Trong xe ngựa.
"Y, ngươi bây giờ xinh đẹp như vậy, đi ra ngoài nhất định sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta dịch dung đi!!"
"À. Được".
Trên đường đi, đám người trong xe ngựa không ngừng ồn ào. Rất nhanh... Đã đến địa phương cần đến....
Trong vương phủ.
"Y... Ngươi định ở chỗ này làm cái gì a."
"Ta muốn thường được nhìn thấy hắn, không biết có được hay không."
"Không quan trọng, đoán chừng hắn bây giờ cũng không nhận ra ngươi, dù ngươi có vào cung, hắn cũng không biết đâu. Hơn nữa..." An Tu dừng lại, không nói ra đoạn sau.
"Hơn nữa cái gì?" Y hồ nghi hỏi An Tu.
"Cái này... Cái này.." Lúc này, Viên Giáng Ảnh đẩy cửa tiến vào. Thấy hai người giằng co tại chỗ, lại hỏi:
"Các ngươi sao thế?"
"Không có gì..." An Tu lập tức mở miệng, giống như đang che giấu điều gì.
"Ta chỉ muốn hỏi tình huống của hắn một chút, các ngươi.. Giống như có cái gì đang gạt ta?" Thấy An Tu nhăn nhó, Viên Giáng Ảnh đi tới ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy An Tu.
"Chúng ta không có lừa gì ngươi, chẳng qua, tình trạng hiện giờ của hoàng huynh rất phức tạp, hắn.. Hình như là… Đã quên ngươi." Vỗ vỗ đầu gối An Tu.
Y chẳng qua hơi khẽ động khóe miệng, bất đắc dĩ hỏi: "Chẳng lẽ... Ở trong lòng hắn, ta ngay cả một chút phân lượng cũng không có sao!!!"
"Ta không muốn đợi nữa... Hiện tại! Ngay cả một chút quan hệ giữa chúng ta cũng không có sao!!?" Ta đây khổ cực chịu đựng như vậy... Đến tột cùng là vì ai a!!!
"Y... Thật ra thì... Hắn chỉ bị tác dụng của cổ. Đem tất cả trí nhớ có liên quan đến ngươi quên đi, đây đối với ngươi mà nói cũng là điều tốt a, quên hắn đi, bắt đầu lại lần nữa." An Tu ở một bên khuyên nhủ.
Bạch Tử Y chẳng qua chỉ ngồi im lặng, mặc kệ nước mắt không ngừng rơi xuống. Ướt đẫm cả mặt, tâm cũng vỡ theo.
Hiện tại chỉ mong, đứa bé này có thể bình an ra đời, liền không còn gì vướn bận....
Viên Giáng Ảnh cùng An Tu đã ra khỏi cửa phòng, để cho Bạch Tử Y làm rõ tình cảm của mình.