Ném tấm da cháy đen sang một bên, Lâm Hòe phi thẻ sinh viên ghim chặt chiếc áo ngủ bằng lụa đang muốn lẩn trốn vào tường.
Sau khi bị cố định, con quỷ run rẩy và nôn mửa không ngừng như vừa ăn phải thứ không nên ăn.
Xem quỷ nôn quả là một trải nghiệm thú vị. Đáng tiếc Lâm Hòe muốn làm người tốt đến cùng. Y ân cần đóng cửa, chọn đưa Hoàng Lộ về phòng trước.
Sau khi thu xếp cho Hoàng Lộ xong, Lâm Hòe đóng cửa, nhìn xuống hai món đồ te tua dưới đất, đoạn nở một nụ cười hiền hậu.
Người ta thường nói, thức khuya có hại, vậy không bằng thức luôn. Tỉnh giấc bởi tiếng hét chói tai, Lâm Hòe quyết định tuân theo nguyên tắc sống lành mạnh bằng cách khỏi ngủ.
... Nhân tiện hỏi thăm đồng loại một số chuyện.
Y một tay cầm quỷ cháy đen, một tay cầm áo ngủ, trong lòng ấp ủ mục đích đi xuống tầng. Biệt thự vào ban đêm rất yên tĩnh, trừ y ra thì tất cả người khác đều đang ngủ say.
Người duy nhất còn thức lúc này lôi ra một chai Di Bảo. Y đặt con quỷ cháy sém lên bàn trà, cố gắng làm phẳng nó, sau đó cầm chai nước đổ xuống.
Y kiên nhẫn đổ chai thứ nhất, thứ hai... Đáng tiếc vết thương của con quỷ vẫn chẳng cải thiện chút nào, tuy đã hút sạch nước, nhưng nó không hề có dấu hiệu phồng lên hay nở ra.
"What's your problem?" Lâm Hòe chọc chọc người con quỷ, đồng thời giả giọng Lý Ngạn Hoành*. Tấm da cháy sém không đáp lại y, quyết tâm giả làm vật vô tri đến cùng.
Lâm Hòe không muốn ép buộc. Dù sao cũng đều là đồng loại, nếu trả lời còn không biết, y đành để nó phát huy chút giá trị cuối cùng vậy. Y đưa vật thể cháy đen về phía áo ngủ: "Còn muốn ăn không?"
Áo ngủ co rụt lại. Thấy quỷ da người không còn hữu ích nữa, y liền ném nó ra ngoài thông qua cái lỗ 20x50 cm.
Vừa ném xong, con quỷ tức khắc gào lên thảm thiết. Lâm Hòe muốn mang nó trở về, nhưng y phát hiện tấm da đã hoàn toàn biến mất.
"Nếu phối hợp một chút thì đã không bị vứt rồi." Lâm Hòe tiếc nuối nghĩ.
Một mình ở dưới này quả thực chẳng có gì vui. Rút kinh nghiệm từ bài học ngày hôm qua, những con quỷ dưới cầu thang được y dạy dỗ đều ngoan ngoãn trốn trong tầng hầm bàng quang đứng nhìn. Lâm Hòe quyết định lễ độ một chút, không quấy rầy đến giấc ngủ của những người chơi khác.
Giúp Hoàng Lộ là một tai nạn ngoài ý muốn. Giờ cô đã bất tỉnh, y suy nghĩ một chút, quyết định làm theo kế hoạch ban đầu sau đó bước tới cắm nguồn ti vi.
Ti vi giả chết, Lâm Hòe lau tay, vắt chéo chân ngồi trên sô pha, một tay chống cằm nhìn nó.
"Ra mau." Y lười biếng nói: "Hay là muốn ta lôi ngươi ra?"
Ti vi run rẩy nhấp nháy vài phát, một giọng nói già nua vang lên: "Ta..."
"Mặt." Lâm Hòe mất kiên nhẫn lặp lại, "Chưa ai dạy ngươi khi nói chuyện không nhìn thẳng mặt đối phương là bất lịch sự sao?"
"Phải..."
Một bàn tay run rẩy vươn ra từ trong ti vi, theo sau là giọng nói của một lão già: "Nếu ngài muốn tay của ta, vậy... cầm lấy đi?"
Lâm Hòe:...
Y hiểu tại sao nhóm quỷ nữ kia lại "bàng quang đứng nhìn" rồi.
"Ngươi nghĩ ta là kẻ biến thái như vậy à?"
Sai một li đi một dặm, Lâm Hòe hết cách, đành miễn cưỡng đưa tay lôi đầu lão già ra ngoài.
Lão run rẩy mỉm cười, Lâm Hòe lúc này mới hài lòng vỗ tay: "Ngoan lắm."
"Đừng căng thẳng, ta rất dễ nói chuyện." Lâm Hòe an ủi, "Đã lâu rồi ta không giết quỷ."
"... Nhưng vừa rồi..."
"Vừa rồi là ngoài ý muốn, áo ngủ ra tay trước. Ta là người theo chủ nghĩa hòa bình."
"Vậy cánh tay của nhân viên giao hàng ngày hôm qua..."
"Cũng là ngoài ý muốn." Lâm Hòe thản nhiên nói, "Nếu gã nghe lời hơn một chút thì đã chẳng xảy ra chuyện như vậy."
Ngươi có còn là con người không?? Lão già phỉ nhổ trong lòng nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài mặt.
Chỉ cách vài mét mà lão cũng có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc trên người Lâm Hòe.
Đây đã không còn là cấp độ của quỷ áo đỏ nữa rồi, năng lực của Lâm Hoè chắc chắn còn cao hơn nhiều.
"Ta cũng chỉ là người đưa tin, không có quyền quyết định, nếu ngài muốn rời khỏi đây thì phải đợi đến ba ngày sau. Với năng lực của ngài, ta tin rằng đến lúc đó ngài chắc chắn có thể sống sót thoát ra. Vậy nên..."
"Làm ơn buông tha cho tay của ta đi mà." Lão già khóc thầm.
"... Không hỏi ngươi cái này." Lâm Hòe nói, "Nhân tiện, ngươi có tiền không?"
"Ta... Gì cơ?"
"Kỳ thật ban đầu ta rất không hài lòng với trò chơi này của ngươi." Lâm Hòe nhận xét, "Tự dưng lại bị bắt nhốt, tự dưng làm xáo trộn cuộc sống của ta, tự dưng đẩy ta vào tình huống khó khăn này. Nhưng mà..."
"Khu mua sắm của các ngươi thật sự rất tuyệt." Lâm Hòe khen ngợi, "Chẳng cần ra ngoài vẫn có thể mua được mấy món đồ chơi thú vị như vậy, mỗi ngày còn được thưởng thức đủ tiếng la hét khác nhau, cho nên..."
"Ta bắt đầu thích trò chơi này rồi." Y cười rạng rỡ, "Chỉ là tiền không đủ dùng... Ngươi có quyền hạn cao như vậy thì cho ta thêm đi?"
Lão già:...
"Không có."
Lâm Hòe:...
Lão già bị chiếc điều khiển tát vào mặt, buồn thiu không nói nên lời, chỉ biết khóc "hu hu hu".
Thật là một âm thanh mắc ói... Lâm Hòe nổi da gà, ném chiếc điều khiển điều hòa về phía lão.
Đối phương vẫn ôm mặt rên rỉ. Lâm Hòe cầm chai nước suối đổ xuống đầu lão, mặt vô cảm nói: "Câm."
"..."
Lão già lấy hai tay che miệng, Lâm Hòe ném chai nước sang một bên: "Không cần căng thẳng vậy, ta chỉ muốn hỏi chuyện này thôi..."
"Hả... Chuyện gì cơ?"
Lâm Hòe cất cây kéo trong tay, cuối cùng nói:
"Con quỷ kia, là ta phải không?"
"... Hả?"
"Ta hỏi, con quỷ cần bị bắt kia, là ta phải không?"
"Đương nhiên, đương nhiên là không phải ngài rồi!"
"Chắc chưa?"
"Chắc mà, thành thật mà nói, ngay từ đầu ta đã nghĩ ngài là con người..." Lão thê lương nói, "Con quỷ thật sự là..."
"Suỵt." Lâm Hòe đưa tay lên môi, "Bây giờ tiết lộ sẽ mất vui."
"Hả?"
"Còn phải nhường cho người ta suy luận nữa chứ." Lâm Hòe cười nói.
Thấy trời dần sáng, y rút dây cắm: "Ngủ ngon."
Cuộc sống bình yên lại trở về bên y. Không còn bị người chơi bắt, kể từ hôm nay, y cũng không cần phải sống trong lo sợ giả làm con người nữa... Nghĩ như vậy, y thong thả lên tầng. Lão già phía sau kêu to: "Đầu của ta, đầu của ta vẫn chưa thu nhỏ lại mà..."
Khi Diệp Hiến mở mắt lần nữa, đã là ngày hôm sau.
Tối qua ngủ ngon thật... Cậu nghĩ, chỉ là vừa quay đầu liền phát hiện chiếc quạt điện mới mua hôm qua đã vỡ tan tác, đầu thân tách rời.
Đương lúc cậu đang cầm quạt ngơ ngác, người bạn cùng phòng tóc đen mắt đen đã thò đầu từ trong nhà vệ sinh nói: "Chào buổi sáng."
"Quạt của tôi..."
"À, hôm qua đi ngang lỡ làm gãy." Lâm Hòe thản nhiên nói, "Nửa đêm tự dưng quay loạn lên, tôi đành giúp một chút..."
"Quay loạn lên?"
"Đầu cậu ngay sát đầu nó luôn." Lâm Hòe chỉ vào cây quạt, "Nhìn kỹ xem, cái đế màu trắng này được làm bằng xương."
Nghe xong, Diệp Hiến sợ đến run tay, suýt quăng luôn mảnh quạt vỡ xuống đất. Hồi lâu sau, cậu mới đứng dậy, yếu ớt dựa vào cửa nói: "Anh Lâm... Mới sáng sớm đừng đùa kinh khủng như vậy..."
Lâm Hòe không biện hộ cho trò đùa của mình, y đi thẳng vào nhà vệ sinh xử lý quầng thâm dưới mắt. Bỏ lại Diệp Hiến một mình ngẩn ngơ nhìn quạt.
... Phần đế này, càng nhìn càng giống xương...
Bề mặt màu trắng đục khiến Diệp Hiến nhất thời hoảng sợ. Cậu rùng mình, tiện tay ném mảnh vỡ vào thùng rác. Khi quay đầu lại đồng thời bắt gặp một người bạn cùng phòng khác vừa mới tỉnh dậy.
"Đừng quên phân loại rác." Sở Thiên ngái ngủ, hắn ngồi xổm xuống cầm mảnh vỡ lên cẩn thận quan sát, "Ồ, thật sự làm bằng xương này."
Nói xong, hắn bình tĩnh nhặt chiếc quạt xương trong thùng rác khô, bỏ vào thùng rác ướt rồi quay về giường.
Diệp Hiến:...
... Sau đó, cậu lại nghe thấy một tiếng hét chói tai.
Đúng vậy, đây mới chính là nhịp sống bình thường trong thế giới vô hạn lưu. Bắt đầu bằng tiếng hét và kết thúc bằng cái chết. Chứ không phải cái bầu không khí gia đình bạn cùng phòng số 1 đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh, bạn cùng phòng số 2 phân loại rác này...
Đáng lẽ phải sợ hãi nhưng Diệp Hiến vẫn không khỏi cảm thán 'cuộc sống cuối cùng cũng trở lại đúng quỹ đạo rồi'. Nếu nói cuộc đời là một chuyến tàu, thì kể từ khi gặp Sở Thiên cùng Lâm Hòe, cuộc đời của cậu không ngừng trệch hướng... Không, chệch đường ray.
Nghĩ vậy, cậu xắn tay áo chuẩn bị chạy về phía hiện trường vụ án... Không, hiện trường chết tróc. Nhưng Sở Thiên đã vượt qua cậu cùng với chiếc túi zip trên tay.
Diệp Hiến:...
Còn người bạn cùng phòng khác của cậu, Lâm Hòe, trái ngược với sự phấn khích ngày hôm qua, giờ đây đang đứng trước gương nhàm chán thoa kem dưỡng. Diệp Hiến dựa cửa hỏi y: "Đại trượng phu mà lại đi dưỡng da, không phải quá gay rồi à... Mà tại sao hôm nay anh lại ở trong này, không ra ngoài xem cùng tên kia à?"
"Những người trẻ như cậu đâu có hiểu một làn da khỏe mạnh không lộ tơ máu quý giá như nào. Một khi da mất nước, sẽ bị coi như cục than ném ra bên ngoài..." Lâm Hòe vừa bôi vừa mập mờ nói.
"Không biết vì sao nhưng tôi có cảm giác anh đang ám chỉ điều gì đó..." Diệp Hiến phàn nàn.
"Cậu cứ đi xem náo nhiệt trước đi, lát nữa tôi đi sau." Lâm Hòe dửng dưng nói, "Anh em mặc áo đỏ* bọn tôi đều chạy rất nhanh..."
"Áo đỏ?..." Diệp Hiến mờ mịt nhìn xuống áo của y, "Tôi khẳng định mình không mù màu, cũng không phải ruồi giấm mắt trắng*..."
"Cậu tự đi mình đi." Lâm Hòe hừ lạnh, "Tôi hết mối làm ăn rồi..."
Diệp Hiến:?
Người ngu là người bất tử. Diệp Hiến từ bỏ việc tranh cãi với người bạn cùng phòng ngốc nghếch này, xắn tay áo một mình chạy sang phòng bên cạnh.
Khi tới hiện trường, Hoàng Lộ đã bình tĩnh lại. Cô nói: "Đêm qua... Đêm qua..."
Nói đến đây, cô ôm trán, "Đêm qua... đã xảy ra chuyện gì? Đúng rồi! Là túi của tôi, túi của tôi biến thành quỷ, nó đuổi giết tôi, tôi vấp ngã, sau đó thì tôi không nhớ gì nữa..."
"Hình như có người đã giúp tôi, là ai chứ..."
Hoàng Lộ cố gắng lục tìm trí nhớ nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng người nọ đâu. Lâm Hòe lúc này mới tới, y đứng sau cửa nhìn vẻ mặt bối rối của Hoàng Lộ, đoạn nở một nụ cười hiền hậu.
Làm việc thiện không để lại tên tuổi là phương châm của y. Hơn nữa... hiện tại y vẫn chưa muốn ngã ngựa.
"Túi? Chị Lộ, chị mua phải mặt hàng không an toàn sao?" Nghê Hiểu sau khi nghe được từ khóa liền vội vàng hỏi.
"Chị cũng không biết..."
"Chúng ta hãy kiểm tra lịch sử mua hàng." Sở Thiên đứng một bên nói, "Có lẽ đáp án nằm ở... phần mô tả chi tiết."