• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kaylin

Beta: Sâu Sugar

Tưởng gia nhìn qua là một căn nhà gạch tương đối cũ kỹ. Mấy năm nay, nhà nước đẩy mạnh cải cách mở cửa, một số người giàu có ở thôn Viễn Tây cũng lần lượt xây nhà bằng xi-măng chắc chắn. Cũng như hai nhà trái phải liền kề với Tưởng gia, đều là nhà được xây từ xi-măng, Tưởng gia dường như càng dần chết mòn khi bị kẹp giữa hai ngôi nhà xi-măng đó.

Lâm Cẩm Vân còn đang quan sát ngôi nhà, Lâm Vĩ Khang đã gấp không đợi nổi chạy đến gõ cửa.

Một lát sau, cánh cửa cũ kỹ thiếu một góc chậm rãi được mở ra từ bên trong, Tưởng Lan thấy Lâm Vĩ Khang cười hì hì đứng ở cửa, kinh ngạc không thốt lên lời, lập tức sững sờ ở phía sau cửa.

Ai ngờ Lâm Vĩ Khang đột nhiên cất giọng hát: "Tìm í a tìm bạn..."

Hắn vừa hát vừa đưa tay phải vẫy chào Tưởng Lan, sau đó lại cầm tay nàng lắc lắc rồi mới buông ra.


Tưởng Lan lúc này mới hoàn toàn ngây người, ngơ ngác đứng bất động tại chỗ.

Lâm Cẩm Vân đứng một bên đang hết sức vui mừng lại nổi lên ý muốn đùa giỡn, nhìn Tưởng Lan còn đang ngơ ngác nói: "Anh ấy đang chơi trò chơi, chị mau đáp lại anh ấy đi."

"Đáp lại? Vậy phải... làm thế nào?"

Tưởng Lan đã sớm bị dọa ngốc, lại không hiểu nguyên do trong đó, không còn cách nào khác đành hỏi Lâm Cẩm Vân.

"Chỉ cần lặp lại những gì anh ấy vừa làm thôi. Đây là quy tắc trò chơi."

"À."

Tưởng Lan không chút nghi ngờ lời nói của Lâm Cẩm Vân, lập tức đưa tay lên hướng Lâm Vĩ Khang chào đáp lễ một cái, lại đưa tay ra cầm tay hắn. Toàn bộ quá trình động tác vừa chậm chạp vừa bối rối, trông càng giống người thiểu năng hơn cả Lâm Vĩ Khang.

Lâm Cẩm Vân không nhịn được cười, trong lòng rất vui mừng hôm nay mình tới tìm Tưởng Lan, nếu không cũng không được thấy mặt này của nàng.


Cô lại đảo mắt giải thích với Tưởng Lan: "Anh nói muốn tìm chị, tôi liền dẫn anh đến đây chơi."

"Ồ, cô Út biết nhà tôi sao?"

"Vừa đi vừa hỏi, cũng không khó tìm." Lâm Cẩm Vân thấy nàng vẫn chưa mời mình và anh trai vào nhà, trêu nói: "Chị không hoan nghênh chúng tôi tới hả?"

"Sao lại thế được."

"Vậy thì ở đây làm gì? Còn không mau mời chúng tôi vào, tay tôi sắp gãy tới nơi rồi này!" Lâm Cẩm Vân giơ túi đồ trên tay cho Tưởng Lan xem.

Tưởng Lan vội nhận lấy đồ trong tay Lâm Cẩm Vân, nghiêng người qua, để hai anh em họ vào nhà.

Nhưng Lâm Cẩm Vân vừa bước vào nhà Tưởng Lan liền ngây ngẩn cả người, lúc này mới hiểu được vì sao khi nãy Tưởng Lan không chủ động để bọn họ vào nhà, hóa ra trong nhà còn có một người khác.

Gã thanh niên cao lớn trước mặt Lâm Cẩm Vân đang đứng trước bàn Bát Tiên ở phòng khách. Gã này cũng trạc tuổi Tưởng Lan, mặt chữ điền, đầu húi cua, mới đầu nhìn thấy Lâm Cẩm Vân còn lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng khi gã dời ánh mắt sang Lâm Vĩ Khang đang cười khúc khích bên cạnh Lâm Cẩm Vân, lập tức hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ dò xét.


Không biết có phải là do ảo giác hay không, Lâm Cẩm Vân luôn cảm thấy ánh mắt gã thanh niên này nhìn anh Hai mình quá trực diện, tuy rằng Lâm Vĩ Khang hồn nhiên không để ý, nhưng cô lại vô cớ chán ghét ánh mắt như vậy.

Lâm Cẩm Vân đang muốn hỏi Tưởng Lan đối phương là người nào, chỉ nghe một tiếng động ở bên phải nhà truyền tới: "Tiếp ca, sao hôm nay anh không đi chèo thuyền rồ..ng...."

Tiếng nói đến một nửa lại đột nhiên im bặt, chủ nhân của tiếng nói đó là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đang đứng cách Lâm Cẩm Vân mấy bước nhìn cô.

"Các người là?" - thiếu niên hỏi.

Không đợi Lâm Cẩm Vân đáp lời, Tưởng Lan liền dẫn cậu ta tới trước mặt hai anh em Lâm Vĩ Khang: "Tiểu Uy, đây là anh rể của em, còn đây là em gái của anh rể, em phải gọi là chị Cẩm Vân." Nói xong lại nhìn về phía hai anh em Lâm Vĩ Khang, nói: "Đây là em trai tôi, Tưởng Uy."
Lâm Vĩ Khang không hiểu những lễ nghi khách sáo đó, chỉ nhìn Tưởng Uy cười ngây ngô. Lâm Cẩm Vân đứng bên cạnh hắn đưa tay ra về phía Tưởng Uy, mỉm cười nói: "Tiểu Uy, chào em."

Tưởng Uy cầm tay Lâm Cẩm Vân nhưng ánh mắt vẫn ngừng trên người Lâm Vĩ Khang cẩn thận quan sát.

Lâm Cẩm Vân để ý thấy Tưởng Lan cũng không tiếp tục giới thiệu gã thanh niên cao lớn kia, lại càng thêm tò mò, ngoài miệng chỉ hỏi Tưởng Lan: "Có phải chúng tôi đến không đúng lúc không, tôi thấy chị vẫn còn đang tiếp khách thì phải?"

"Không phải, cậu ấy sắp đi rồi."

"Tôi vừa mới tới, cũng chưa nói muốn đi."

Gã thanh niên cao lớn đột nhiên mở miệng.

Lâm Cẩm Vân trong lòng cảm thấy bất an, một linh cảm xấu lập tức tràn ngập trong đầu.

Lâm Vĩ Khang thấy những người này cứ đứng nói năng ngớ ngẩn như vậy cảm thấy rất mất hứng, liền ra ngoài dạo quanh ngôi nhà lớn.
Tưởng Lan nhìn ra sự nghi ngờ cùng tò mò của Lâm Cẩm Vân, xoay người nói với gã thanh niên cao lớn kia: "Đinh Tiếp, xin lỗi cậu. E là bây giờ tôi không có thời gian tiếp đãi cậu rồi."

Gã thanh niên tên Đinh Tiếp lại không chút chuyển dời, đột nhiên cười khổ nói: "Chà, thảo nào. Thảo nào sáng nay cậu không cho tôi đi cùng tới nhà chồng xem thử. Không ngờ, cha cậu lại gả cậu cho một thằng ngốc."

"Xin anh nói năng khách khí một chút!" Lâm Cẩm Vân nghe thấy Đinh Tiếp gọi Lâm Vĩ Khang là "thằng ngốc", nghiêm túc nói với gã: "Tôi nghĩ chủ nhà đã nói rất rõ ràng rồi, mong anh hiểu!"

"Này! Cô ở đâu ra vậy? Cô là cái thá gì? Còn dám ra lệnh ở đây."

"Tôi là em chồng của chị ấy, là người nhà chị ấy."

"Cô mà là người nhà cái gì?"

"Có phải hay không cũng không đến lượt anh nói. Còn anh là gì của chị ấy? Anh nên tự biết, mời anh rời khỏi đây ngay."
Đinh Tiếp bị Lâm Cẩm Vân chọc giận đến sa sầm mặt mũi, trừng mắt bò khiêu khích nhìn cô nói: "Nếu như tôi không đi thì sao?"

Tưởng Lan thấy vậy tim bỗng dưng thắt lại, không hề nghĩ ngợi liền kéo Lâm Cẩm Vân ra phía sau mình, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đinh Tiếp: "Cậu về đi!"

"Chị..."

Tưởng Uy rất ít khi thấy chị gái tức giận như vậy, vội vàng đi tới kéo Đinh Tiếp chậm chạp đẩy ra cửa: "Tiếp ca à, hôm khác anh lại tới đi, hoặc là ngày mai em tìm anh nha?"

"Tiểu Uy, em không hiểu, sao chị em lại có thể gả cho thứ người như vậy? Em không thấy sao, đó là người thiểu năng đấy!"

Lâm Cẩm Vân vừa nghe thế, đẩy Tưởng Lan ra, không thể nhịn được nữa nói: "Thiểu năng thì sao? Thiểu năng còn biết tới làm khách nhà khác thì nên an phận thủ thường, chủ muốn thế nào thì khách thế ấy, anh đến cả thiểu năng cũng không bằng."
"Cô... Cô có gan thì lặp lại lần nữa xem!"

"Ồ, nói không phải dựa vào gan mà dựa vào sự thật. Lặp lại lần nữa cũng là sự thật, anh còn không bằng thiểu năng!"

Đinh Tiếp trong nháy mắt bị chọc giận, trợn tròn hai mắt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nóng nảy đi tới bên cạnh Lâm Cẩm Vân.

Lúc gã ta chỉ còn cách Lâm Cẩm Vân có nửa bước chân, Tưởng Lan kéo Lâm Cẩm Vân lại, bảo vệ cô ở phía sau mình, vội vàng hét lên trước khi Đinh Tiếp chạm vào Lâm Cẩm Vân: "Đinh Tiếp, đủ rồi, chuyện của tôi không cần cậu lo!"

"Tưởng Lan..."

"Nơi này không hoan nghênh cậu."

Đinh Tiếp dừng lại, vượt qua Tưởng Lan, giận dữ nhìn Lâm Cẩm Vân.

"Tiểu Uy, em dẫn cậu ta đi đi."

Tưởng Uy giờ mới từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần, nửa kéo nửa lôi Đinh Tiếp ra ngoài.

Tuy nhiên Đinh Tiếp rất khỏe, Tưởng Uy cố hết sức lôi kéo, kéo vài cái hai người liền quấn vào nhau.
"Đinh Tiếp, tôi nói lại một lần cuối. Mời cậu đi cho, bọn họ là người nhà của tôi, mà cậu chẳng qua chỉ là khách."

Tưởng Lan bỏ lại câu cảnh cáo lạnh lùng này, cũng không thèm nhìn Đinh Tiếp một cái liền kéo Lân Cẩm Vân và Lâm Vĩ Khang về phòng mình.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ nặng nề đóng lại.

Đinh Tiếp liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, rốt cuộc gỡ tay Tưởng Uy đang vướng víu ra, mặt tức tối sải bước ra khỏi cửa Tưởng gia.

Bên trong phòng ngủ, Lâm Vĩ Khang kéo vạt áo Lâm Cẩm Vân chỉ chỉ bên ngoài, nói: "A Vân, cái anh đó là ai vậy?"

Vấn đề này Lâm Cẩm Vân không cách nào trả lời hắn, vì vậy chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tưởng Lan.

Tưởng Lan nhìn thấy vẻ nghi hoặc và thâm ý trong ánh mắt Lâm Cẩm Vân, vội vàng dời ánh mắt đi, quay đầu chỗ khác không nhìn Lâm Cẩm Vân.
"Một hàng xóm thích xen vào chuyện người khác mà thôi."

"Anh ta dường như không coi mình như vậy. Anh ta mới vừa nói buổi sáng muốn theo chị tới nhà tôi, đây không phải lời mà một người hàng xóm nên nói."

"Cho nên mới nói cậu ta thích xen vào chuyện người khác."

Lâm Cẩm Vân cau mày, nhìn chằm chằm Tưởng Lan từng câu từng chữ hỏi: "Anh ta là đối tượng trước đây của chị?"

Lúc này Tưởng Lan lại trầm mặc.

Lâm Cẩm Vân coi như đây là ngầm thừa nhận.

Đúng rồi, Đinh Tiếp nhất định là đối tượng trước đây của nàng. Nếu không thì sao dám ngạo mạn nói muốn đến Lâm gia, hơn nữa thái độ của Tưởng Uy đối với gã ta cũng rất thân thiết.

Mình nên sớm đoán được. Lâm Cẩm Vân nghĩ vậy, nháy mắt trong lòng cảm thấy như có gì đó nghẹn lại, khó chịu vô cùng.

Tưởng Lan nhìn thấy Lâm Cẩm Vân rũ mi mắt xuống, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì, đang định mở miệng giải thích lại nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến, hóa ra là Tưởng Uy vừa dẫn Đinh Tiếp đi đã trở lại.
Tưởng Lan mở cửa.

"Chị, Tiếp ca đi rồi."

Tưởng Lan định đuổi khéo Lâm Vĩ Khang và em trai rồi mới một mình giải thích mấy câu với Lâm Cẩm Vân, liền nói với Tưởng Uy: "Tiểu Uy, em dẫn anh rể ra ngoài đi dạo, chơi cùng anh ấy một lát đi."

Tưởng Uy khi dẫn Đinh Tiếp ra cửa, có nói chuyện cùng Đinh Tiếp mấy câu. Đinh Tiếp đang nổi nóng, lời có thể nói ra hiển nhiên đều là mấy lời hạ thấp hai anh em Lâm Vĩ Khang. Tưởng Uy đang ở độ tuổi bốc đồng, lại luôn coi Đinh Tiếp vừa là anh vừa là bạn mà đối đãi, sau khi nghe anh ta nói lời bất bình thay cho chị gái cũng trở nên chán ghét hai anh em Lâm Vĩ Khang.

Lần này Tưởng Lan bảo cậu ta cùng chơi với Lâm Vĩ Khang, trong lòng cậu ta ngàn vạn lần đều không muốn, sự bất mãn và phẫn nỗ tích tụ tìm được thời cơ phát tiết, liền mở miệng nói: "Em không thèm chơi với thằng ngốc."
"Tiểu Uy!"

Tưởng Lan vừa nghe thấy liền giận tím mặt, định dạy dỗ em trai, không ngờ Lâm Vĩ Khang đột nhiên kích động, cắn chặt môi, lập tức xông lại phía Tưởng Uy.

Lâm Cẩm Vân nhanh tay lẹ mắt, còn không chờ chị em Tưởng Lan phản ứng liền lao nhanh như gió tới kéo Lâm Vĩ Khang, vội vàng trấn an nói: "Anh, đừng để ý! Nó nói giỡn thôi, chúng ta không cần để ý. Nó là trẻ con không hiểu chuyện, đừng tức giận được không?"

"Nó chửi đồ ngốc!"

"Không đúng không đúng, nó nói sai rồi, em bảo nó lập tức xin lỗi anh."

Lâm Vĩ Khang không nghe lọt tai, vẫn không chịu thuận theo, khăng khăng muốn thoát khỏi tay em gái.

Lâm Cẩm Vân không dám buông tay, lại kéo Lâm Vĩ Khang thật chặt. Cô nhớ tới mấy ngày trước đó Lâm Vĩ Khang nổi điên, nỗi sợ át đi lý trí, dưới tình thế cấp bách nổi lên ác ý, hai tay đẩy mạnh Lâm Vĩ Khang sang một bên, làm Lâm Vĩ Khang lảo đảo.
Lâm Vĩ Khang bất ngờ bị đẩy một cái, dưới chân mất đi trọng tâm, trong chốc lát lùi về sau, theo quán tính đầu đưa ra sau đụng vào bức tường sau lưng một cái, nhất thời đau đến nhăn nhó mặt mày.

Lâm Vĩ Khang đau đớn ngồi xuống co người lại, cũng quên luôn cả giãy dụa, tay xoa phía sau đầu khóc rống.

"Ối~~~đau quá đi! A Vân đánh đầu anh. Anh đau quá!"

"Không có. Em không có cố ý."

Lâm Cẩm Vân lúc nghe thấy tiếng đụng tường đã sớm luống cuống, bây giờ nghe thấy Lâm Vĩ Khang vừa khóc vừa than lại càng thêm khổ sở, vội vã giơ tay vuốt vuốt chỗ hắn bị đụng phải, miệng cẩn thận dỗ dành, vừa nói vừa đỏ cả mắt.

Phen chật vật này chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng cũng đủ khiến Tưởng Uy đứng bên cạnh kinh ngạc đến ngây người. Cậu giương mắt nhìn Tưởng Lan, lại thấy Tưởng Lan mặt lạnh không thèm nhìn cậu lấy một cái gấp gáp đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt Tưởng Uy nhìn theo Tưởng Lan ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy trên bàn ngoài phòng khách có để bánh chưng, kẹo sữa và một quả dưa hấu lớn do anh em họ Lâm mang tới, trong lòng vừa trống rỗng vừa ân hận, cảm thấy vừa rồi mình có hơi quá đáng, liền ấp úng mở miệng nói với anh em Lâm Vĩ Khang: "Thật xin lỗi."

Nhưng lúc này không ai còn để ý tới cậu nữa.

Tưởng Lan lại đi vào, trong tay cầm thêm một chai dầu thuốc.

Lâm Cẩm Vân vừa nhận lấy chai thuốc liền bị Lâm Vĩ Khang mạnh mẽ đẩy ra, quay sang cô giận dữ hét: "Không cần em! Cũng không cần đồ của cô ta."

"Anh, em xin lỗi mà, là A Vân không tốt. Xoa cho anh ít thuốc có được không, xoa lên liền hết đau."

"Không muốn! Anh muốn về nhà."

Lâm Cẩm Vân thấy anh trai rất kiên quyết, cũng không thể ép buộc, không còn cách nào đành trả lại dầu thuốc cho Tưởng Lan.
Cô nhìn Tưởng Uy một cái, nói với Tưởng Lan: "Vậy tôi dẫn anh ấy về trước, chuyện hôm nay chị đừng trách em trai, nó cũng không cố ý."

"Được, thuốc này cô cầm theo đi."

Tưởng Lan vừa nói xong liền nhét dầu thuốc vào trong tay Lâm Cẩm Vân, còn không chờ Lâm Cẩm Vân kịp phản ứng, Lâm Vĩ Khang đã cầm chai thuốc trong tay nàng đập xuống đất.

Thủy tinh vỡ nát, dầu thuốc màu vàng trong văng ra đầy đất.

Lâm cẩm Vân nhìn thấy tình huống này, cũng không dám ở lại lâu, vội vàng kéo Lâm Vĩ Khang rời khỏi Tưởng gia.

Tưởng Lan qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần đi thu dọn mảnh vỡ trên đất, ngẩng đầu một cái lại phát hiện Tưởng Uy đang sợ hãi nhìn mình bằng một dáng vẻ khiếp đảm.

Nàng đột nhiên cảm thấy tinh thần và thể xác đều thực sự quá mệt mỏi, cũng để mặc cậu ta, thu dọn xong đóng cửa lại, mệt mỏi dựa lên cánh cửa nhắm hai mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK