Khi hai người đi đến nhà Lâm Mãn Chương, Lâm Tê Nham đã ở đó rồi, Lâm Mãn Chương cũng chuẩn bị xong vật dụng đi biển.
Thấy bọn họ tới, Lâm Mãn Chương vẫy tay chào, anh ta nói: "Con thuyền tôi đã đậu ở bờ biển rồi, giờ đi qua đó lái thuyền đi làm được."
"Làm phiền anh Chương."
"Có gì đâu mà phiền, chúng ta dọn đồ trước đi." Lâm Mãn Chương nói: "Hôm nay tôi mang theo vài tấm lưới cá đi thả, xem thử ngày mai có thể thu hoạch được chút cá không."
Lâm Mãn Chương là người lớn tuổi nhất trong đám bọn họ, cũng là người siêng năng nhất, ngày nào anh ta cũng bận rộn từ sáng đến tối, làm đủ việc để kiếm tiền.
Năm này còn đỡ, anh ta theo Lục Áo kiếm được chút tiền.
Thời điểm 2 năm về trước khi con còn nhỏ, anh ta còn bận hơn, mỗi ngày từ sáng đến tối không phải bận việc trong nhà thì bận đi biển, không hề có thời gian để nghỉ ngơi.
Lục Áo đi qua giúp đỡ, dọn gọn lưới cá của anh ta bỏ lên trên thùng xe ba gác, lại mang theo chút nước và thức ăn.
Ngoại trừ mang theo nước để uống ra còn phải mang theo nước cho động cơ.
Toàn bộ đều là nước ngọt hết.
Mấy người họ bận rộn một hồi, khi đến bờ biển đã hơn 10h.
Lục Áo nhìn sơ qua, chỉ thấy trên bên tàu bên ngoài thôn của bọn họ, ngoại trừ con thuyền của Lâm Mãn Chương ra, quả nhiên còn có 1 con thuyền khác.
Con thuyền này có chút cũ, từ bên cạnh nhìn có thể thấy trên vách thuyền bám khá nhiều hà biển, rất rõ ràng chủ nhân của con thuyền lúc làm vệ sinh đã bỏ sót hoặc bình thường không dùng tới.
Lục Áo hỏi: "Tiền thuê của con thuyền này 1 ngày bao nhiêu?"
"80 tệ, chủ thuyền phụ trách kéo tới và kéo về."Lâm Mãn Chương nói. "Chủ con thuyền là người ở trấn trên. Một ngư dân với 34 năm kinh nghiệm, cậu đừng thấy con thuyền của ông ta trông tồi tàn, thực ra thuyền này dùng khá tốt đó."
Lục Áo gật đầu, "Cảm ơn anh Chương, lát nữa tôi chuyển khoản lại cho anh nhé."
Bốn người chia làm 2 đội, bước lên hai con thuyền.
Sau khi lên thuyền, Lục Áo tỉ mỉ kiểm tra thiết bị trên thuyền, chủ yếu là phần động cơ, thấy động cơ thuyền không có vấn đề mới bắt đầu lái đi.
Lâm Mãn Chương và Lâm Tê Nham ở phía trước, thuyền của bọn họ theo sau.
Mấy con thuyền nhỏ này không tốt bằng thuyền lớn, chúng thường hơi lắc lư một chút.
Lục Áo đã quen môi trường trên thuyền rồi nên không cảm thấy gì, cậu chỉ lo cho Tống Châu.
Cậu giương mắt nhìn anh, "Anh cảm thấy thế nào? Có thấy bị say sóng không?"
"Không có." Tống Châu ngồi trên thuyền trò chuyện với cậu, "Trước đây em có bị say sóng qua chưa?"
"Thực ra không có, lúc sóng to gió lớn thường sẽ không đi biển." Lục Áo nói, "Sóng nhỏ thì không có cảm giác. Ngày còn bé ba em là ngư dân, từ sớm em đã theo chân ông đi biển rồi, nhỏ đến lớn cũng không bị say sóng."
Lục Áo rất ít khi nói với Tống Châu về quá khứ của mình.
Có lẽ bởi vì sắp đến Tết Trung Nguyên, khi nói đến cậu có chút không ngừng được.
Tống Châu biết cậu đã sống cô đơn trong một khoảng thời gian rất dài, trong mắt anh lộ ra sự tiếc nuối, "Nếu có thể quen biết em sớm một chút thì tốt biết mấy."
Lục Áo nghe ra sự đau lòng trong lời nói của anh, ngược lại bản thân cậu có vẻ thoải mái, "Em thấy như vậy được rồi, dù cho anh có quen biết em sớm hơn, giữa chúng ta sẽ không có kết quả gì. Trước kia, em chỉ là một nhân loại bình thường, anh sẽ không có hứng thú với em đâu."
"Ai biết được, cuộc sống luôn đầy sự bất ngờ."
"Lục Áo ----" Lâm Mãn Chương ở đằng trước cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bọn họ, "Sắp đến nơi rồi, chuẩn bị dừng thuyền nha!"
"Biết rồi." Lục Áo vội trả lời, thoáng cái cậu thoát khỏi những cảm xúc buồn phiền thương cảm, "Bình bạch tuộc thả ở đây sao?"
"Đúng rồi, thả tổng cộng 6 dây, mỗi thuyền thu 3 dây, hôm nay thu hoạch hết các dây là được."
Lâm Mãn Chương nói xong liền lái thuyền đến vùng biển mục đích.
Bình bạch tuộc thực ra là một chuỗi bình thủy tinh dùng dây thừng buộc lại với nhau.
Bạch tuộc có tập tính thích chui vào những vật thể nhỏ hẹp, những bình thủy tinh này một khi thả vào trong nước, bạch tuộc thấy được sẽ tự động chui vào.
Khi thu hoạch thì kéo những bình thủy tinh này lên, bên trong đa phần sẽ có con bạch tuộc to to đang ẩn náu.
Lâm Mãn Chương kéo cái bình thủy tinh đầu tiên lên, từ xa cho Lục Áo và Tống Châu nhìn phao trên bình, hô:" Bình thủy tinh có loại phao này đều do tôi thả hết, bên kia còn có một dây, các cậu kéo bình bên đó nhé, cái phao này rất dễ nhận ra."
"Được, kéo cái này có điều gì cần chú ý không?"
"Không có. Cẩn thận một chút, đừng làm vỡ quá nhiều bình thủy tinh, những bình này tương đối nặng, nếu thực sự không thể vớt lên được có thể do vướng phải thứ gì đó ở bên dưới, đừng kéo mạnh tay quá."
"Hiểu rồi."
Lục Áo giương mắt nhìn chung quanh, rất nhanh đã tìm ra bình mà Lâm Mãn Chương nói.
Cậu lái thuyền đi qua đó, cẩn thận với lấy bình nọ.
Tống Châu bước tới, "Để anh."
Anh vừa kéo, bên dưới lập tức xuất hiện một chuỗi bình bình lọ lọ.
Lục Áo tranh thủ dừng thuyền, mở khoang chứa cá, "Nào nào, để xem thử bên trong rốt cuộc có bạch tuộc hay không nhé."
"Bình đầu tiên không có, bình thứ 2 có." Tống Châu chỉ liếc sơ qua đã nhìn thấy rõ ràng, "Bình thứ 3, bình thứ 4 có."
Lục Áo lại gần một chút, "Có thật này, con bạch tuộc này nhỏ quá, còn nhỏ hơn em tưởng."
Lâm Mãn Chương xa xa nghe được lời bọn họ nói, hô to với bên này: "Bây giờ còn chưa vào mùa, đợi khi mùa đông đến sẽ to hơn. Bạch tuộc của mùa đông vừa to vừa mập, lúc đó bắt mới đã, nhưng bây giờ bắt cũng được, bạch tuộc lúc này vừa tươi vừa non, mùi vị cũng rất ngon."
"À." Lục Áo nhìn bạch tuộc cuộn tròn trong bình, hỏi: "Anh Chương, dùng cách gì để bắt nó ra đây? Dùng tay moi nó ra sao?"
"Dùng tay sao moi nó ra được? Không phải tôi có đưa cho các cậu miếng tre sao? Dùng miếng tre moi bạch tuộc bên trong ra, nếu không muốn moi nó ra thì để lọ thủy tinh trên thuyền, qua một lát nó sẽ tự bò ra."
Lục Áo nhìn bạch tuộc trong bình thủy tinh, thử đưa miếng tre vói vào trong.
Miếng tre này quả thực là thần khí moi bạch tuộc, nhẹ nhàng múc một cái, con bạch tuộc đã bị moi ra.
Con bạch tuộc này còn nhỏ, cơ thể nó còn trong trạng thái bán trong suốt.
Thả con bạch tuộc này trong lòng bàn tay, xúc cảm rất non mềm.
Giác hút của nó làm lòng bàn tay Lục Áo có chút ngứa.
Cậu đưa con bạch tuộc cho Tống Châu xem, "Bạch tuộc bắt được của hôm nay."
"Trông rất đẹp, con bạch tuộc này nặng bao nhiêu?"
Lục Áo ước lương một chút, "2-3 lạng, trọng lượng này có chút nhẹ, nếu để qua một đoạn thời gian nữa đến bắt sẽ tốt hơn."
"Qua thêm một khoảng thời gian nữa mới bắt thì khi ăn sẽ không có mùi vị này đâu."
"Cũng phải." Lục Áo tiếp tục dùng miếng tre moi bình thứ 2.
Bạch tuộc nhỏ bên trong bị cậu moi một cái liền rớt ra.
Lục Áo một tay một con, một lát sau, trên thuyền đã đựng đầy bạch tuộc.
Những con bạch tuộc bán trong suốt này bò qua bò lại trong nước, trông rất đáng yêu, Lục Áo lại nhớ tới cái lần bọn họ đi câu mực.
Khi đó cậu và Tống Châu chưa quen thân, sống một thân một mình, những con mực câu được ngoại trừ một mớ cậu ăn trên thuyền ra, còn lại đều đem chia cho những người khác.
Thoáng cái đã mấy tháng trôi qua, giờ nhớ lại cảm giác như đã qua mấy đời.
Tống Châu sức lớn, làm việc lại kiên nhẫn, anh chậm rãi kéo từng cái bình lên, cũng chưa từng làm vỡ cái nào.
Rất nhanh, toàn bộ bình thủy tinh đều đã kéo hết lên thuyền, hai người cùng nhau moi bạch tuộc bên trong ra.
Lục Áo đang chiến đấu với một con to, cậu muốn moi nó ra nhưng giác hút của nó hút rất chặt, cậu dùng sức moi mấy lần đều không thành công.
Lục Áo chau mày lại.
Tống Châu thấy bộ dạng cố chấp của cậu, anh nói: "Hay em đợi một chút, nó sẽ tự động bò ra mà?"
"Đành vậy thôi."
Lục Áo đặt bình thủy tinh xuống.
Bình thủy tinh trên thuyền được sắp xếp gọn gàng, một trận gió thổi đến thổi bay tóc của họ.
Cảm giác rất an nhàn.
Dù cho họ đang ngồi trên thuyền cá đơn sơ bắt bạch tuộc, những ngón tay thon dài của Tống Châu vẫn làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt.
Vốn dĩ Lục Áo còn đang nghiêm túc moi bạch tuộc, moi moi một hồi ánh mắt của cậu không biết từ khi nào dừng lại trên người Tống Châu, cậu nhìn đến ngây người chẳng hay.
Tống Châu dùng miếng tre trong tay mình, nhẹ nhàng gõ bình thủy tinh trong tay cậu, anh cười nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
Lục Áo ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, "Cảm thấy chúng ta như vậy khá ấm áp. Nếu một ngày anh thất nghiệp, chúng ta cùng nhau lênh đênh trên biển làm một đôi chồng chồng ngư dân cũng không tồi."
Tống Châu cong cong hai mắt, "Em lái thuyền anh kéo lưới. Cá bắt được của mỗi ngày, hai ta tay trong tay mang lên trấn trên bán."
"Cũng không phải không được."
Hai người tuy nói chuyện với nhau, nhưng việc trong tay không ngừng lại.
Một dây bình bạch tuộc có 500 cái bình, dây vừa rồi họ bắt được hơn 100 con, trên cơ bản cứ 3 bình sẽ có 1 con ẩn mình bên trong.
Xác xuất này thực làm người ta kinh ngạc.
Lục Áo nhìn khoang chứa cá, bên trong lít nhít bạch tuộc nhỏ.
Đám bạch tuộc còn chưa biết số phận tương lai của mình sẽ ra sao, chúng đang vui vẻ bơi qua bơi lại trong khoang thuyền.
Lục Áo cầm cây vợt nhỏ trong tay, nói với Lâm Mãn Chương ở bên kia: "Anh Chương, chỗ tôi có mấy con bạch tuộc nhỏ quá, tôi thả chúng về biển trước nhé."
"Cậu cứ xem rồi thả, nhỏ quá không cần bắt."
"Không thành vấn đề, anh Chương, bên anh bắt được bao nhiêu con rồi?"
