Tiểu Trư rất dễ nói chuyện, Đỗ Ninh nếu muốn y đổi thời gian, y liền đổi, ban ngày đi trên núi luyện khinh công, thuận tiện tìm nguyên liệu nấu ăn, một ngày ba bữa cơm thêm ăn khuya, đúng giờ thì làm giúp công việc kiêm cố gắng ăn cơm.
Hôm nay Đỗ Ninh ngồi ở phía trước cửa sổ tính toán sổ sách. Mặc dù xây phòng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng những đồ vật khác vẫn phải mua, bạc lại không giống nấm trong rừng, sẽ càng ngày càng nhiều, hắn nhìn túi tiền nhẹ tênh, không nhịn được thở dài.
Trong viện kình phong soàn soạt, Tiểu Trư từ trên núi chạy bộ trở lại, bắt đầu ở trong sân luyện công, y có khi dùng một cây khô nhỏ luyện côn pháp, có khi dùng một thanh đao rỉ sắt luyện đao pháp, mặc dù Đỗ Ninh không biết võ công, cũng nhìn ra được y võ nghệ rất tốt, bất kể thứ gì đến trong tay y, đều được dùng như rồng như hổ, thuận buồm xuôi gió.
Đỗ Ninh rất vui mừng, nói thật lúc hắn mới vừa đến đây, không sơn dã lĩnh ( rừng hoang núi vắng), một thân một mình, thật sự có chút khiếp đảm, kể từ sau khi Tiểu Trư tới, hắn liền không hề cô độc nữa, lại biết y có võ công, thật là ngoài dự đoán, càng lộ ra yêu thích Tiểu Trư.
Nhìn một lúc lâu, hắn thu hồi tâm tư, lại ước lượng bạc, suy nghĩ làm sao tăng thu giảm chi, tận lực nghĩ mà không có biện pháp tốt, lại thở dài.
“Ngươi làm sao vậy?” Hỏi thăm gần trong gang tấc hỏi dọa Đỗ Ninh giật mình, thì ra Tiểu Trư không biết lúc nào đứng ở ngoài cửa sổ nhìn hắn.
Đỗ Ninh ngắm ánh mắt trong veo thuần khiết của y, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, mặc dù ở chung thời gian không dài, nhưng hắn và Tiểu Trư đã có sự ăn ý tương đối, chỉ cần Tiểu Trư ở bên cạnh hắn, hắn liền cảm thấy tâm tình bình tĩnh, tựa hồ… Có người có thể dựa vào.
Ừ, Đỗ Ninh không quá tình nguyện mà thừa nhận, mặc dù hắn lớn hơnTiểu Trư bốn năm tuổi, nhưng hiện tại có một loại ỷ lại đối với Tiểu Trư, sức lực của y khiến cho hắn kính sợ, tính cách của y làm cho hắn quý, tên Tiểu Trư tham ăn này, thủy chung không buồn không lo, yên vui tùy ý, bất tri bất giác khiến tính cách Đỗ Ninh cũng có thay đổi.
Hắn không cô độc nữa, không sầu lo nữa, nụ cười hiện ra trên mặt càng ngày càng nhiều, tâm tình thoải mái trước đó chưa từng có.
“Không có chuyện gì.”Đỗ Ninh thu hồi sổ sách, hiểu được ý tưởng mình mở quán làm đầu bếp thật sự ngây thơ, căn bản không có gặp qua người nào, vì trốn tránh mà đi tới nơi sơn dã vắng vẻ này, người đã muốn vượt khỏi thế gian, lại không bỏ xuống được trần tục, muốn chân đạp hai thuyền, chỉ biết cắm đầu vào trong nước mà thôi.
Hắn cười lắc đầu, quyết định không lo lắng chuyện mở quán nữa, hiện tại hắn có Tiểu Trư, mục tiêu quan trọng nhất cuộc sống chính là làm cho y ăn no!
“Ngươi đang viết gì đấy?”Khó được Tiểu Trư hỏi nhiều hai câu ngoại trừ chuyện ăn cơm, Đỗ Ninh có phần cảm giác thú vị, mở ra sổ sách cho y nhìn, nói rõ một chút các hạng thu chi — dĩ nhiên, hiện tại đều là chi, còn không có hạng mục thu đâu.
Tiểu Trư nghe rất nghiêm túc, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao phải ghi cái này?”
“Đây là bắt buộc nha, chúng ta phải có an bài đối với tiền tài của mình, quân tử lấy tiền tài làm đạo, cần kiệm lo việc nhà.”
Tiểu Trư gật đầu, thật ra thì y chưa từng có trải qua như vậy, nhưng y đối với lời nói của Đỗ Ninh, cho tới bây giờ đều ủng hộ vô điều kiện.
“Nếu có người tới dùng cơm thì tốt, chúng ta có thể có thu vào.”Đỗ Ninh tự nói.
“Hả.”Tiểu Trư gật đầu, như có điều suy nghĩ mà đi ra.
Trên đường lớn chạy tới một con ngựa, hành khách là một thương nhân trung niên, đi ngang qua bên hồ nhỏ, đột nhiên có cái bóng người lao ra, ngăn ở trước ngựa.
Thương nhân cả kinh, vội vàng kéo chặt cương ngựa, ổn định nhìn lên, một thiếu niên áo đen lạnh như băng đứng ở giữa đường.
“Này, người thiếu niên, ngươi làm gì?”
“Xuống đi.”Thiếu niên lạnh lùng nói, thương nhân bất an lôi kéo ngựa, chẳng lẽ gặp cướp sao? Bất quá trên tay y cũng không có hung khí, tuổi lại nhỏ, thương nhân không chắc chắn thân phận của y, quát lên: “Mau tránh ra, ta phải tranh thủ thời gian.”
“Sắp buổi trưa, ăn cơm đi.”Thiếu niên âm điệu bình thản, thương nhân không giải thích được, ăn cơm?
“Ta không đói bụng, ngươi mau tránh ra.”Thương nhân không nhịn được mà kéo cương ngựa, quyết định phóng ngựa xông qua, thiếu niên bình tĩnh đứng ở giữa đường, không một chút ý tứ tránh ra, thương nhân trong lòng bất nhẫn, thúc ngựa định từ bên cạnh y xông qua, đột nhiên thấy hoa mắt, ngựa bên dưới hí dài một tiếng, giống như bị đinh đóng trụ trong nháy mắt dừng lại, thương nhân một tiếng thét kinh hãi, ngã về phía trước, đang váng đầu hoa mắt, trên lưng được người đỡ, sau đó vững vàng rơi trên mặt đất, sợ đến sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi… Ngươi…”
“Đi ăn cơm đi?”
“…”
Đỗ Ninh đang làm thức ăn, hôm nay có cá sốt và cơm bát bảo lá sen, còn có mấy đĩa thức ăn, đều là rau dại khắp nơi trong núi có thể thấy, lại được Đỗ Ninh chế biến cực kỳ ngon, ngay cả Tiểu Trư cũng vô cùng thích ăn.
* cơm bát bảo: thức ăn ngọt gồm gạo nếp, hạt sen, long nhãn và 1 số nhân hoa quả khô như: nho khô v.v… trộn lẫn rồi đồ chín.
Đột nhiên tiền đường truyền tới một thanh âm: “Xin hỏi… Khụ, có ai ở đây không?”
Đỗ Ninh một tay cầm nồi, vội vàng đi ra nghênh đón, phát hiện là một trung niên nhân trang phục thương nhân, đang lo lắng khắp nơi nhìn quanh, thấy Đỗ Ninh, rõ ràng lấy làm kinh hãi.
Đỗ Ninh cũng lấy làm kinh hãi, bận rộn chào hỏi, ôn tồn mà hỏi thăm: “Ngài có chuyện gì?”
Thương nhân nghi ngờ nhìn quanh một chút quán cơm nho nhỏ, hỏi: “Nơi này là quán cơm sao?”
“A! Đúng, đúng, đúng vậy, hoan nghênh quang lâm!”Đỗ Ninh lúc này mới nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình, nói thật mấy tháng không có bán hàng, hắn đều nhanh đem chuyện này quên đi.
“Ta muốn ăn cơm, cái gì cũng được, nhanh lên một chút, ăn xong ta liền đi.”Thương nhân rất không kiên nhẫn mà nói, đồng thời tò mò đánh giá Đỗ Ninh, bởi vì thấy thế nào, vị thanh niên hào hoa phong nhã này cũng không giống mở cửa tiệm nha.
“Nga, ngài tranh thủ thời gian à?”Đỗ Ninh có chút chân tay luống cuống, mặc dù cũng từng tính toán qua làm sao kinh doanh, nhưng dù sao chưa từng tự mình làm, may mắn thức ăn cũng đã có sẵn, vội vàng đi vào bưng ra ngoài, lần lượt cẩn thận đặt ở trên bàn, vừa đưa lên một đôi đũa mới, pha thêm một bình trà ngon, xếp đặt đến kiên nhẫn chu đáo.
Thương nhân vốn là bị buộc mà đến, tâm tình khẩn trương, song ngoài ý muốn phát hiện thức ăn đưa lên vô cùng tinh sảo, mùi thơm xông vào mũi, ngay cả dụng cụ cũng là đồ sứ tinh xảo, có lá trúc xanh nhạt, làm cho người ta thưởng tâm duyệt mục ( vui mắt vui tai), không khỏi đối quán nhỏ sơn dã này nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đỗ Ninh ở một bên ân cần tương bồi, ân cần mà nhìn khách nhân đem mỗi loại món ăn đều nếm thử một miếng, lo lắng đề phòng, lại thấy khách nhân ánh mắt càng trừng càng lớn, cuối cùng vỗ bàn: “Ăn rất ngon!”
Đỗ Ninh lấy làm kinh hãi, không thể tin được hỏi: “Có thật không? Ngài cảm thấy ăn ngon?”
Khách người đã từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, này cá sốt đậm hương thơm ngào ngạt, đưa vào miệng tan ra, ănđến người hận không thể đem đầu lưỡi cũng nuốt xuống, còn có đóa hoa màu đỏ tiên diễm này, cũng không biết là hoa gì, cư nhiên bị lấy ra làm thức ăn, ăn chua chua chua ngọt ngọt, thấm vào ruột gan, này cái đĩa củ sen sảng giòn vô cùng, lá sen bao lấy cơm bát bảo vừa thơm vừa mềm, còn có mùi lá sen thơm ngát, thật sự ăn ngon, ăn quá ngon!
Hắn ăn khen không dứt miệng, Đỗ Ninh thấy vậy tâm hoa nộ phóng, mừng rỡ miệng cũng không thể khép lại, đây là một khách nhân xa lạ, lại nói mình làm cơm ăn ngon, như vậy hẳn là không sai, Đỗ Ninh có cảm giác rất thành tựu.
Sức ăn của khách nhân so với Tiểu Trư kém xa, mỗi món ăn cũng không ăn xong, đã căng bụng đánh ợ một cái, hắn tiếc hận mà nhìn thức ăn còn thừa, thở dài, đều là đặc sản miền núi khó có được, càng khó hơn chính là cư nhiên làm được mỹ vị như thế. Y thân thiện theo sát Đỗ Ninh bắt chuyện một hồi, đem tình huống của hắn hiểu rõ được thất thất bát bát, y nhìn cử chỉ nói năng củ Đỗ Ninh, biết hắn xuất thân không thấp, lại đi học đọc đủ thứ, trong ngôn ngữ liền có chút khách khí, chẳng qua là đối với hắn là đầu bếp, bản thân cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đỗ Ninh cười nói mình chỉ là bởi vì thích, cho nên mới học làm thức ăn, chuyện mở tiệm, chẳng qua thỉnh thoảng nảy lòng tham thôi.
Thương nhân tự xưng họ La, nói là hàng năm ở trên con đường này qua lại, nếu biết quán của Đỗ Ninh rồi, sau này tất sẽ thường xuyên chiếu cố.
Đỗ Ninh đương nhiên vui mừng, liên tiếp cảm ơn, mắt nhìn thời gian không còn sớm, La thương nhân chuẩn bị lên đường, Đỗ Ninh đứng dậy tiễn khách, lại phát hiện khách nhân kỳ quái mà nhìn hắn.
Đỗ Ninh cũng kỳ quái địa nhìn lại y, vẫn là La thương nhân ho khan một tiếng, hỏi: “Không biết bữa cơm vừa rồi, cần bao nhiêu tiền?”
Đỗ Ninh nhất thời đỏ mặt, hắn cũng đã quên chuyện này! Đều là bị Tiểu Trư mấy ngày nay ăn uống chùa quen, căn bản không nhớ ra được khách nhân ăn cơm là phải trả tiền.
“Ách, cái kia, hẳn là…”Đỗ Ninh cảm thấy khó xử, hẳn phải thu bao nhiêu tiền đây? Hắnchính là lần đầu tiên làm ăn, làm sao biết nên thu bao nhiêu, thử nghĩ xem chính mình lúc trước ở rất nhiều địa phương khác nhau ăn cơm xong, món ăn mỗi nhà giá cả là không giống nhau như vậy, tỷ như một món ăn như nhau, ở đại tửu lâu có thể bán một lượng bạc, mà ở trong quán nhỏ chỉ bán mấy chục văn, dĩ nhiên, mùi vị và tài liệu dùng cũng là có khác nhau.
La thương nhân cười ha ha, Đỗ công tử này thật là một người đọc sách, đối với tiền bạc hiển nhiên rất không có kinh nghiệm, y tự chủ trương đưa tiền, chắp tay từ biệt, lên ngựa đi.
Đỗ Ninh đưa mắt nhìn y rời đi, nhìn nhìn lại tiền trong tay, hân hoan không dứt, một bóng đen vụt qua cửa, Tiểu Trư tiến vào, Đỗ Ninh sung sướng mà kéo y, đem tiền nhận được cho y nhìn, vì mình cuối cùng làm thành công khoản làm ăn đầu tiên mà vui vẻ.
Tiểu Trư rầu rĩ không vui nhìn thoáng qua bạc trong tay của hắn, ánh mắt dừng lại trên đồ ăn bị ăn rơi vãi lung tung, kéo ra lỗ mũi.
Đỗ Ninh lập tức liền hiểu rõ, cười hì hì an ủi y: “Đừng nóng vội, ta lập tức làm thêm cho, may mắn cá còn có một con đó, xem ra ngày mai ngươi phải chuẩn bị nhiều tài liệu một chút mới được, nói không chừng sẽ có khách nhân a.”
Hắn tinh thần phấn chấn mà đi vào phòng bếp, một bên làm thức ăn một bên cười, Tiểu Trư gục trên bàn ở phòng bếp chờ, thấy nụ cười của hắn, mình cũng lộ ra mỉm cười, nguyên lai hắn thích có khách nhân đến a, thế thì cũng dễ xử lý.