộc sống của cậu không thể để tên cặn bã đó chi phối được, với cả ngoài kia có rất nhiều người đàn ông tốt hơn anh ta, tớ kiếm một người trung trinh như một, để sau này làm cho tên khốn đó phát điên lên luôn.”
Trung trinh như một “像处女一样”: Trong sạch, thành thật, không đổi dạ thay lòng.
Phó Nhạn Linh khẽ cười, nước mắt lại từ từ tuôn rơi xuống.