"Không có đếm, chắc khoảng 2,5-3kg đi."
Mua bạch tuộc mùa này mắc, nửa kg tốn hơn 40 tệ.
Một dây bạch tuộc thu được 2,5-3kg đã là không tồi rồi, Lâm Mãn Chương thả tổng cộng 6 dây, nếu dây nào cũng được như vậy, chẳng lo trừ hết tiền xăng và tiền thuế, hôm nay anh ta vẫn thu được 500-600 tệ.
Lục Áo hỏi: "Vậy giờ chúng ta đi địa điểm tiếp theo thu hoạch sao?"
"Đúng vậy, có điều trước khi đi phải thả bình thủy tinh vào biển lần nữa, các cậu biết thả không?"
Hôm nay Lục Áo lần đầu đi bắt bạch tuộc, lúc bắt có chút khó khăn, nếu phải thả bình thủy tinh về biển lần nữa thì khó càng thêm khó.
Cậu thành thực lắc lắc đầu.
Lâm mãn Chương nói:" Như vậy đi, các cậu xem tôi làm trước, nếu đợi lát nữa vẫn không biết cách thả, tôi sẽ qua làm."
Lục Áo hô: "Được, để bọn tôi thử."
Lâm Mãn Chương đã moi hết toàn bộ bạch tuộc trong bình thủy tinh ra.
Anh ta đứng ở đuôi tàu thả bình thủy tinh đầu tiên vào trong biển, sau đó từ từ lái thuyền đi.
Sau khi lái thuyền đi, các bình còn lại trên thuyền bị cái bình đầu tiên chậm rãi kéo xuống nước.
Sức nổi của nước biển thực ra rất lớn, bình thủy tinh trống không sẽ có sức nổi nhất định, sau khi bị kéo xuống như vậy chúng không hề trực tiếp chìm xuống đáy biển mà trước tiên là rơi xuống nước, sau đó lại từ từ chìm xuống.
Tống Châu nhìn một chút đã biết được mánh khóe, nói rằng, "Để anh."
Lục Áo vội nhường chỗ, "Vậy em lái thuyền đây, có phải lái chậm một chút không?"
"Ừm, cẩn thận một chút."
Động tác của Tống Châu rất ổn, anh bỏ cái bình đầu tiên xuống nước.
Lục Áo lái thuyền đi chậm, những cái bình khác rơi xuống từng cái một, chúng phát ra âm vang thùng thùng nhỏ bé.
Bọn họ lái thuyền được một đoạn, toàn bộ bình thủy tinh đã rơi hết xuống biển, sau cùng Tống Châu ném phao xuống dưới, có phao làm ký hiệu, ngày mai đến thu hoạch chỉ cần nhìn liền biết bình đang ở đâu.
Lục Áo không nghĩ tới thuận lợi vậy, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tống Châu nhìn bộ dáng của cậu như vậy, anh khẽ cười.
Lâm Mãn Chương dẫn bọn họ đi nơi khác thu bình.
Thu bình giống như thu lưới cá, đều là chuyện vô cùng thú vị, bởi vì trước khi kéo lên, không ai đoán ra được bên dưới rốt cuộc có thứ gì.
Làm công việc này ngoại trừ kỹ thuật còn phải nhờ vận may, gần như mỗi lần đều phải nhờ cả, nếu may mắn, ngày qua đương nhiên sẽ thoải mái hơn người bình thường nhiều.
Vận may của Lục Áo lần nào cũng rất tốt, cùng là bình thủy tinh trong một chỗ, cùng là Lâm Mãn Chương thả xuống, thu hoạch của cậu luôn đầy ấp, thu hoạch của Lâm Mãn Chương thì lúc nào cũng ít hơn cậu 1 nửa.
Thu hoạch hơn nửa ngày trời, lúc trưa lái thuyền về, hai người so sánh với nhau, Lâm Mãn Chương lắc đầu, "Sớm biết vậy, tôi nên làm trợ thủ cho các cậu."
Lâm Tê Nham khiêng máy quay cả ngày, mệt đến thở không nổi, nghe vậy liền an ủi nói: "Anh Chương, thu hoạch của anh cũng đâu có tệ, đã nhiều hơn người bình thường rồi, anh đừng có so với Lục Áo, ai so với cậu ta cũng thua hết."
"Lời này cũng đúng." Lâm Mãn Chương nói với Lục Áo, "Nhiều bạch tuộc như vậy, cậu mang về nhiều một chút đi."
"Không cần đâu, tôi lấy nửa thùng được rồi, trước giờ cũng không thường ăn loại này." Lục Áo mang theo khoảng 2-2.5kg bạch tuộc nói, "Tôi với Tống Châu về trước, thuyền này làm phiền các anh mang về dùm."
"Không thành vấn đề, lát nữa tôi nói chủ thuyền qua đây lái về."
Lâm Tê Nham vội hỏi: "Lát nữa tôi sẽ qua giúp các cậu thống kê."
Thống kê mà cậu ấy nói chính là chuyện bán thịt mực.
Lục Áo nói: "Việc này không gấp, cậu làm chuyện của mình trước đi, khi nào xong việc rồi qua cũng được."
"Tôi không có việc gì bận hết, video cần đăng của hôm nay đã biên tập xong rồi, các cậu đợi một chút, tôi về nhà ăn cơm với nội xong sẽ qua." Lâm Tê Nham chợt nhớ ra, "Đúng rồi, thịt mực của các cậu ở đâu, khi nào thì tôi có thể lấy hàng?"
Bản thân Lục Áo cũng không biết thịt mực để ở đâu, cậu quay đầu nhìn Tống Châu.
Tống Châu mỉm cười, "Để ở trên thuyền, toàn bộ thịt đã được đóng gói hút chân không hết rồi, một bịch nửa kg vô cùng tiện."
"Có đóng gói thì thuận tiện rồi, bỏ đá lạnh vào cũng dễ." Lâm Tê Nham nói, "Vậy hôm nay tôi xác định danh sách trước, ngày mai cố gắng thu gom đủ địa chỉ và số điện thoại, sau đó đóng gói gửi đi, tôi đoán nhiều đơn hàng như vậy, có thể thương lượng lại giá cho các cậu."
Lục Áo gật đầu, "Không thành vấn đề, giao cho cậu toàn quyền phụ trách, việc này làm phiền cậu rồi."
"Không phiền, dù sao tôi cũng không có việc gì để làm." Lâm Tê Nham nói, "Chỉ là gửi nhiều thịt mực như vậy sẽ cần rất nhiều đá ướp lạnh, có cần tôi liên hệ với xưởng ở huyện thành sản xuất thêm đá không?"
Trước đó Lục Áo quyết định bán thịt mực không nghĩ tới có nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Cậu gõ gõ nhịp, "Cần, cậu cứ quyết định đi, đến lúc đó báo giá cho tôi là được, dù sao thịt mực này chúng tôi bán giá cao, cậu không cần lo về giá thành."
"Vậy thì ổn rồi, tôi sẽ liên hệ trước, vừa khéo tôi thường hay gửi này gửi nọ, quen biết rất nhiều người."
Sự thật chứng minh, đem chuyện này giao cho Lâm Tê Nham là một quyết định vô cùng chính xác.
Lục Áo vốn dĩ nghĩ chuyện này phải kéo dài 2-3 ngày, ai ngờ sáng hôm sau, Lâm Tê Nham đã tập hợp đủ tài liệu, có thể gửi hàng bất cứ lúc nào.
Lục Áo vào nhóm xem, mọi người đều rất hài lòng với kết quả xử lý lần này, và đặc biệt hài lòng với tốc độ đi đơn.
Cậu nhìn kỹ lần nữa, phát hiện nhóm người mua thịt mực trước khi Lục Áo báo ngưng nhận được đều lấy được tư cách mua hàng, sự khác biệt chỉ là họ mua nhiều hay ít mà thôi.
Mà sau khi rút thăm, ghi đầy thông tin xong, Lâm Tê Nham không hề dây dưa, trực tiếp liên hệ với công ty chuyển phát nhanh gửi hàng đi.
Khi Lục Áo dẫn người của công ty chuyển phát nhanh lên con thuyền lớn của mình để lấy hàng, họ thiếu chút nữa bởi vì không theo kịp tốc độ dẫn đến việc xảy ra sai xót.
May thay dưới sự chỉ huy của Lâm Tê Nham, trong buổi tối ngày thứ hai họ đã đem toàn bộ hàng gửi đi.
Buổi chiều ngày thứ ba, nhóm khách hàng đầu tiên đã nhận được thịt mực.
Ông Khiêm nằm trong nhóm khách hàng đầu tiên này.
Sau khi anh ta mang theo một lượng lớn thịt mực này về nhà ăn thử, lần đầu tiên anh ta vui mừng vì mình đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Danh Sách Chương: