• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, Đỗ Ninh đem chuyện đi tỉnh thành nói cho Tiểu Trư, Tiểu Trư trên mặt không có biểu cảm gì, khẽ nhíu lông mày.

“Ngươi xem, chính là như vậy, có lẽ ta phải đi ba tháng, hoặc là nửa năm, chỉ cần tích góp đủ tiền, liền có thể trở về.”Đỗ Ninh đột nhiên cảm giác mình thế này có chút giống bán mình, không khỏi buồn rầu. Nhưng từ khi hắn rời khỏi nhà, liền hạ quyết tâm không trở về nữa, như vậy gặp chuyện thì phải tự mình giải quyết, chuyện trở về chìa tay xin tiền, đánh chết hắn cũng không làm.

Tiểu Trư rầu rĩ không vui nói: “Ta đói bụng.”

Đỗ Ninh lúc này mới nhớ tới, mình buổi sáng ra cửa, hiện tại đã ban đêm, Tiểu Trư khẳng định đói bụng lắm, cho nên vội vàng vào bếp nấu cơm. Vừa làm, vừa không nhịn được nói: “Tiểu Trư a, ngươi có phải hay không cũng phải học làm chút thức ăn đơn giản? Nếu ta không có ở đây, người nào nấu cơm cho ngươi hả? Chẳng lẽ ngươi cứ chịu đói?”Hắn đột nhiên nghĩ đến gia gia Tiểu Trư đã qua đời hai năm, kia Tiểu Trư ăn uống ra sao? Nhìn y lười như vậy…

Tiểu Trư gục xuống bàn, đáp: “Ta sẽ nấu cơm.”

“Vậy cũng không thể chỉ ăn cơm trắng a.”

“Có thể ăn dưa muối.”

“Haiz.”Đỗ Ninh thở dài một tiếng, Tiểu Trư thật là… Lười đến trình độ tương đối rồi …

Thức ăn trên bàn thơm ngào ngạt, Tiểu Trư nhào tới ăn như hổ đói, Đỗ Ninh thấy vậy vẻ mặt tươi cười, mỗi lần nhìn y ăn ngon như vậy, đều cảm thấy rất thư thái, muốn vĩnh viễn nấu cơm cho y ăn…

Đỗ Ninh vì ý nghĩ này của mình dọa sợ hết hồn, hắn vốn định chính mình đi làm công, không mang theo Tiểu Trư đi, vì vậy trong lòng liền tồn tại ý nghĩ chia tách, lúc này mới đột nhiên phát hiện mình một chút cũng không muốn cùng Tiểu Trư tách ra, thậm chí còn nghĩ vĩnh viễn để cho y ở bên cạnh mình, cái này… Có phải hay không có chút quá?

Hắn trầm mặc xuống, cầm đũa trong tay, nhưng không gắp thức ăn, cho đến khi Tiểu Trư giống như gió cuốn mây tan đem hai đĩa ăn đến thấy đáy, mới phát hiện hắn chỉ ăn hai miếng cơm.

“Ơ?”Tiểu Trư khó hiểu nhìn hắn, Đỗ Ninh lúc này mới phát hiện thất thố, cười cười xin lỗi, đứng dậy làm đồ ăn, bưng tới từ từ ăn, Tiểu Trư đã ăn no, nhưng căn cứ nguyên tắc có thể ăn thì ăn, vẫn là theo chân Đỗ Ninh ăn thêm một chút, chờ hắn ăn xong rồi, liền thu thập bát đũa đi rửa.

Đỗ Ninh rót ấm trà, để mấy hạt thông vào, ngửi mùi thơm mát nhàn nhạt kia, trong lòng lưu luyến, cuộc sống trong núi biết bao an tĩnh a, tại sao phải vì một chút xíu tiền tài đi kinh doanh phục dịch chứ? Nếu không dứt khoát mang Tiểu Trư chạy trốn, cũng không cần trả tiền…

Nghĩ thì nghĩ, Đỗ Ninh không phải loại người vô lại ấy, không làm ra chuyện như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có thể trước lđi àm công trả tiền, sau đó lại tính tiếp.

Tiểu Trư trở lại, ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, hiếm khi như có điều suy nghĩ, Đỗ Ninh cười hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không phải là của đồ của mình, có phải không nên cầm không?”

“Đó là dĩ nhiên.”Đỗ Ninh trả lời, đồng thời vì ý nghĩ quỵt nợ không trả vừa rồi của mình mà xấu hổ.

Tiểu Trư buồn rầu nhăn lông mày.

“Ngươi làm sao vậy?”Đỗ Ninh tò mò, Tiểu Trư từ trước đến giờ ăn no là đủ rồi, hôm nay sao lại có tâm sự?

“Ừ, không có biện pháp.”Tiểu Trư nói: “Vậy chúng ta phải đi làm công sao, làm công có thể kiếm được tiền, đúng không?”

“Hả, ngươi muốn đi cùng ta sao?”Đỗ Ninh khuyên nhủ: “Ngươi vẫn ở lại, chờ ta trở về đi, đây là ta thiếu tiền, không liên quan đến ngươi, không thể nhận ngươi đi làm công.”

“Nhưng ngươi đi, không ai nấu cơm cho ta.”Tiểu Trư thành khẩn nói.

Đỗ Ninh im lặng.

“Vậy cũng được.”Đỗ Ninh suy nghĩ hồi lâu, hắn quả thật không yên lòng Tiểu Trư, mấy tháng gần đây hai người cùng đi cùng ở, một người ăn một người làm, phối hợp vô cùng ăn ý, hắn vô hình trung đã đem Tiểu Trư xem như người thân cận nhất, cơ hồ so với người nhà còn thân cận hơn… Đúng vậy, so với người nhà còn thân cận hơn. Hắn nhìn đôi mắt không nhiễm hạt bụi nhỏ của Tiểu Trư, trong lòng hơi hơi chua xót, bản thân Tiểu Trư có thể cũng không biết, y cho hắn bao nhiêu an ủi.

Mỗi ngày nấu cơm cho Tiểu Trư, đã thành niềm vui thú lớn nhất của Đỗ Ninh, nhìn y ăn đến ngon miệng, Đỗ Ninh so với mình ăn còn vui vẻ hơn. Là Tiểu Trư làm cho cuộc sống của hắn một lần nữa có mục tiêu, có thú vị, có sức sống tràn trề. Vì ăn mà lo lắng hết lòng, đây là kỳ tích chỉ có Tiểu Trư mới có thể sáng tạo nha.

“Ba tháng là được rồi sao?”Tiểu Trư hỏi, y cũng không muốn rời núi quá lâu, y thích nơi này.

“Không kém bao nhiêu đâu, Lan công tử đáp ứng ta mỗi tháng ba mươi lượng bạc tiền lương, La lão bản còn nói ở nơi đó thường xuyên nhận được tiền thưởng của khách nhân, chỉ cần món ăn làm ngon, tiền thưởng sẽ hơn gấp mấy lần tiền lương.”Đỗ Ninh có chút vui mừng mà nghĩ, có lẽ không dùng đến ba tháng có thể trả sạch nợ, nếu làm tiếp mấy tháng, có thể có một khoản tiền về.

Dù sao cuộc sống vẫn phải qua đi, ở trong núi qua hay là trong thành qua, cũng không có gì khác biệt, chỉ cần có Tiểu Trư ở bên người thì tốt rồi. Đỗ Ninh nhìn nhìn Tiểu Trư nghĩ. Bất tri bất giác, Tiểu Trư đã thành một sự tồn tại quan trọng không thể thiếu bên cạnh hắn, nhưng mà, như vậy có phải không ổn hay không? Đỗ Ninh nhớ tới chuyện cũ thương tâm của mình, tim có phần đập mạnh và loạn nhịp.

Tiểu Trư đẩy đẩy hắn: “Bữa khuya ta muốn ăn bánh trôi đậu.”

“Được.”

“Sáng mai có thể ăn gà ăn mày không? Buổi tối ta đi bắt gà rừng.”

“Buổi trưa ăn món kia có được hay không? Buổi sáng ăn thanh đạm một chút.”

“Ừ, được.”Tiểu Trư gật đầu, trên mặt hiện vẻ hài lòng, Đỗ Ninh không nhịn được mỉm cười, hắn cùng Tiểu Trư hằng ngày nói chuyện với nhau chính là như vậy, căn bản đều là ăn, trừ ăn ra, không có tiếng nói gì chung. Tiểu Trư sẽ không cùng hắn đàm thơ luận văn, nói cổ nói kim, nhưng Tiểu Trư cho hắn cảm giác ấm áp, mà bất luận kẻ nào cũng cho không được.

Hôm sau bọn họ không mở hàng, Đỗ Ninh thay đổi làm nhiều loại đồ ăn cho Tiểu Trư, đều dùng đặc sản trong núi, những tài liệu này đến tỉnh thành chắc sẽ không dễ dàng tìm được rồi, Tiểu Trư thích ăn những thứ này, Đỗ Ninh liền tận lực để cho y ăn đến căng bụng.

Ngày thứ ba Đỗ Ninh thu dọn đồ đạc, thật ra thì hắn cũng không có gì thu thập, chỉ có vài bộ y phục và đồ dùng hàng ngày cùng một ít sách, văn phòng tứ bảo, Tiểu Trư thì càng tiện lợi, hai tay trống không đã lên đường, bởi vì Đỗ Ninh đem y phục của y cũng gói trong bao quần áo của mình.

Phía ngoài truyền đến tiếng nói to của La thương nhân, gã đã theo như thỉnh cầu của Đỗ Ninh đem hai trăm lượng bạc trước đưa cho Trương gia, vì thế Đỗ Ninh liền viết giấy vay nợ cho Lan công tử.

“Đi thôi.”Đỗ Ninh nói với Tiểu Trư, Tiểu Trư vươn tay đem bao quần áo từ trên vai hắn lấy đi, chính mình đeo, sau đó đi theo sau hắn ra cửa.

La thương nhân cười ha ha nói: “Tiểu huynh đệ, lại gặp mặt a.”

Tiểu Trư lãnh đạm gật đầu, trừ Đỗ Ninh, y với ai cũng không thân cận, bởi vì không cần thiết.

La thương nhân cũng không thèm để ý, đỡ Đỗ Ninh lên xe, Tiểu Trư tự mình lên xe ngồi ở bên cạnh Đỗ Ninh, La thương nhân đành phải ngồi ở đối diện, dọc đường đi gã không ngừng tìm đề tài nói chuyện phiếm với Đỗ Ninh, Tiểu Trư thì nhắm mắt lại ngủ.

Lúc trời quá trưa, xe ngựa mới đến chạy tới Công Đức Lâm, Tiểu Trư nhảy xuống xe, đem Đỗ Ninh xuống, sau đó chỉ nghe thấy bụng Tiểu Trư kêu một tiếng rất vang dội.

La thương nhân cười to, Đỗ Ninh cũng mỉm cười, vội vàng đi tìm phòng bếp, bất kể ở đâu, nhiệm vụ thiết yếu là đem Tiểu Trư uy no!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK