Uông Vĩnh Chiêu đến phòng nàng ngủ mấy buổi sau đó Trương Tiểu Oản cho rằng hắn sẽ về phòng mình nhưng ngày ngày hắn đều đến phòng nàng ngủ mà nàng cũng không mở miệng đuổi hắn.
Đuổi thì không đuổi được, nếu nàng dám nói nhiều một câu làm trái lời thì trong lòng Uông Vĩnh Chiêu sợ là sẽ không vui. Trương Tiểu Oản đã ăn đủ khổ vì cái sự lòng dạ hẹp hòi của hắn nên tự nhiên sẽ không dám nói cái gì đắc tội khiến hắn quay lại cắn ngược.
Với lại hai người chẳng qua chỉ ngủ cùng gian phòng, còn lại thì mỗi người một ổ chăn. Tuy nhiên vì ngủ cùng phòng nên sáng sớm nàng cũng phải hầu hạ hắn rửa mặt dùng bữa. Thời gian qua lâu nàng cũng coi như không có Hoài Thiện thì nàng phải chăm sóc một người khác thôi.
Thêm nữa, Uông Vĩnh Chiêu xác thật lớn lên giống Tiểu Lão Hổ của nàng nên dù có kiêng kị nhưng Trương Tiểu Oản ngẫu nhiên vẫn sẽ nhìn Uông Vĩnh Chiêu vài lần. Xuyên qua hắn nàng nghĩ tới đứa con ở phương xa của nàng lúc trưởng thành, thân hình chắc sẽ tương tự với người nam nhân trước mặt.
Nghĩ như thế nhưng nàng vẫn tinh tường biết người này không phải Tiểu Lão Hổ của nàng. Nàng không chán ghét hắn nhưng cũng chẳng yêu thương, ngày thường nên giữ khoảng cách nàng vẫn giữ.
Ngoại trừ ban đêm hai người ngủ chung giường thì những lúc khác Uông Vĩnh Chiêu cũng không để ý quá nhiều đến Trương Tiểu Oản. Từ khi hắn đến hậu viện, thư phòng ở tiền viện cũng được dọn tới hậu viện. Hai thân binh của hắn và Giang Tiểu Sơn cũng vào ở hậu viện. Cả buổi sáng Uông Vĩnh Chiêu sẽ đóng ở hậu viện để tập võ. Khi ăn xong cơm trưa hắn mới trở về tiền viện dùng cơm trưa với Mạnh tiên sinh sau đó chơi cờ hoặc lại đi loanh quanh, rồi về hậu viện dùng bữa tối.
Đám nô bộc của Tĩnh Vưởng tiền viện chỉ cho rằng sau khi Uông Tổng Binh bị bệnh nặng thì thức dậy muộn, đồ ăn sáng cũng là đại phu nhân làm ở phía sau và hai người cùng ăn ở đó nên cũng không nghi ngờ gì.
Hậu viện là nơi Trương Tiểu Oản ở nên đám nô bộc này bình thường không có việc sẽ không tới quấy rầy. Cái này đối với Uông Vĩnh Chiêu là một việc tốt. Dù hiện tại Tĩnh Vương và hắn đang ở cùng một thuyền nhưng có một số việc có thể không bị người ta biết thì vẫn tốt hơn.
Trương Tiểu Oản biết chuyện võ nghệ của Uông Vĩnh Chiêu vẫn không bị ảnh hưởng, tay phải bị hủy nhưng tay trái vẫn dùng nhuần nhuyễn. Nàng cũng biết buổi sáng hắn luyện võ thế nên cũng ở hậu viện nổi lửa. Rất nhiều lần làm đồ ăn sáng nàng thường làm thêm điểm tâm đặt trên bàn rồi mới tới tiền viện.
Đối với sự quan tâm của nàng Uông Vĩnh Chiêu cũng hưởng thụ. Dưới sự chăm sóc của Trương thị hắn cũng được hai tháng yên ổn, ngoại trừ việc tay phải không còn nhanh nhạy thì thân thủ của hắn cũng đã khôi phục bảy phần.
Lúc này đã tới gần cuối năm, phía trước đưa tin tới Uông Hoài Thiện nói hắn tự mình lấy đầu hai viên tiểu tướng của đối phương nên được Tĩnh Vương cực kỳ khen ngợi thưởng cho hắn một kiện lông cáo. Lần này gửi thư về hắn không tiện gửi về nhưng hắn sẽ tìm thương nhân kinh thành ở vùng biên ải gửi về cho nàng.
Uông Vĩnh Chiêu đọc xong tin, Trương Tiểu Oản mới cẩn thận cầm tin đi tiền viện để Mạnh tiên sinh đọc lại hai lần cho nàng nghe. Thấy con trai nói bản thân hắn khỏe mạnh thì nàng tủm tỉm cười.
Ban đêm nàng không nhịn được lại cầm tin đọc dưới đèn dầu, Uông Vĩnh Chiêu ở bên kia khinh thường nói, “Không hiểu gì còn xem?”
Trương Tiểu Oản đương nhiên xem hiểu, thế nên nàng chỉ mỉm cười nhìn chữ viết quen thuộc của con mình, từng chữ một giống như luyến tiếc rời mắt.
“Đưa đây.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn không nổi mới vươn tay.
Trương Tiểu Oản cười đưa cho hắn, nghe hắn đọc lại một lần cho nàng. Kỳ thật nàng xem hiểu, không cần người khác đọc cho. Nhưng nghe qua miệng người khác thì giống như con nàng đang đọc cho nàng, và hắn thật sự anh dũng khỏe mạnh đến nỗi ngày có thể ăn hai mươi cái bánh vậy.
Lần này lúc Uông Vĩnh Chiêu đọc đến một câu cuối “Mẫu thân yêu dấu, hài nhi dừng bút, nhớ ngài muôn ngàn, mong ngài bảo trọng” thì lông mày nhịn không được nhíu lại nói, “Đều là do ngươi dạy, mấy lời này mà hắn cũng viết ra được, làm gì có tí khí phách nam nhi nào! Lời nói bực này là do ai dạy hắn? Thật không quy không củ!”
Trương Tiểu Oản cười duỗi tay lấy lại tin sau đó cẩn thận mở ra nhìn lại một lần sau đó mới có chút vừa lòng mà thở dài, duỗi tay vỗ vỗ ngực nhu thuận nói với hắn, “Ngài là nghe không quen thôi chứ ta nghe được lời này thì trong lòng vẫn vui đến muốn cười liên tục.”
Nói xong nàng lại nhịn không được nhấp miệng cười hai tiếng, trong mắt mang theo nước mắt mà lại mở tin ra xem một lần nữa sau đó mới cẩn thận gấp lại, lấy chìa khóa mở ngăn tủ, cầm lấy một cái hộp gỗ bỏ tin vào.
Sau khi cất ký nàng mới xoay người nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ta đi nấu nước cho ngài ngâm chân.”
Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng tươi cười sau đó buông cuốn sách trong tay rồi đứng lên nói, “Đi thôi.”
Trương Tiểu Oản cũng không nói gì nhiều mà cùng hắn đi nhà bếp, để hắn nhóm lửa còn nàng ở một bên giã gạo.
“Đã bảo là dùng gạo trắng nấu cháo rồi mà?” Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng cầm gạo lức đi giã thì nói.
Đêm nay tâm tình Trương Tiểu Oản tốt nên không cười cho có như ngày thường mà ôn hòa giải thích với hắn, “Ngài ăn hai bữa gạo trắng, buổi sáng ăn một bữa gạo lức cũng tốt. Đợi sáng mai ta dùng xương nấu cháo gạo lức thì ngài sẽ thấy cực kỳ thơm, ăn cực kỳ thoải mái.”
Tình hình thực tế chính là như thế, sau khi dùng xong cháo này Uông Vĩnh Chiêu không hề nói cháo này không tốt. Còn lúc này hắn chỉ nói, “Để Tiểu Sơn giúp ngươi làm chút việc nhà đi.”
“Để ta làm thôi, ta đã nhàn đến hoảng hốt, nếu chút việc này cũng không được làm thì trong lòng ta sẽ hoảng hốt thật sự.” Trương Tiểu Oản tiện đà ôn nhu nói, vẻ mặt dịu dàng thân thiện.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn một cái rồi khẽ hừ một tiếng sau đó không nói gì nữa. Chờ đến khi nước nấu sôi hắn mới múc một thùng nước ấm một thùng nước lạnh đi ra ngoài. Nhìn phụ nhân kia đổ xong nước, vắt khăn cho hắn thì hắn nhận lấy lau mặt.
Chờ rửa mặt xong, tay cũng rửa xong, Trương Tiểu Oản cũng đổ xong nước rửa chân. Uông Vĩnh Chiêu cởi giày vớ ngâm chân vào chậu chờ nàng đi hắt nước trở về mới nói, “Người truyền tin hai ngày nữa sẽ đi qua đó, ngày mai ngươi muốn mang gì cho hắn thì thu thập tay nải giao cho hắn.”
“Thật có thể?” Phụ nhân kia nghe xong thì quên cả phải gác chậu lên giá.
Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn nàng sau đó khẽ nhíu mày, “Ta nói cái gì ngươi đều phải hỏi lại một câu mới được hả?”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì nở nụ cười, lúc này mới buông cái chậu rửa trong tay sau đó múc một chậu nước khác rửa mặt. Xong đâu đó nàng đi tới bên người Uông Vĩnh Chiêu, bỏ thêm chút nước ấm vào chậu của hắn sau đó ngồi xuống bên cạnh cười nói, “Ngài đừng nóng giận, ngày sau ta nhất định sẽ không hỏi lại.”
Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái sau đó “Ừ” một tiếng mới nói, “Ngâm xong rồi.”
Trương Tiểu Oản vừa nghe thì đi cầm khăn tới cho hắn sau đó cầm chậu đi ra ngoài đổ nước. Đợi trở về nàng lại đi trải chăn nệm, chờ Uông Vĩnh Chiêu nằm lên giường.
Vốn chờ phụ nhân này lau chân cho mình nhưng không được nên lúc này mặt Uông Vĩnh Chiêu lạnh đến khó coi. Trương Tiểu Oản khó hiểu mà liếc hắn một cái, nhìn thấy hắn nằm xuống ổ chăn rồi mới thổi tắt đèn, bò tới chỗ mình sau đó xoay người về phía tường mà ngủ.
Lúc trước vốn nàng ngủ ngoài, nhưng Uông Vĩnh Chiêu muốn ngủ ở bên ngoài nên Trương Tiểu Oản cũng tùy hắn. Dù sao hai người đều đưa lưng về phía đối phương nên ai ngủ trong ai ngủ ngoài đều không quan trọng.
Nửa đêm Uông Vĩnh Chiêu dịch qua phía nàng xem xét, còn ngửi ngửi tóc nàng. Trương Tiểu Oản cũng coi như không biết, hô hấp cũng không thay đổi.
Đi vào thế đạo này không biết có bao nhiêu đêm nàng không ngủ được vì thế nàng đã sớm học được cách khống chế hô hấp. Lúc này chỉ cần Uông Vĩnh Chiêu không đột nhiên chui vào ổ chăn của nàng thì nàng có thể giả bộ ngủ giống như đúc.
Hiện tại nàng chỉ mong Tĩnh Vương bên kia sớm giải khốn cục để con nàng có thể sớm về nhà. Mà nàng và Uông Vĩnh Chiêu lúc đó sẽ không cần phải tiếp tục giả vờ vợ chồng ân ái nữa.
Nàng sớm biết nếu hứng thú trong lòng nam nhân lớn lên thì sẽ biến thành thứ khác. Cho dù không có hứng thú thì đối với nam nhân, chỉ cần nữ nhân nằm bên cạnh không quá tệ hại thì bọn họ vẫn sẽ muốn duỗi tay qua.
Một ải này nàng chỉ có thể giả ngu vượt qua, vì bất kỳ nguyên nhân nào nàng xác thật cũng không muốn cùng Uông Vĩnh Chiêu có dây dưa sâu sắc đến mức lên giường với nhau.
Bất kể là thế nào, dù về lý trí nàng có thể lý giải lập trường của Uông Vĩnh Chiêu nhưng nàng cũng sẽ không quên nếu nàng và con nàng mềm yếu một chút thì sợ là đã sớm chết dưới tay người này vài lần.
Nàng không hận nhưng để ý, càng không muốn cùng hắn thân mật.
Nếu không thể trêu vào vậy trốn tránh trước vậy.