Mục lục
BẦN GIA NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần áo mùa đông nhiều nên mũi tên cũng không cắm sâu, vừa rút đã ra.



Vì Tiểu Lão Hổ đã bắt đầu tập võ nên cũng sẽ bị chút thương tích tương đối nghiêm trọng. Vết thương do tập võ nghiêm trọng hơn so với lúc hắn đi đánh nhau nên Trương Tiểu Oản cũng chuẩn bị nhiều chút thuốc, vừa lúc đủ cho hai người này dùng.



Uông Đại Lang quả thật cũng giống nam tử hán, lúc Trương Tiểu Oản rút mũi tên ra rồi đổ rượu lên để tiêu độc hắn thậm chí không hừ một tiếng. Đổi lại là tên người hầu kia lúc rút mũi tên ra đã kêu thảm thiết, đến khi bị hắt rượu tiêu độc thì kêu đến mức Tiểu Lão Hổ phải cau mày, chán ghét mà nhìn hắn. Đứa nhỏ cảm thấy hắn quả thực chính là kẻ vô dụng cực kỳ, không giống một nam nhân tẹo nào.



Băng bó vết thương cho hai người xong Tiểu Lão Hổ đi theo Trương Tiểu Oản đến nhà bếp sau đó mới nói, “Khi nào thì bọn họ sẽ đi?”



Trương Tiểu Oản sờ sờ đầu của hắn cười cười nói, “Lúc nên đi thì sẽ đi.”



Lúc nói lời này nàng nhìn về phía hắn, Tiểu Lão Hổ khinh thường mà nhếch khóe miệng, sau đó duỗi tay sờ sờ túi đựng lông của Cẩu Tử trước ngực, “Con đã biết, con sẽ không tức giận lung tung.”



Hắn phải có nhẫn nại đợi khi nào lớn lên có đủ sức mạnh mới có thể phản kháng những kẻ khiến hắn căm giận. Hiện tại chính là chưa tới lúc như lời mẹ hắn nói.



*******



Trương Tiểu Oản múc cháo đã nấu xong để lên bàn sau đó đem phòng của hai mẹ con nàng nhường lại.



Nàng mang theo Tiểu Lão Hổ ra cửa rồi dẫn hắn đi xử lý thi thể. Thi thể không thể kéo trở về nên đành kéo tới hậu viện, còn xử lý thế nào thì chỉ đành đợi Uông Đại công tử quyết định, không liên quan gì tới hai mẹ con nàng.



Mũi tên của nàng bắn thực chuẩn, đều trúng cổ và đầu của mấy kẻ này. Tiểu Lão Hổ nhìn thấy thì kinh sợ cực kỳ, vội hỏi nàng khi nào hắn cũng có thể giống nàng.



“Luyện 5 năm nữa.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt cười, sau đó kéo thi thể.



“Còn phải 5 năm nữa sao?” Tiểu Lão Hổ có chút ủ rũ mà thở dài, vươn một tay đi kéo thi thể theo Trương Tiểu Oản, không ngừng một bước.



Trời sinh hắn sức lớn, lại thêm Trương Tiểu Oản cố tình huấn luyện nên càng thêm khỏe mạnh. Về điểm này hắn quả thật giống Trương Tiểu Oản.



Trương Tiểu Oản cũng luyện ra được một thân sức lực. Năm đó vào núi săn thú, ban đầu nàng cõng đồ mấy chục tới gần trăm cân phải cố hết sức nhưng sau đó thì có thể thoải mái cõng.



Con người nếu muốn sống thì phải làm một ít việc trước kia mình không thể tưởng tượng được, cũng phải chuẩn bị một ít năng lực mà trước kia mình luôn cảm thấy không thể làm được.



Bọn họ đem thi thể kéo tới hậu viện thì thấy người người hầu kia đang đỡ tường đi tới nhìn mấy cái thi thể. Lúc nhìn thấy mũi tên sắc bén xuyên qua cổ người thì mắt hắn trừng thật lớn. Lúc này hắn đi phải dùng cả tay lẫn chân, thiếu chút nữa bởi vì không kịp vịn mà ngã lăn ra đất.



Vẫn là Uông Hoài Thiện ở bên cạnh không tình nguyện mà đỡ hắn một phen nên hắn mới không ngã. Tuy thế hắn vẫn trừng mắt thật lớn, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cũng không dám nhìn Trương Tiểu Oản một cái.



Uông Hoài Thiện nhìn bóng dáng hắn biến mất thì khinh thường nhếch miệng nói với mẹ mình, “Đúng là đồ chưa thấy qua việc đời.”



Mẹ hắn có thể bắn trúng đầu lợn rừng to bằng hai người, một mũi tên này xuyên qua cổ người thì có là gì?



Người của Uông gia đều không phải thứ ra hồn.



*******



Bên này Uông Hoài Thiện ghét bỏ người hầu của Uông gia không có nhãn lực, đầu kia Giang Tiểu Sơn vào nhà đem những gì hắn nhìn thấy nói với Uông Vĩnh Chiêu. Lúc này hắn vẫn sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng nói: “Đại công tử, mũi tên kia thật sự có thể xuyên qua đầu, sao có thể như thế……”



“Trời sinh đã có sức lực lớn.” Uông Vĩnh Chiêu híp híp mắt, hồi tưởng lại bàn tay của Trương Tiểu Oản mà hắn đã từng nhìn thấy, xương cốt quả thật lớn hơn nữ nhân bình thường. Xem nàng rút mũi tên vừa chuẩn vừa tàn nhẫn là đã nhìn ra nàng từng đi săn thú, có khả năng nàng còn là cao thủ.



Hóa ra không phải là con gái nhà nông mà là con gái nhà thợ săn.



Uông Vĩnh Chiêu uống hết bát cháo trên bàn sau đó nói với Giang Tiểu Sơn, “Thêm một chén nữa.”



Giữa trưa đến giờ hắn chưa được một miếng cơm nào. Giang Tiểu Sơn cũng thế, cũng bị địch đuổi giết một đường ba canh giờ lại từ núi bên kia vòng tới đây. Chẳng qua bất đắc dĩ hắn mới đề nghị trốn đến đây, hiện tại nghĩ đến cũng quá mạo hiểm. Truy binh mãnh liệt như thế nếu không phải Đại thiếu phu nhân này có một tay cung tiễn xuất sắc thì bọn họ……



Giang Tiểu Sơn không dám nghĩ tiếp nữa mà chỉ căng gia đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Tiểu nhân mới vừa tới bếp nhìn nhưng hết cháo rồi.”



Nói xong hắn lại nuốt nước miếng, kỳ thật hắn cũng mới chỉ uống hai bát cháo, cũng chưa thấm vào đâu?



Uông Vĩnh Chiêu hơi nhắm mắt, thoáng nhìn qua cửa rồi không nói gì nữa.



“Đại công tử, có cần tiểu nhân về nhà báo cái tin không?” Giang Tiểu Sơn cũng nhìn nhìn cửa, luôn cảm thấy không an toàn.



“Không cần,” Uông Vĩnh Chiêu mệt mỏi mà xoa xoa cái trán, “Nghỉ ngơi một đêm đã ngày mai rồi nói sau.”



“Nhưng……” Giang Tiểu Sơn nóng nảy, “Việc này dù sao cũng phải báo với Vương gia một tiếng.”



“Vương gia chỉ sợ tự thân cũng khó bảo toàn,” Uông Vĩnh Chiêu vỗ về miệng vết thương thấm máu trước ngực, ngẩng đầu nhìn nóc nhà sau đó nhắm mắt nhịn đau nói, “Mọi thứ phải bàn bạc kỹ đã.”



“Thái Tử thì sao?” Giang Tiểu Sơn ngây người.



Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì lạnh lùng mà nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh, “Từ trước đến nay được làm vua thua làm giặc, ta cuối cùng lại thành đá lót chân, lần này sợ là khó tránh chui đầu vào lưới.”



Giang Tiểu Sơn không dự đoán được sự tình lại nghiêm trọng đến thế. Lúc trước mới khôi phục được chút sức lực nhưng giờ chân hắn lại mềm nhũn ngã trên đất, sau đó khóc thét, “Vậy lão gia và lão phu nhân bọn họ……”



“Ngày mai lại đi xem sao,” mặt Uông Vĩnh Chiêu lúc này đã thành màu xám, “Phải xem Tam vương gia có nguyện ý xuất đầu vì một cấp dưới như ta hay không.”



Giang Tiểu Sơn nghe vậy thì càng khóc rống lên, Trương Tiểu Oản vào nhà thì cũng chẳng để ý tới tiếng khóc của hắn.



Lúc này trời đã tối đen, nàng đốt hai ngọn đèn dầu sau đó để một ngọn lại sau đó mang theo Tiểu Lão Hổ xuống bếp nướng bánh. Hai mẹ con nàng mang bánh đã nướng xong ra cửa, vừa đi vừa ăn, chuẩn bị đem mấy con ngựa chạy đi mất kia tìm trở về.



Bọn họ lần theo dấu chân tới gần rìa núi tìm một hồi lâu, mất rất nhiều thời gian.



Cũng may hai thôn quanh đó đều cách nhà họ khá xa, con ngựa cũng không chạy tới chỗ khác mà chạy về phía ngọn núi. Vì thế khi Tiểu Lão Hổ đề nghị đi tìm ngựa Trương Tiểu Oản mới đồng ý đồng thời nàng cũng dạy hắn làm sao dựa vào dấu chân để truy tìm con mồi.



Lúc bọn họ về thì đã muộn, đã qua giờ Hợi. Cho dù Uông Hoài Thiện đã là một tiểu nam tử hán nhưng lúc này đi trên đường không có người, hắn vẫn giống một đứa nhỏ ghé trên lưng mẹ mình, tay cầm cây đuốc để mẹ hắn dắt hai con ngựa kia trở về.



Trong nhà còn có ba con nữa, tổng cộng có 5 con. Uông Hoài Thiện đã tính qua, ngay mai hắn sẽ tìm Đao thúc đem bán mấy con ngựa này cho thương nhân là có thể kiếm một khoản tiền.



Đối với những thi thể kia hắn cũng đã hỏi qua mẹ hắn mà mẹ hắn trả lời một câu hắn cực kỳ vừa ý. Nàng nói ai mang đến mầm tai hoạ thì người đó đi mà xử lý, chuyện này không liên quan tới hai mẹ con hắn. Bọn họ cứu người kia đã là làm hết trách nhiệm rồi. Bọn họ rất hào phóng mà không so đo chuyện hắn mang tới nhiều kẻ thù như thế nên hắn cũng không thể quá đáng.



Nếu tới điểm này hắn còn không hiểu thì có chạy tới đâu hắn cũng không chiếm được cái lý.



Uông Hoài Thiện cũng nghe hiểu lời mẹ hắn, trên đời này bất luận là việc gì chỉ cần chiếm lý là sẽ dễ làm, còn nếu không thì sẽ không có đường sống.



*******



Sáng sớm hôm sau, sắc trời âm trầm, không bao lâu sau thì trời đổ tuyết.



Uông Vĩnh Chiêu ngủ trên giường đệm cả đêm, lúc này đang mắt lạnh nhìn phụ nhân kia mặc áo bông cho đứa nhỏ, còn nấu cháo thịt cho hắn và nướng bánh thơm phức.



Bọn họ cũng có cháo nhưng thịt rất ít. Bánh bọn họ cũng có nhưng không thịt.



Đứa nhỏ kia và nàng ngồi ở bàn nhỏ ăn cực kỳ vui sướng, đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn bọn họ. Uông Vĩnh Chiêu cũng không nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên liếc bên kia vài lần, nghe bọn họ nói thứ tiếng khác tiếng phổ thông, cũng không phải tiếng của huyện Long Bình.



Nhưng dù hắn nghe không hiểu lắm thì hắn vẫn hiểu đứa nhỏ kia đang vui sướng khi người gặp họa. Không cần suy nghĩ nhiều Uông Vĩnh Chiêu cũng biết thằng nhóc kia đang nhằm vào ai.



Nghỉ ngơi một đêm xong Uông Vĩnh Chiêu cũng đã lấy lại chút sức lực, hắn suy nghĩ thì thấy hiện tại không thể trở về. Phải cho Trung Vương gia bên kia có cơ hội đối kháng với Hi Thái Tử vì thế lúc này hắn không thể vọt tới trước mặt Thái Tử nói mình còn sống. Nếu không đến lúc đó hắn sẽ liên lụy cả người nhà.



Hắn không trở về còn có thể làm Tam vương gia giữ được phụ thân và em trai hắn. Như thế hắn chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi tiếp.



Nhưng thằng nhóc kia…… Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhíu mày, tự hỏi phải nói chuyện với hai mẹ con này thế nào.



Sau khi ăn sáng xong Trương Tiểu Oản thu dọn chén bát rửa sạch rồi cùng Tiểu Lão Hổ ở trong phòng luyện chữ. Lúc này nàng đi tới gian ngoài cung kính hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu sau đó nói, “Khi nào thì Đại công tử trở về?”



Uông Vĩnh Chiêu không quen cách nói thẳng tưng của phụ nhân này, hắn nhìn nữ nhân không giống thôn phụ này thì thấy nàng luôn cúi đầu không nhìn hắn. Nàng nói không hề xuôi tai nhưng thái độ cung kính khiến hắn không bắt bẻ được gì. Hắn chỉ đành há mồm nhàn nhạt nói, “Ta sẽ nghỉ ngơi hai ngày, đợi vết thương đỡ hơn rồi nói.”



*******



Trương Tiểu Oản không hiểu quen nói chuyện với hắn, lúc này nghe hắn nói xong nàng lại nhíu mày.



Nhưng nàng chưa nói cái gì mà chỉ hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu rồi đi ra ngoài.



Nàng đi ra cửa vào phòng trong nói chuyện với Tiểu Lão Hổ. Hai mẹ con thương lượng xong thì Trương Tiểu Oản đem tiền bạc cùng quần áo đóng gói lại sau đó đi ra dặn dò người hầu kia về chỗ để gạo thóc và đồ lặt vặt. Ngay sau đó nàng mặc cho Tiểu lão Hổ một đôi ủng mùa đông thật dày, hai mẹ con mang theo tay nải đi ra ngoài tị nạn.



Hai mẹ con nàng vừa rời khỏi thì Giang Tiểu Sơn mới phản ứng lại. Hắn lại trợn trắng mắt, há hốc mồm mà nhìn Đại thiếu phu nhân mang theo tiểu công tử cứ thế đi mất. Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Đợi hắn lấy lại tinh thần thì Đại công tử đã đứng bên người hắn. Giang Tiểu Sơn cà lăm hỏi, “Đại, Đại công tử, Đại thiếu phu nhân muốn đi đâu vậy?”



Trên người Uông Vĩnh Chiêu vẫn mặc quần áo bị dính máu đi tới cửa lớn kéo ra nhìn thấy một hàng dấu chân hai mẹ con nàng để lại. Hắn thấy hai mẹ con nàng nắm tay nhau cõng tay nải đi về phía trước thì khuôn mặt còn lạnh hơn cả tuyết đang rơi.



Sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu khó coi mà sắc mặt Uông Hoài Thiện cũng không tốt hơn là bao. Hắn vẫn khó hiểu vì sao mẹ hắn lại không đem ngựa đi bán. Bạc nhà bọn họ không nhiều lắm, cần phải kiếm nhiều bạc hơn.



“Đợi bọn họ xử lý xong rồi mà để lại ngựa thì chúng ta có thể bán.” Trương Tiểu Oản lôi kéo tay con trai sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Lão Hổ đang cõng tay nải liếc mắt một cái. Lúc này nàng mới hé miệng cười cười, “Hiện tại chúng ta phải tránh họa, cái này quan trọng hơn.”



Truy binh hôm qua đã giải quyết xong, nhưng nhìn bộ dáng của Uông Đại lang thì Trương Tiểu Oản suy đoán hắn ở lại chắc để tránh họa. Hắn tránh họa hay không thì kệ hắn nhưng hai mẹ con nàng không thể bị liên lụy được.



Ngày hôm qua là họa đến trước mắt, nàng chỉ có thể ra mặt. Nàng giết người cũng chỉ vì nàng và con mình chứ không phải vì nam nhân xa lạ kia, huống chi hắn còn từng làm tổn thương Tiểu Lão Hổ của nàng.



Giết người không đơn giản dễ dàng như giết con mồi, nàng sẽ không vì hắn mà trả bất kỳ cái giá nào.



Nhà là của Uông gia, hắn muốn ở thì ở, còn mẹ con họ vẫn nên trốn trước mới tốt.



Cũng vừa lúc thừa dịp mùa đông nàng mang Tiểu Lão Hổ vào núi, dạy hắn một ít kiến thức dã ngoại sinh tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK