"Cha! Nếu ngươi muốn cùng Ngưu Thúy Hoa trải qua ngày lành, vậy ngươi đừng có ngóng trông Cây Cột đi ra nữa, hắn không ra được đâu, nàng sẽ phải dựa vào ngươi, hơn nữa ngươi về hưu còn có tiền lương mỗi tháng, còn có cả sinh hoạt phí chúng ta đưa. Nàng khẳng định sẽ phải hầu hạ ngươi thật tốt."
Phó Đại Ny cũng không muốn cùng hắn quanh co lòng vòng, nói nhiều chưa chắc lão gia tử đã nghe hiểu, vẫn là trần thuật trực tiếp, làm như thế nào mới có lợi cho hắn thì tốt hơn.
"Tội của Cây Cột cũng không phải là tội gì lớn, nhiều lắm thì cũng chỉ phán hai ba năm là sẽ được thả ra. Lại nói Thúy Hoa đối xử với ta cũng rất tốt."
Nội tâm Phó Lão Xuyên vẫn là rất xúc động, từ chuyện hôm nay có thể dễ dàng nhìn ra. Ngưu Thúy Hoa vì nhi tử của mình, ngay cả nói chuyện cũng đều cúi đầu thấp như vậy.
"Cho dù hắn được thả ra, thì làm sao hắn có thể tìm được nữ nhi nào trong sạch chứ? Kể cả hiện tại cũng không thể chứ đừng nói là đã có tiền án. Nghe nói các ngươi đã tìm cho hắn mấy nhà, thái độ nhà người ta như thế nào ngươi còn không biết sao? Lại nói Cây Cột hắn là kiểu người gì, chính ngươi cũng không lạ đi. Ngươi muốn dựa vào hắn dưỡng lão? Còn không bằng dựa vào Ngưu Thúy Hoa hầu hạ ngươi, nàng dù sao cũng ít tuổi hơn ngươi, có thể cáng đáng thêm được vài năm nữa."
Phó Đại Ny còn kém chưa nói ra, Ngưu Thúy Hoa còn có thể đợi hắn mất rồi đi bước nữa cũng không chừng. Phó Lão Xuyên hiếm khi thấy không phát hỏa, cả quá trình đều cúi đầu, ra điều suy nghĩ tự hỏi. Hắn luôn luôn có tư tưởng gia trưởng ích kỷ, nhưng cuối cùng sau một hồi hắn vẫn lên tiếng, muốn thăm dò một phen.
"Nàng hầu hạ không tốt thì còn có các ngươi. Đến khi ta nằm một chỗ không nhúc nhích được, các ngươi còn có thể không quản ta hay sao?".
Phó Lão Xuyên làm bộ dáng như muốn tức giận.
"Cha! Hôm nay khuê nữ liền đem mọi chuyện nói rõ cho ngươi hiểu. Chính ngươi làm ra những sự tình gì, trong lòng ngươi còn không rõ ư? Ngươi dĩ nhiên đem mấy huynh muội bọn ta đắc tội hết một lượt. Ai cũng đều đã lạnh lòng rồi. Năm nhi nữ của đại ca ta thấy đều là những đứa có tiền đồ cả, bọn chúng đã lớn, ngươi đối xử với cha chúng như thế nào bọn chúng đều nhìn trong mắt, ngươi còn mong chờ đại tẩu đến chăm sóc ngươi hay sao? Lại nói đến Đại Tráng, hắn mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ thì đều đi mấy tháng liền, ngươi nghĩ sẽ trông cậy vào con dâu xuất thân nhà cao cửa rộng kia hầu hạ ngươi à? Con dâu út của ngươi cũng đừng trông mong gì vào, ngươi cảm thấy chỉ bằng những việc ngươi làm với Bình Phục như vậy thì hắn còn có thể để tức phụ mình hầu hạ tốt cho ngươi? Ta nói thật, dù không có ai đến hầu hạ, thì với tiền lương hưu của ngươi, cùng với trợ cấp của bọn ta thì ngươi cũng yên tâm là không lo không có cơm ăn. Ngươi xem Vương đại gia ở đầu thôn đi, lúc còn trẻ hắn không hề quan tâm đến hài tử nhà mình, hiện tại đều hối hận, ngươi xem trừ bỏ đưa cơm, mấy người con trai có khi nào đi qua liếc hắn một cái không? Về phần ta, ngươi cũng đừng nhớ thương, ta còn có hai khuê nữ phải chăm sóc, ốc còn không mang nổi mình ốc. Lại nói cũng không có đời thủa nhà ai lại để khuê nữ đến dưỡng lão cả, trừ phi tuyệt hậu."
Phó Đại Ny nói chuyện không lưu tình chút nào, những lời này nàng đã sớm muốn nói ra, Phó Lão Xuyên hắn dù nhiều lúc hành xử mê man, nhưng cũng không phải là người ngốc, Ngưu Thúy Hoa cũng đừng nghĩ chỉ lo thân mình mà bỏ mặc hắn. Lúc còn trẻ kiếm tiền cho ngươi tiêu, giờ già rồi ngươi phải hầu hạ hắn, đó là lẽ đương nhiên.
Phó Lão Xuyên trầm mặc, Phó Đại Ny mỗi một câu nói, hắn đều đã từng nghĩ qua. Khả năng người già chuẩn bị về hưu thì càng thích suy nghĩ nhiều chuyện không đâu như vậy.
"Cha! Danh ngạch công nhân của ngươi, dù về hưu thì cũng không cần để lại cho Cây Cột làm gì cả. Trực tiếp đem bán còn có thể kiếm được một khoản tiền. Đến lúc đó Ngưu Thúy Hoa còn không phải vội vàng đến hầu hạ ngươi sao? Ngươi giữ tiền, thỉnh thoảng đưa cho nàng một ít là được. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi về hưu thì sinh hoạt phí chúng ta đã đáp ứng, nhất định sẽ không thiếu một đồng. Chính ngươi tự ngẫm lại đi."
Phó Lão Xuyên lúc này mới gật gật đầu mà nói.
"Ngươi nói đều đúng, ta biết. Đại Ny a! Về sau, nếu cha thật sự đến một bước kia, cũng không cầu ngươi đến hầu hạ ta, chỉ cần ngươi rảnh rỗi liền đến nhìn ta một cái là được. Cũng để cho người khác biết, ta không phải là người cô đơn."
Nói xong cũng không chờ Phó Đại Ny đáp lại, hắn trực tiếp quay người bước đi. Phó Đại Ny đứng ở cửa nhìn theo thân ảnh có đôi phần lam lũ của hắn một hồi lâu. Nhịn không được vẫn là đưa tay lên lau nước mắt, nhưng sau khi vào cửa đã nhanh chóng bình ổn lại.
Tự làm bậy không thể sống, nhà mình đến tình trạng ngày hôm nay, đều do hắn tự làm ra. Nếu không phải vì hắn thì có lẽ nương mình còn có thể sống đến tận bây giờ. Những năm cuối cùng kia vẫn là Phó Lão Xuyên hắn xem nhẹ cùng nhằm vào, khiến Trầm Tố Chi đau khổ mà chết. Thời điểm buổi tối, Phó Đại Ny đem đoạn đối thoại lúc sáng cùng Phó Lão Xuyên, kể lại cho Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai.
"Tuy rằng trong nháy mắt đó ta thấy hắn thực đáng thương, nhưng là có người nào tới đáng thương chúng ta đâu. Cứ như vậy đi, hắn tốt nhất có thể chế trụ Ngưu Thúy Hoa. Bằng không người chịu tội chính là bản thân hắn."
Phó Đại Ny kể xong thì chốt lại một câu như vậy. Phó Đại Dũng im lặng không nói gì. Vương Thục Mai thì tiến lên, an ủi Phó Đại Ny vài câu, nhưng là trong lúc lén lút vẫn nói chuyện cùng Phó Đại Dũng, về sau sinh hoạt phí của lão gia tử bên kia, chỉ đưa đủ mà thôi, đừng vượt quá giới hạn là được. Phó Đại Dũng gật đầu đáp ứng, hắn không còn mong đợi tình cảm gì từ Phó Lão Xuyên nữa, nhưng cũng thực lòng hy vọng hắn có được chút hạnh phúc cuối đời. Không quấy rầy lẫn nhau, như vậy là tốt nhất.
Không biết Phó Lão Xuyên trở về nói chuyện với Ngưu Thúy Hoa như thế nào, chỉ biết từ sau hôm đó cũng không thấy nàng ta đến quấy rầy lần nào nữa. Giống như đã nhận mệnh rồi, đứa con trai này quả thật không thể dựa vào được. Nàng ta đối với Phó Lão Xuyên hầu hạ càng đến nơi đến chốn, ăn, mặc, ở, đi lại cũng đều xử lý thực tốt. Cuối năm Phó Lão Xuyên về hưu, hắn trực tiếp đem danh ngạch của mình bán đi, cũng được không ít tiền. Liền nói là để thân thích đi thay. Hai người cầm tiền, còn có sinh hoạt phí của mấy người Phó Đại Dũng hỗ trợ, sống rất là dễ chịu.
Qua năm sau, việc của Cây Cột cũng có quyết định cụ thể. Cây Cột bởi vì trực tiếp tham gia xã hội đen, bị phán hai năm giáo dục bắt buộc, Nhị Cẩu bị phán một năm, nghe nói không đồng ý, còn đang tìm người để bảo lãnh nhằm giảm án xuống nữa. Cát Hồng Quân cùng chung số phận, bị phán một năm, cũng đang cố đi tìm người bảo lãnh. Sau khi biết chuyện này, Phó Đại Ny còn mắng to một trận.
"Đại tẩu a! Ngươi nói vì sao mệnh ta lại khổ như vậy chứ? Nếu là sớm biết như thế này, ta đã sớm ra tay bóp chết hắn."
Phó Đại Ny vừa khóc vừa mắng, nhưng là sự tình đã thành kết cục đã định, hậu đại của người phạm tội không được phép đề cử lên đại học.
"Cô bọn nhỏ à! Ngươi đừng lo lắng quá, lần trước không phải Tiểu Hỏa đã nói là sẽ tự mình thi cao khảo hay sao? Cần gì quan tâm cái chỉ tiêu này chứ. Công tác ngươi cũng đừng lo lắng, cho dù là cũng chịu ảnh hưởng, cùng lắm thì để hai nàng trở về, kế thừa sự nghiệp ủ rượu của ta, ta sẽ dốc lòng truyền thụ cho bọn nó. Như thế nào cũng đều sẽ có một miếng cơm ăn, lại nói, không phải còn mấy người Phó Diễm nữa hay sao?".
Vương Thục Mai cũng chỉ có thể ở bên cạnh an ủi nàng. Phó Đại Ny vẫn là không vui, Phó Diễm cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ khôi phục lại kì thi cao khảo sau đó người nhà mình khảo trúng thì may ra mới có thể khiến tâm trạng tiểu cô tốt hơn.
Rất nhanh sau đó Phó Đại Ny phải vứt chuyện không vui này ra sau đầu, bởi vì có thư của Phó Hâm gửi về, trong thư hắn nói là cuối tháng này có thể về nhà thăm người thân, từ chỗ đóng quân, không sai biệt lắm đi khoảng bốn ngày là sẽ về đến nhà. Lần này có thể nghỉ ở nhà tròn một tháng, Phó Hâm cũng không gửi tiền, nghĩ đến có lẽ hắn muốn tự mình mua chút đồ về làm quà cho cả nhà. Vương Thục Mai cao hứng mãi không thôi, đã hai năm rồi nàng không được gặp nhi tử. Nhìn thấy nương cao hứng, Phó Nghiêu cũng vui vẻ mà cười khanh khách. Đem tất cả mọi người xung quanh đều cười theo.
Còn có một việc vui khác, đó là Phó Đại Tráng cũng gửi thư đến, báo là Sư Mẫn mang thai, đã hơn ba tháng, quân y nhìn qua một lượt thì nói là song thai. Phó Đại Tráng mừng rỡ, còn mua thêm rất nhiều thứ tốt đưa cho Phó Diễm. Mấy người Vương Thục Mai đọc thư xong thì nhanh chóng thắp hương cho Trầm Tố Chi, cầu mong nàng trên trời có linh thì phù hộ cho Sư Mẫn bình an sinh hai đứa trẻ ra ngoài.
Sư Mẫn đã sớm biết đây là long phượng thai, nhưng trượng phu nhà mình không phải là người trọng nam khinh nữ khiến cho nàng vẫn là rất cao hứng. Nàng đem chuyện này viết hết vào trong thư. Mấy người Phó Đại Dũng đọc xong thì thập phần buồn cười, Phó Đại Ny nhìn qua một cái rồi cũng nghĩ thoáng hơn một chút, hai khuê nữ nhà mình cũng sắp lên tiểu học rồi, còn mấy hôm nữa đâu.
Trong những thứ nhị thúc gửi cho Phó Diễm, Phó Miểu thích nhất là một khối vải bố. Đây là vải bông do mấy dân tộc thiểu số ở vùng Vân Nam làm ra, Phó Miểu vừa nhìn thấy thì liền yêu thích không buông tay. Nghĩ thầm muốn xin tiểu muội nhà mình một ít để làm cái túi nhỏ nhưng nhìn kĩ lại thì thấy tấm vải cũng không quá lớn, đành bên cạnh sờ cho đỡ thèm mà thôi.
Phó Diễm nhìn bộ dáng tỷ tỷ mình như vậy thì nín cười, trực tiếp đưa cả cuộn vải cho Phó Miểu, nói để nàng dùng làm túi sách. Phó Miểu sung sướng ôm chầm lấy muội muội, sau đó cẩn thận cầm tấm vải bố lên, nhìn trái nhìn phải, có thể làm hai cái túi xách nhỏ. Hai tỷ muội nàng, mỗi người một cái là vừa vặn.
Mấy ngày hôm nay mình bận quá, giờ mới có thời gian để up truyện ^^. Mai còn tận hai cái đám cưới phải đi nên sẽ sủi thêm mấy ngày. Quảng cáo thêm là mình có đang edit một bộ đam nữa, mọi người vào phần tác phẩm của mình thì sẽ thấy, ủng hộ mình nhé! Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!.