Bọn Lục Áo liên tục vài ngày đều thu hoạch được không ít cá sạo, Lâm Cống Thương xung phong nhận việc làm ra nhiều móc câu hơn, ngày mai sẽ đi đến nơi xa hơn để thả.
Lục Áo không ý kiến, nếu móc câu có nhiều, cậu không ngại việc phải chạy thêm mấy chỗ.
Bọn họ mấy ngày này chạy đi chạy lại trên biển, dãi nắng dầm mưa, không được mấy hôm, Lâm Cống Thương và Lâm Tê Nham đều đen hơn 1 tông.
Da thịt Lâm Tê Nham tương đối non mềm, phần gáy bị phơi tới tróc da.
Chỉ có Lục Áo vẫn da trắng như ngọc, khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Lâm Cống Thương nhìn cái tay bị phơi tới mức đen như cục than của mình, lại nhìn tay Lục Áo, đặc biệt hoang mang, "Mấy hôm nay cậu thoa kem chống nắng sao?"
"Lặn xuống nước bắt, thoa kem chống nắng làm gì?"
Các loại kem chống nắng thông thường sẽ làm ô nhiễm môi trường biển, Lục Áo trước giờ không dùng cái loại này.
"Đâu có đúng, nếu mà không thoa kem, ai cũng phơi nắng như nhau, tôi phơi cục than rồi, Lâm Tê Nham thì bị tróc da, sao chỉ có cậu là còn trắng vậy?"
Lục Áo nhìn tay của mình một cái.
Cậu đâu phải nhân loại, phơi nắng không đen da cũng bình thường mà, "Trời sinh."
"Tôi cũng muốn trời sinh." Đôi mắt nhỏ của Lâm Cống Thương tràn đầy hâm mộ, "Cứ tiếp tục như vậy tôi thành châu phi mất.
Hôm qua gọi video với bạn gái, cô ấy nói, nếu mà không bật đèn thì thiếu chút nữa không thấy tôi rồi."
Lâm Tê Nham nghe vậy thì phun tào, "Bây giờ cậu đang than phiền việc bị đen da, hay đang ngược chó?"
"Nói bừa, ngược chó gì? Các cậu mà muốn tìm bạn gái sao lại không tìm được."
Lục Áo nói:" Tôi không tìm bạn gái."
"Ha ha ha, biết, là bạn gái tìm tới cậu."
"Tìm tôi, tôi cũng không muốn."
"Cậu không có hứng thú với các cô gái bình thường? Cũng đúng, với cái nhan sắc này cộng thêm năng lực kiếm tiền này, muốn tìm kiểu bạn gái nào cũng không cần phải sầu."
"Vậy cũng không phải." Lục Áo bình thản nói, "Tôi thích đàn ông."
"Ả?!" Lâm Cống Thương trừng to đôi mắt, "Đợi chút, không phải! Cậu thích đàn ông?!"
"Ừ." Lục Áo, "Tôi là đồng tính, không tìm bạn gái cũng không kết hôn."
"Không thể nào!" Lâm Cống Thương không chịu tin, "Cậu đang giỡn mà phải không?"
Lâm Tê Nham nhịn không được nói:" Cậu nhìn xem cậu ấy có phải loại người thích nói giỡn không?"
"Không đúng, không ngờ cậu cũng biết? Vậy các cậu chỉ gạt mỗi mình tôi sao? Các cậu cũng thật không coi tôi là bạn thân."
"Vậy thì không phải." Lâm Tê Nham nói, "Là tự tôi nhìn ra."
Lâm Cống Thương nhìn Lục Áo rồi lại nhìn Lâm Tê Nham, hơn nữa ngày mới khép cái miệng lại, "À."
Mắt cậu ta chớp chớp liên tục, vẫn cảm thấy khó tin, nhưng cũng không nói gì.
Lâm Tê Nham thấy cậu ta như vậy, lại quăng cho cậu ta một quả bom, "Thực ra tôi cũng vậy."
"Cũng vậy gì?"
"Thích đàn ông đó."
" Không thể nào?!" Lâm Cống Thương nhìn nhìn người này lại nhìn nhìn người kia, nhịn không được hỏi:" Hai cậu đang quen sao?"
Lục Áo: "....."
Lâm Tê Nham trừng mắt:" Sao trí tưởng tượng của cậu phong phú quá vậy, cậu từ đâu mà nhìn ra hai chúng tôi đang quen?!"
"Chưa quen nhau à? Từ từ, để tôi sắp xếp lại đã.
Các cậu đều thích nam, hơn nữa không có quen nhau.
Vậy các cậu đều là độc thân, hay là Lục Áo đang quen với Tống Châu...."
Lục Áo ngắt lời cậu ta, "Đều là độc thân, không tìm bạn gái, cũng không tìm bạn trai, về sau không cần giới thiệu người cho bọn tôi đi coi mắt."
"Được rồi....!"Lâm Cống Thương tâm tình phức tạp, "Tôi thật không nghĩ tới.
Lâm Tê Nham nửa đùa rằng, "Chẳng lẽ cậu kỳ thị đồng tính sao? Thuyền chỉ có bao nhiêu diện tích, cậu mà kỳ thị, muốn tránh né cũng không có chỗ né nha."
"Nói gì vậy, tôi sao lại kỳ thị?" Lâm Cống Thương có chút tức giận, "Các cậu thích ai là quyền riêng tư của các cậu."
Lâm Tê Nham lập tức nói:" Xin lỗi."
Ba người trầm mặc.
Một hồi lâu, Lâm Cống Thương nói:" Thảo nào sao tôi thấy các cậu không thích nói đùa chuyện kia, hóa ra là như vậy."
Đám thanh niên trai tráng tụ lại với nhau, ngoài miệng lúc nào cũng sẽ có cách nói đùa đồi trụy, Lục Áo và Lâm Tê Nham gần như chưa một lần hùa theo.
Trước đó Lâm Cống Thương bọn họ cho rằng hai người từ thành phố lớn trở về, lối sống sẽ có phần tinh tế, lại không nghĩ rằng là vì nguyên nhân này.
Lâm Tê Nham hỏi ngược lại: "Không thích cách nói đùa này chính là không thích, chuyện này và việc thích nam hay nữ sao lại có liên quan?"
"Khụ, vậy là tôi hiểu lầm."
Vạch ra tấm rèm kia, trên đường trở về, Lâm Cống Thương vẫn luôn không thể tự nhiên.
Lục Áo và Lâm Tê Nham đều có thể hiểu, cũng không nói thêm gì.
Khi ba người tạm biệt nhau, Lâm Cống Thương gãi đầu, "Cái kia, tôi không có ý gì, tôi chỉ có hơi không quen, cho tôi chút thời gian, tôi về suy nghĩ lại sẽ ổn thôi."
"Không sao." Lục Áo nói:" Nếu mà tiện, giúp tôi lén nói với bọn anh Chương một tiếng."
Lâm Tê Nham vội giơ tay, "Giúp tôi luôn nhé."
Lâm Cống Thương than thở, "Được rồi, các cậu chỉ giỏi sai bảo tôi.
Tôi sẽ nói với bọn họ, nếu có ai không thể tiếp nhận chuyện này, tôi sẽ nói trước cho các cậu."
Lúc trước Lục Áo không nói chuyện này, chỉ vì cảm thấy khi nói ra sẽ có chút phiền phức.
Hiện tại cậu muốn trường kỳ ở lại quê, sau này ngày nào cũng sẽ tiếp xúc với mọi người, cứ tiếp tục giấu diếm như vậy không tốt lắm.
Lâm Tê Nham thì sợ tin đồn nhảm trong thôn cho nên vẫn luôn che giấu.
Cậu ta đã nói với bà nội cậu ta rồi.
Thế mà bà cụ lại có thể nhanh chóng tiếp nhận, còn nói nếu có duyên, kiếm một đứa nhỏ về nuôi, sau này bà đi rồi, cháu trai cũng sẽ không cô đơn.
Bây giờ nói hết ra, trong lòng Lâm Tê Nham đặc biệt thoải mái, "Tôi còn tưởng rằng sẽ rất khó."
"Cái nào? Công khai sao?"
"Ừ." Lâm Tê Nham nói, "Khi tôi học đại học bị bạn cùng phòng phát hiện, bọn họ cảm thấy tôi là tên biến thái, muốn đuổi tôi ra khỏi ký túc xá.
Sau này tôi không chịu nổi bầu không khí trong ký túc xá, tự mình dọn ra ngoài ở."
Cậu thở phào một hơi, "Sau này khi đi làm cũng vậy, có đồng nghiệp ở một bộ phận khác, biết tôi là đồng tính, liền nói cho những người có quan hệ thân thiết, dần dần tất cả mọi người cũng biết."
"Thực ra cũng phải chịu sự xa lánh gì, cái xã hội này cũng còn rất nhiều người tốt bụng, nhưng đồng thời cũng có 1-2 tên ngu ngốc, vô cùng đáng ghét, tôi chịu không nổi nên từ chức."
Nói xong cậu ta cũng không tìm tòi quá khứ của Lục Áo, vẫy tay nói:" Tôi về trước, ngày mai gặp."
"Mai gặp."
Lục Áo về đến nhà, hôm nay Tống Châu không tới đây, trong nhà có vẻ trống rỗng, không có tí sức sống.
Cậu thả cá sạo vào trong chậu nuôi tạm, sau đó đi qua chuồng ngỗng.
Hôm nay buổi sáng đã thả ngỗng đi dạo rồi, buổi chiều thì không.
Sắc trời cũng đã tối, cậu lại lười cho ăn, dứt khoát lấy con cá lau kính và cá rô phi này nọ ra, bỏ vào trong máy nghiền thành thịt nát.
Thịt cá đã được nghiền nát xuất hiện, lại nghiền thêm dây khoai lang, sau đỏ trộn 2 thứ này lại với nhau, thế là một bữa cơm ngon cho ngỗng ra đời.
Ăn xong bữa tối, mặt trăng cũng xuất hiện, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, Lục Áo ở trong nhà cảm thấy phiền lòng, quyết đinh đi dạo trên bờ biển.
Sau khi đi tới bờ biển, cậu biến thành hình rồng, bơi ra biển dưới ánh trăng.
Cậu dùng hình rồng bơi ở vùng biển xung quanh hơn 2 tiếng, bơi cho thật thỏa chí, cậu mới định lên bờ.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy hình rồng của mình lại trưởng thành thêm 1 chút, đặc biệt là 2 cái sừng, hình như dài thêm 1 chút.
Cậu muốn sờ, nhưng móng vuốt quá ngắn, giơ một bên móng vuốt lên hơn cả buổi trời cũng không thể sờ được cái sừng trên đầu.
Lục Áo buồn bực đến không chịu nổi, cậu lăn qua lộn lại trong nước.
Nước biển bị cậu khuấy thành một đám xoáy nước, cá tôm cua gần đó đều đang liều mạng trốn ra.
Cậu giày vò hồi lâu rồi nhìn bầu trời.
Thời tiết hôm nay cũng được, sao trời rất nhiều, nhìn không thấy mây.
Lục Áo thử tạo mưa, vẫy vẫy vuốt rồng ra sức cảm ứng mãi, mới triệu hồi được một cơn mưa bụi.
Gió thổi qua, chút mưa bụi ấy liền biến mất.
Lục Áo dứt khoát bỏ qua bước gọi mây, trực tiếp thúc giục hơi nước trong biển bay cao, thúc đẩy hơi nước ngưng tụ thành giọt rơi xuống.
Cách làm này hiệu quả hơn gọi mây, nước mưa rơi từng đợt lên trên người trên đầu cậu, như đang mát xa.
Lục Áo nhẹ nhàng kêu 1 tiếng, tiếng kêu có chút giống tiếng trâu, nhưng lại véo von hơn trâu nhiều.
Không biết có phải lỗi giác của cậu, cậu cảm thấy khi mưa cơ thể cậu vô cùng nhẹ nhàng, giống như sắp bay lên bầu trời, cưỡi mây đạp gió.
Cậu thử nhảy lên, cơ thể nhảy ra khỏi mặt biển rời rơi xuống tự do, không tài nào bay lên được.
Lục Áo làm đủ trò trong nước.
Sau khi biến về hình người, cả người cậu mệt đến ngón tay cũng không nâng lên nổi, nhưng mà tâm tình tốt hơn nhiều.
Cậu mang giày chậm rãi đi về thôn.
Lúc này đã trễ lắm rồi, cả thôn đều đã ngủ, tiếng ve kêu tiếng ếch nhái lại vang hoài không dứt.
Loại ồn ào này trái lại làm tăng thêm sực yên tĩnh của thôn.
Lục Áo chậm rãi về nhà, nấu mỳ cho bản thân ăn.
Trong tủ lạnh nhà cậu chứa lượng lớn thức ăn, hiện tại nấu một nồi mỳ hải sản vẫn dư sức.
Khi ăn mỳ, cậu tiện tay mở điện thoại, định lướt xem vòng bạn bè.
Không nghĩ tới vừa mở điện thoại, bên trong nhảy ra tin nhắn trong nhóm đấu giá hôm đó cậu tạo.
Từ sau sự kiện cá mao thường lần trước, trong nhóm đã rất lâu không có tin nhắn.
Lục Áo thân là trưởng nhóm chat, mở ra nhìn lại nhật ký tin nhắn.
Hôm nay người gửi tin nhắn là một người tên là Lại Trí Hâm, anh ta ở trong nhóm chát gửi hai tấm hình cá mú chấm bé:
- Hàng tốt nửa hoang dã, hôm nay được bạn tặng, mùi vị thực sự rất ngon.
- Đó giờ chưa từng ăn qua loại cá biển nào tốt như vậy [hình ngón tay cái]
Sau tin nhắn của anh ta, những người trong nhóm đều bấm thích và hỏi thăm con cá này anh ta mua ở đâu, giờ còn bán không.
Lục Áo lướt tiếp xuống.
Lại Trí Hâm trả lời: Của bạn tôi cho, cần thì nhắn riêng nhé.
- Mọi người yên tâm, đều là nửa nuôi trồng, có chứng nhận, không có trái phép.
- Đúng rồi, nhắc nhở một câu, nếu như có bị dị ứng hải sản, tốt nhất không nên ăn loại cá này, bà xã tôi ăn rồi cảm thấy khó chịu.
- Cũng không thể một hơi ăn quá nhiều.
Trong nhóm đều là đại gia nhà giàu, thấy thế sôi nổi đặt hàng anh ta.
Lục Áo lướt tới sau cùng, mọi người còn đang thảo luận về mùi vị của con cá mú chấm bé.
Lục Áo nhạy bén chú ý tới Lại Trí Hâm đề cập hai lần về chuyện vợ anh cảm thấy khó chịu, trong lòng cảm thấy kỳ kỳ, dứt khoát bấm vào mục nhắn riêng: Chào anh, anh khẳng định rằng bà xã anh bị dị ứng sao?
Lại Trí Hâm đáp lại rất nhanh: Đúng vậy, cô ấy có chút buồn nôn, ói xong đã thoải mái hơn.
Lục Áo: Con cá này của anh có bao lớn, bao nhiêu người ăn?
Lại Trí Hâm: Hơn 1 kg, ba mẹ tôi, tôi và bà xã, anh trai và chị dâu, còn có cháu trai cháu gái tôi cũng ăn, sao vậy, có gì không đúng sao?
Lục Áo: Chỉ có bà xã anh cảm thấy khó chịu thôi sao, những người khác thì sao? Có triệu chứng bất thường gì không?
Lại Trí Hâm: Mẹ tôi và cháu trai cũng có chút dị ứng, chỉ là không quá nghiêm trọng, uống thuốc xong đã ngủ rồi.
Lục Áo nhíu mày: Trong cơ thể cá rạn san hô có thể chứa độc tố Ciguatoxin, nhất là loại cá to.
Lục Áo: Cá mú chấm bé là một trong số cá loại cá rạn san hô, ngoài ra còn có cá mú sao xanh, cá mú đỏ đuôi yến, cá mú cọp, cá sú mì đều có chứa độc tố.
Lục Áo: Nếu như không khẳng định là dị ứng, mọi người tốt nhất nên đi bệnh viện xem thử, quan trọng là phải kiếm tra xem có độc tố Ciguatoxin hay không.
Lục Áo: Chuyện này có chút nguy hiểm, nếu như sơ ý ăn quá nhiều, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ một chút, Lục Áo bổ sung: Độc tố Ciguatoxin là chất độc thần kinh, độc tính vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn độc cá nóc gấp mười gấp trăm lần, nhất định phải cẩn thận.
Lại Trí Hâm vốn không cho là đúng, nhìn tới đây mới luống cuống: Thực sự mạnh như vậy sao?
Lục Áo: Đúng, cho nên nếu không thể khẳng định thì tốt nhất nên đi bệnh viện.
Lại Trí Hâm: Ài, được, tôi đi ngay.
Danh Sách Chương: