• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kaylin

Beta: Sâu Sugar

Cuối cùng ba người cũng đã tới bìa rừng, Lâm Cẩm Vân không dám để Lâm Vĩ Khang cầm kéo cắt lá cây, chỉ dặn cậu chàng chờ bên cạnh đừng đi xa.

Cao Tư Tuệ thấy hai người đều không có ý định để ý tới mình, cảm thấy có chút mất hứng, nói đến giúp vốn chỉ là mượn cớ, nào ngờ lúc này lại lộ rõ sự khó xử.

Nhưng chị ta quả là mặt dày, dù biết rõ Lâm Cẩm Vân không thèm để ý tới mình cũng nhất định bám theo, tiếp tục tán gẫu với cô.

Lâm Cẩm Vân làm sao mặt dày như chị ta được, đương lúc bận bịu lại có người rầy rà bên cạnh như ruồi nhặng khiến cô thật khó chịu, liền dứt khoát vào thẳng vấn đề: "Tôi đang bận, lại còn phải để mắt đến anh Hai nữa. Chị có việc gì cứ nói thẳng đi."

Cao Tư Tuệ hơi xấu hổ khi bị hỏi, liền cười cười, ghé sát tới: "Kỳ tuyển sinh của Nhất Trung năm nay cô em có phụ trách ra đề không nhỉ?"


"Chị hỏi chuyện này làm gì?"

"Thì cô em thấy đấy, không phải sắp tới là đợt thi tuyển sinh sao, tôi có một đứa em họ xa muốn thi vào trường cô em. Nó thông minh lắm, cũng có thiên phú học tập nữa, nếu có thể thi đỗ thì tốt biết mấy."

Lâm Cẩm Vân hời hợt nói: "Nếu đã thông minh hiếu học thì cứ trực tiếp đi thi thôi."

Cao Tư Tuệ cũng không tức giận, lại nói: "Trực tiếp thi không phải vấn đề gì lớn, chỉ sợ đến lúc đó thằng bé căng thẳng sẽ không phát huy được. Hơn nữa, trường Nhất Trung của huyện thành là trường trọng điểm, hàng năm cũng có không ít người muốn thi vào, mà người này giỏi ắt có người khác giỏi hơn, tổng cộng tuyển vào cũng chỉ có vài lớp, gia đình em họ tôi cũng chỉ sợ nhỡ may thằng bé thi không qua sẽ không vào được Nhất Trung."

Đúng như lời Cao Tư Tuệ nói, trường Nhất Trung của huyện Quý An, nơi Lâm Cẩm Vân làm việc là trường trọng điểm có kiến thức uyên thâm và nổi tiếng xa gần, tỷ lệ trúng tuyển đại học hàng năm cũng được xếp vào hạng cao trong tỉnh. Vì vậy mà chất lượng đầu vào cũng theo đó mà tăng lên.


Nói đến đây Lâm Cẩm Vân cũng có thể đoán được ý đồ của Cao Tư Tuệ, chẳng qua là muốn đi cửa sau, muốn được nhắc nhở chỉ điểm vài câu. Nhưng cô vốn không thích Cao Tư Tuệ, huống chi là làm mấy việc này cho chị ta.

Cao Tư Tuệ thấy Lâm Cẩm Vân không dao động, lại sáp vào, nặn ra một nụ cười nịnh bợ nói: "Cẩm Vân, cô em xem thử trước kỳ thi có thể chỉ điểm cho em họ tôi vài đề không, nếu nó đỗ vào Nhất Trung, cả nhà nó đều sẽ rất cảm kích cô. Ba nó là một người có tiền ở trấn bên cạnh, cũng rất hào phóng đó nha."

Lâm Cẩm Vân chưa từng nghe nói đến nhà Cao Tư Tuệ lại có người bà con giàu có như vậy, nên đoán rằng người em họ kia chỉ là giả, làm trung gian lôi kéo kiếm tiền hoa hồng mới là thật. Nghĩ vậy, Lâm Cẩm Vân càng không ưa nổi Cao Tư Tuệ, cũng không định vòng vo, trực tiếp nói lời từ chối chị ta: "Xin lỗi, tôi không phụ trách ra đề, không có cách nào chỉ điểm cho em họ chị được."


"Chậc chậc, dù sao đồng nghiệp của cô cũng sẽ có người ra đề, tôi nghe nói bây giờ Nhất Trung có vài người được phân công ra đề, cô có thể hỏi giúp tôi một chút được không?"

"Không được."

"Cô đừng trực tiếp hỏi đề thi, chỉ hỏi phạm vi câu hỏi thôi cũng được."

"Phụ trách ra đề là giáo viên Cấp 3, tôi dạy Cấp 2, không quen biết mấy người đó, không có cách nào hỏi giúp chị."

Cao Tư Tuệ vốn không ưa gì Lâm Cẩm Vân, chỉ vì tìm cô nhờ việc nên mới kiên nhẫn đến tận bây giờ, lúc này thấy Lâm Cẩm Vân vẫn ngoan cố sống chết không thuận theo, đột nhiên nổi giận, mặt lạnh nói: "Này Cẩm Vân, chỉ vì tôi nghĩ tới tình cảm cùng lớn lên từ nhỏ của chúng ta mới đem chuyện tốt này giới thiệu cho cô. Cô không giúp, tôi vẫn có thể tìm người khác, Nhất Trung cũng không chỉ có mình cô là giáo viên, đến lúc lợi lộc về tay người khác thì cô đừng có mà đỏ mắt ghen tị."
"Vậy chị cứ tìm người khác đi."

Lúc Lâm Cẩm Vân nói lời này, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, chỉ cúi đầu tập trung cắt lá dong, người không biết tình huống này mà đi ngang qua có khi còn nghĩ rằng chị ta đang lầm bầm với không khí.

Cao Tư Tuệ cảm thấy mình hoàn toàn bị phớt lờ, tức giận một hồi, nhấc chân đá vào cái sọt cạnh chân Lâm Cẩm Vân rồi giận dữ bỏ đi. Chị ta thoáng thấy Lâm Vĩ Khang đang ngồi chồm hổm một bên nhặt đá vào túi, càng nghĩ càng giận, liền quay đầu lại tức giận mắng một câu: "Đồ ngốc!"

Cũng không biết là mắng Lâm Cẩm Vân hay Lâm Vĩ Khang, nhưng tình cờ bị Lâm Vĩ Khang nghe thấy, liền coi như là đang chửi hắn. Hắn tuy rằng ngốc nhưng cũng có lòng tự trọng và sự nhạy cảm, ngày thường nói chuyện hắn chưa chắc đã hiểu hết, nhưng lại rất để ý những lời chửi mắng, mọi ngày không muốn nghe nhất là lời người khác mắng hắn ngu ngốc.
Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy Cao Tư Tuệ đá cái sọt, bây giờ lại nghe chị ta mắng mình ngốc, đột nhiên không kiểm soát được cảm xúc, bất ngờ đứng lên, hai má đỏ bừng, giận dữ trừng mắt, miệng quát: "Đồ xấu xa, đánh mày.", tay vung nắm đấm đuổi theo Cao Tư Tuệ.

Cao Tư Tuệ đang đi lại đột nhiên bị Lâm Vĩ Khang đánh cho một cái, sợ hãi vội vàng chạy về phía trước.

Mà phía này, Lâm Cẩm Vân cũng đã bỏ đồ trên tay xuống từ lâu, nhanh chóng bước qua kéo Lâm Vĩ Khang lại. Không hiểu vì sao Lâm Vĩ Khang mất kiểm soát lại mạnh như con bò rừng, một cái vung tay liền hất văng tay Lâm Cẩm Vân ra, tiếp tục tiến về phía trước đuổi theo Cao Tư Tuệ.

Lâm Cẩm Vân thầm kêu không xong, vội vàng chạy tới ngăn lại, vừa lúc liếc qua mặt đất, lóe lên ý tưởng, cầm cái sọt trên đất bước tới phía trước, tính chuẩn khoảng cách quăng cái sọt ụp lên đầu Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang bị cái sọt úp chính xác vào đầu, tầm mắt bỗng chốc tối sầm lại, bước chân cũng lập tức ngừng. Cao Tư Tuệ nhân cơ hội này vội vàng vắt chân lên cổ chạy.

Lâm Cẩm Vân thấy Cao Tư Tuệ chạy, vội vàng dứt khoát ôm lấy Lâm Vĩ Khang, dùng tay khóa chặt eo hắn trấn an: "Anh à, đừng nổi nóng, chúng ta không thèm để ý chị ta, mặc kệ chị ta đi."

Nhưng lúc này Lâm Vĩ Khang đâu còn chút lý trí nào.

Hắn mạnh mẽ giãy dụa, dùng cả hai tay nâng cao cái sọt trên đầu, sau đó vặn người, lắc mạnh tay và nắm đấm từ trái sang phải, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc bằng vũ lực, không ngừng la hét trong miệng: "Đồ xấu xa! Đánh nó!"

Lâm Cẩm Vân biết anh cô lại phát bệnh, không dám tùy tiện buông tay, dù thế nào cũng cắn răng vùi đầu vào lưng hắn, mặc cho hắn mất lý trí dùng khuỷu tay đánh loạn vào trán, vai và eo mình...
Quyền cước không có mắt, mà người điên thì lại càng ra tay không nhẹ. Xương sườn đột nhiên bị thụi mạnh một cái, Lâm Cẩm Vân đau đến kêu thành tiếng, nhưng trước khi cơn đau kịp giảm bớt, cánh tay lại lập tức cảm thấy nóng bừng, đau nhói.

Hóa ra Lâm Vĩ Khang thấy mình không thể thoát khỏi chỉ dựa vào nắm đấm và cùi chỏ, hắn bắt đầu dùng tay cào cấu, hắn phát cuồng lên sức mạnh thật kinh khủng, sau một hồi khua tay, cánh tay Lâm Cẩm Vân đã có ba bốn vệt máu.

Nhưng cho dù Lâm Vĩ Khang giùng giằng lăn lộn thế nào, đôi tay Lâm Cẩm Vân bám chặt lấy hắn vẫn chưa từng buông ra.

Sau khi cuồng loạn một hồi lâu, Lâm Vĩ Khang rốt cuộc mệt mỏi, hai chân mềm nhũn, ngồi liệt dưới đất thở hổn hển.

Còn Lâm Cẩm Vân gần như nằm rạp trên đất, tóc tai tán loạn, một chiếc giày bị giẫm nát, trán đỏ bừng, cánh tay đầy vết máu với nhiều sắc độ khác nhau, còn môi dưới trong lúc hỗn loạn đập vào răng, cắn rách da, máu đang chảy ra.
Lâm Cẩm Vân vừa đau vừa mệt nhưng vẫn cố chống người ngồi dậy xem Lâm Vĩ Khang thế nào, thấy anh trai không còn cáu kỉnh nữa mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn thấy Lâm Vĩ Khang vừa lẩm bẩm "Không phải đồ ngốc" vừa đấm từng cái một xuống đất, trong lòng bỗng mạnh mẽ trào dâng một nỗi xót xa.

Hai mắt Lâm Cẩm Vân đỏ hoe, gượng dậy từ mặt đất tiến đến trước mặt anh trai mình, ghé sát lại nhẹ nhàng tựa vào hắn, một tay vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai hắn, tay còn lại nắm lấy bàn tay đã bẩn vì đấm đất của hắn. Khẽ nghẹn ngào khuyên nhủ: "Anh à, đừng đấm nữa, tay anh sẽ đau đấy."

Ngay khi vừa dứt lời, Lâm Cẩm Vân chỉ cảm thấy khoang mũi chua xót đến mức muốn nghẹt thở, nước mắt chảy ra.

Nước mắt lộp bộp rơi xuống, một hai giọt vừa vặn rơi trên mu bàn tay Lâm Vĩ Khang. Lâm Vĩ Khang cảm thấy trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp cùng ẩm ướt, cả người tựa hồ cũng theo đó mà thanh tỉnh đôi phần, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cẩm Vân, phát hiện em gái đang khóc rất thương tâm, nước mắt trên mặt cùng những vết xước đan xen nhau, hắn vội ôm Lâm Cẩm Vân vào lòng, đưa tay lên xoa đầu cô nhẹ nhàng dỗ dành: "A Vân, đừng khóc, đừng khóc, anh ôm."
Lâm Cẩm Vân không cảm thấy mình có bao nhiêu ủy khuất, cô khóc hoàn toàn vì cảm thấy đau lòng cho Lâm Vĩ Khang, nhưng vào lúc được anh trai ôm chặt và dỗ dành như một đứa trẻ, trái tim cô bỗng nhói đau như bị ai đó bóp chặt, càng không ngăn nổi nước mắt tuôn rơi.

Lâm Vĩ Khang thoáng nhìn thấy vết thương trên tay em gái mình, sững sờ nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra mình đã làm gì, hắn lo sợ đến mức khóc lên, vừa cẩn thận sờ vào cánh tay Lâm Cẩm Vân vừa cầu khẩn: "Anh đánh em, anh không tốt, đừng không để ý tới anh, đừng không đối tốt với anh, đừng đừng... "

Hắn càng nói càng thương tâm, cuối cùng lại nằm ngửa trên đất òa khóc như một đứa trẻ to xác.

Lâm Cẩm Vân làm sao có thể tức giận với Lâm Vĩ Khang, nhanh chóng lau nước mắt kéo anh mình: "Anh à, em không đau. Đừng khóc, em sẽ không không để ý tới anh."
Lâm Vĩ Khang mắt ngấn lệ rụt rè nhìn Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân lại cười dỗ dành: "Chúng ta về nhà có được không?"

"Được."

===

Sâu: Vĩ Khang dù ngốc nhưng trong tiềm thức vẫn thương em...

Chào mừng em Kaylin đã tham gia edit 🥳

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK