"Chờ một chút......" Sau một phút đồng hồ trôi qua.
"Đứng dậy ăn cơm trưa, con heo lười nhỏ ~" Vũ đành phải tiếp tục đánh thức Y còn đang ngủ say.
"Cơm trưa! Ở đâu?" Y lập tức từ trên giường bật dậy.
"Thế nào, nghe đến cơm trưa liền hưng phấn như vậy? Uống nhầm thuốc à?"
"Không có a. Ta không có uống thuốc a ~ ta rất ngoan." Y vẫn hồn nhiên như trước kia, cho thấy Vũ bảo hộ rất tốt.
"Bé ngốc, có ai cười ngươi đâu, đến đây, hôm nay ăn xong mang ngươi đi chơi." Vũ đau lòng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Y,càng thêm kiên quyết bảo hộ cho hắn. Nhớ lúc trước, lần đầu tiên tiểu gia hỏa bị đưa đến làm sủng vật, vẫn không hiểu thế sự như thế. Không biết vì cái gì, hắn lại muốn thương yêu bảo hộ cho tiểu gia hỏa này, để Y có thể sống vô ưu vô lo tại nơi này.
"Này tiểu thúc thúc hôm nay không tới sao?" Y đương nhiên đang hỏi Vũ.
"Không, hắn hôm nay sẽ tới." Thực may mắn, tiểu gia hỏa bị đưa vào cung ngày mình chưởng quản triều chính, mà không phải để cho đệ đệ mình chưởng quản triều chính, bằng không sẽ không có cơ hội ăn được tiểu gia hỏa này, đúng là cực tốt. Tên thị vệ ngu đần kia, cư nhiên an bài hắn ở trong lãnh cung, không phải ngày đó từ ngoài cung trở về, chắc vĩnh viễn không còn cơ hội gặp được tiểu gia hỏa.
"Tiểu thúc thúc lại muốn vào trong cung, ngủ trên giường của chúng ta sao"
"Không sao, chờ chúng ta trở về liền đem giường này hủy đi, làm lại một cái khác cho chúng ta." Thật sự đáng giận, mỗi lần hoàng đệ vào trong cung luôn ở trên giường rồng cùng nữ nhân lăn lộn.
"Nhưng mà...... Như vậy thật lãng phí, chúng ta ngủ trên sàn không được à, còn có lông dê đệm lót nè". Y vừa nói liền đứng lên vỗ vỗ.
"Không có gì, trong cung có rất nhiều giường để chúng ta ngủ." Vũ ôn hòa như trước dỗ dàng Y, nếu như bị thần tử bắt gặp, phỏng chừng bọn họ sẽ cho rằng bản thân sinh ra ảo giác.
"Ta đói bụng......"
"Được, chúng ta đi ăn cơm đi." Vũ một mình tự giúp Y sửa sang hết tất cả, rồi chuẩn bị cùng xuất môn.
"Còn quên mang gì à?" Vũ bò lên trên áo lông cáo mà Y đang nằm.
"Không có, chúng ta tiếp tục ngủ được không?" Vẫn còn cảm thấy ngủ chưa no giấc, Y nửa mở đôi mắt nhìn Vũ.
"Được rồi, ngủ đi." Chờ Y ngủ, Vũ liền phân phó thị vệ bên ngoài đánh xe ngựa.
"Khởi hành." Thanh âm lạnh như băng không hề có độ ấm vang lên trong xe. Thị vệ nên ngoài rùng mình một cái, xe ngựa rất nhanh liền khởi hành.
"Tỉnh tỉnh, đến rồi ~~" Vũ gọi nhân nhi còn đang ngủ trên xe.
"Ân ~~" Y không có ngủ nướng, rất nhanh liền dậy, dù sao ngủ hết một ngày, cho dù buồn ngủ mấy cũng đã đủ.
"Con heo nhỏ lười biếng này, vừa mới ăn xong lại muốn ăn gì nữa a. Chúng ta vừa đến Giang Nam, cũng nên đi dạo quanh bên ngoài xem một lát."
"Được!" Y ngoan ngoãn đi theo Vũ cùng nhau dạo phố. Bởi vì Vũ tuấn lãng, khiến cho rất nhiều người trên đường đều chú ý, rất nhiều cô nương đều thẹn thùng nhìn Vũ, còn có rất nhiều người ở sau lưng xì xào bàn tán,
"Vũ, vì sao bọn họ lại nhìn ngươi a?" Người xem càng ngày càng nhiều, còn có các cô nương lớn mật phóng tầm mắt tới, Y chịu không nổi ánh mắt này, dùng ngữ điệu chua chát hỏi.
"Không có, bọn họ đang nhìn ngươi."Vũ tuyệt đối không thừa nhận, sau đó có mấy người nhìn Y khiến Vũ nổi giận. Nhưng với vấn đề của Y, Vũ vẫn ôn hòa giải thích. Vũ vừa lên tiếng, càng nhiều nữ nhân lộ ra ánh mắt ái mộ về Vũ.
"Nhưng mà...... Ta sợ......" Từ nhỏ chỉ có một người, Y không quen việc này, nước mắt trong hốc mắt tựa hồ rơi xuống.
Vũ nghe Y nói như vậy, lập tức dùng ánh mắt giết người nhìn về phía những người đang nhìn hắn và Y, bị ánh mắt Vũ quét qua người khiến trong lòng không ngừng tranh đấu, gần như muốn đi theo ông bà ngay.
Lúc này, một nam nhân trung niên mặc hắc y chạy đến trước Y, nhào về phía Y đang ngây dại, hét gọi "Nhi tử", Vũ phản ứng rất nhanh kịp thời ôm lấy Y, nhảy cách xa mười thước.
Y không nói một câu, mặc cho Vũ ôm vào lồng ngực, khi nam nhân trung niên đứng cách xa mười thước, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, tưởng lại có người muốn cướp hắn để làm công cụ kiếm lợi, xoay người hướng về phía Vũ mắng to.
"Ngươi là ai, lại dám ôm con trai ta đi!" Vũ nghe nói như thế, ánh mắt càng trở nên hung hiểm hơn, nhìn về phía nam nhân trung niên không biết trời cao đất rộng kia. Mà Y lại tựa vào trước ngực Vũ, không nói một câu, thậm chí cảm xúc trên mặt cũng không có.
Tác giả có lời muốn nói: kết thúc vẫn còn chờ ta viết, yên tâm, văn này không dài...