Đến buổi tối, Phó Lão Xuyên mới bắt đầu kể lại, thì ra phòng ở này là danh nghĩa của Trầm Tố Chi. Không nghĩ tới, lão bà tử kia lại nhiều tâm nhãn như vậy, thế nhưng đem tất cả phòng ở đều viết dưới tên của nàng, đã vậy lại còn dùng phòng ở này để xóa bỏ phí phụng dưỡng. Ngưu Thúy Hoa nghe xong liền bị đả kích thật lớn, nhìn bộ dáng Phó Lão Xuyên, nghĩ thầm nếu chính mình không phải vì tiền, làm sao có thể cùng cái lão nhân như vậy ở cùng một chỗ.
Sau đó Phó Lão Xuyên lại nói thêm, Phó Đại Dũng cùng Phó Đại Tráng nói chờ khi hắn về hưu thì mỗi người sẽ trợ cấp cho hắn mười đồng một tháng, hai người tính ra là hai mươi đồng, lúc này Ngưu Thúy Hoa mới lại tươi cười. Bất quá nghĩ đến những thứ gia cụ bị lấy đi, trong lòng Ngưu Thúy Hoa vẫn còn có chút không cân bằng, vốn nàng ta nghĩ sẽ đem sơn hết lại một lượt, để đến khi Cây Cột kết hôn không phải mua sắm thêm cái gì, không nghĩ tới biện pháp này trực tiếp chết non.
"Ta nói này đương gia! Gia cụ kia có thể có bí mật gì hay không a? Vì sao lão bà đã chết kia của ngươi có thể không để lại phòng ở cho hài tử của mình mà lại cho bọn hắn mấy cái đồ cũ kia?".
Ngưu Thúy Hoa không cam lòng nói.
"Ta cũng cảm thấy Trầm Tố Chi khẳng định sẽ lưu lại đồ vật gì đó cho bọn hắn, nhưng là bọn hắn không nói, chúng ta có biện pháp nào? Chỉ có thể chấp nhận như vậy thôi, nếu ta mà không ký cái công văn kia thì ngay cả đông viện này cùng với hai gian phòng bên cạnh cũng đều không có đâu."
Phó Lão Xuyên hung hăng vỗ vào mép giường một cái, trong lòng phẫn hận không thôi.
"Bằng không ta bảo Cây Cột tìm vài bằng hữu, thử đi trong nhà Đại Dũng nhìn một chút, xem trong nhà hắn có cái gì không? Nếu có thì liền cầm về đây. Chỉ cần lặng im mà làm thì ai có thể biết được."
Ngưu Thúy Hoa một kế không thành lại sinh ra một kế khác.
"Ngươi đừng có gây thêm phiền phức, vạn nhất bị bắt được, ngươi cho là lão Đại sẽ không nghĩ là ta sai người làm vậy sao? Cây Cột đi vạn nhất mà bị bắt, ngươi cảm thấy ta đi cầu tình có thể có tác dụng gì sao?".
Phó Lão Xuyên hoảng sợ, vội vàng ngăn cản.
"Thôi được rồi! Chúng ta vẫn là vụng trộm hỏi thăm. Xem bọn hắn có đồ vật gì hay không, lúc đó mới ra tay."
Ngưu Thúy Hoa trên mặt thì nhu thuận đáp ứng, thực tế trong lòng đánh chủ ý như thế nào, cũng không ai biết được.
...
"Cha! Ta thấy tiểu tử Cây Cột kia, mấy ngày nay không có việc gì suốt ngày quanh quẩn ở phụ cận gần đây, hình như là đang theo dõi nhà chúng ta."
Buổi sáng lúc ăn cơm, Phó Sâm thần thần bí bí nói.
"Hắn thì có thể nhìn chằm chằm cái gì? Nhất định là đã có người hoài nghi, chắc liên quan mấy kiện gia cụ kia."
Phó Đại Dũng cười lạnh một tiếng.
"Đi! Nhị đệ! Cơm nước xong hai ta lên núi xem. Nhìn xem hắn có còn dám đi theo hay không."
Phó Đại Dũng trùng hợp cũng đang cân nhắc muốn đi trên núi chặt thêm mấy cây gỗ để về làm thùng đựng rượu.
"Được, Đại ca! Ngươi nhớ cầm theo cả đồ săn thú nha, lâu rồi ta không lên núi, trong lòng thật ngứa ngáy."
Phó Đại Tráng từ nhỏ đã thích chạy chơi trên núi, thích nhất là săn thú rừng.
"Cha! Ta cũng muốn đi."
"Cữu cữu! Ta cũng đi."
Trên bàn cơm, mấy cánh tay nhỏ của hài tử lần lượt giơ cao lên, Lệ Lệ, Phân Phân, cùng Tiểu Phóng đều đứng dậy, năn nỉ muốn đi cùng.
"Nhị cữu cữu! Chúng ta cho tới bây giờ lớn như vậy cũng chưa từng được lên núi, ngươi cho chúng ta cùng đi đi mà."
Lệ Lệ cùng Phân Phân, trước cha không thương nãi nãi không yêu, Phó Đại Ny thì luôn cắm cúi làm việc nhà không có thời gian, quan trọng nhất là Tiểu Chu thôn cũng không gần núi cho nên các nàng nghe vậy rất là tò mò.
"Lệ lệ và Phân Phân đều muốn đi hả?".
Phó Đại Tráng vừa nghe đến đây, lời cự tuyệt chưa kịp nói đến miệng thì lại nuốt xuống hỏi lại.
"Muốn đi!".
Hai tiểu nữ hài mấy ngày nay, đã từ từ thoát khỏi cái bộ dáng tự ti kia, biến đổi sáng sủa hơn rất nhiều, đã biết chủ động đưa ra yêu cầu, nói lên mong muốn của mình.
"Muốn đi cũng được thôi, bất quá các ngươi phải luôn theo sát Tiểu Mộc ca ca, Tiểu Thủy tỷ tỷ, còn có Tiểu Hỏa tỷ tỷ nữa."
Phó Đại Dũng nhìn bộ dáng này của ngoại sinh nữ, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều. Phó Diễm vốn là muốn ở nhà để nghiên cứu cái hòm đựng trầm hương xem nó ở triều đại nào, nhưng là nếu cha nàng đã nói vậy, thì liền đi cùng thôi. Hừ! Cây Cột không phải là muốn tìm đồ vật gì đó sao? Vậy nàng liền làm ra một cái bảo tàng, cho hắn tìm thoải mái.
Phó Diễm cũng nhớ tới chậu hoa Lan của Lý Thuận Lợi, hiện tại chậu hoa được linh tuyền trong không gian tẩm bổ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng là Phó Diễm còn muốn cho nó sinh ra vài cây con nữa, bằng không chẳng phải là có lỗi với việc tự mình ra tay cứu sống nó sao. Nhưng là loại hoa lan này yêu cầu hoàn cảnh sinh tồn thực hà khắc, nếu dùng đất lá thông trên núi, sau đó lại đem vào, dùng linh tuyền tiêu độc một chút, khẳng định là có thể trồng được. Nếu tìm được đất thì thời điểm buổi tối liền mang hết vào trong không gian.
(Đất lá Thông: Lá cây Thông rụng xuống phân hủy thành mùn, rất màu mỡ, loại nấm Truffle đắt nhất thế giới cũng thường mọc dưới tán cây Thông.)
Sau khi cơm nước xong, đồng thời chuẩn bị tốt công cụ cần dùng, người một nhà mang theo bao lớn bao nhỏ liền xuất phát, Vương Thục Mai các nàng ở nhà cũng có chuyện để làm, hôm nay đã đến ngày chiết rượu.
Người một nhà vui vẻ, khoái khoái lạc lạc cùng nhau lên núi, tuy nhiên Phó Diễm lại không chú ý mà xem nhẹ một việc, hôm nay cũng là ngày mà Trương Vĩ hẹn tới lấy bình an phù. Buổi sáng Trương Vĩ đã sớm chuẩn bị xong, thời điểm vừa muốn đi thôn An Bình, Trương thị trưởng đang ngồi đọc báo trên ghế sa lông liền gọi hắn lại.
"Ngươi gần đây luôn vội vàng làm cái gì vậy?".
Trương thị trưởng nhìn đứa con trai này là lại thấy đau đầu, tốt nghiệp trung học xong, an bài cho hắn đến xưởng dệt làm cán bộ công đoàn, vậy mà tiểu tử này sống chết không đi. Thật vất vả mới đi thì lại kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng, Phan xưởng trưởng kia cũng không phải là quả hồng mềm, trực tiếp dừng lương nhưng giữ lại chức vụ cho Trương Vĩ, đây là nhìn mặt mũi của mình, bằng không đã trực tiếp đuổi việc. Gần đây nhất Trương thị trưởng lại phát hiện, rất nhiều người trong đại viện thường lui tới thì thầm nói chuyện cùng con trai mình, lại còn lén lén lút lút. Nhưng là kỳ quái hơn chính là ngay cả phó thị trưởng Trần trước kia như nước với lửa cùng mình, tự nhiên đùng một cái chủ động xưng huynh gọi đệ. Trương thị trưởng hắn cũng không phải là một người đơn giản, ngược lại, hắn có thể đến được ngày hôm nay chứng tỏ là một người rất lợi hại.
Thái độ của phó thị trưởng Trần chính là đại biểu cho việc quan viên bản địa ở đây đã bắt đầu tiếp nhận người cấp trên là hắn, đó là một tin tức tốt, công tác về sau nếu triển khai sẽ giảm rất nhiều lực cản, nhưng tin xấu là Trương thị trưởng cho rằng loại thay đổi này, là do chính con trai của mình mang đến.
"Không làm gì đâu ba! Ngươi có việc gì thì nói mau, ta sắp muộn rồi đây!".
Trương Vĩ đang vội vã muốn đi tìm Phó Diễm, lần này có người dùng số tiền rất lớn, muốn nhờ hắn mua bình an phù, mà hắn lại không bao giờ sợ nhiều tiền cả, đang rất hưng phấn.
"Ngươi vội đi đâu? Ngươi nói thật cho ta biết. Gần đây ngươi làm gì mà phó thị trưởng Trần lúc nào cũng hết lời khen ngợi, còn muốn theo ta lôi kéo để làm quen với ngươi như vậy? Ngồi xuống đây cho ta!".
Trương thị trưởng nhìn hắn cứ lông bông như vậy liền giận run cả người.
"Ba! Ngươi nói cái này sao? Không phải chỉ có mỗi phó thị trưởng Trần đâu, cả ba mẹ hắn cũng đều đã đến tìm ta để xếp hàng mua bình an phù đấy, không may danh sách đã sắp xếp đến tận cuối năm, hắn tìm ngươi lôi kéo làm quen, nhất định là nghĩ muốn chen ngang. Không cần để ý đâu ba, ta cũng có quy củ của ta nha."
Trương Vĩ khinh thường mà nói.
"Cái gì? Bình an phù? Ngươi cùng Phó đại sư là muốn kinh doanh sao?".
Trương thị trưởng nghĩ ngợi một lát liền minh bạch, nhưng là trăm triệu không ngờ được chính là con mình làm đến được một bước kia.
"Ta sao mà không dám? Phó đại sư cùng ta chia lợi nhuận theo tỷ lệ, lúc mới bắt đầu là ta nhận một phần số lẻ, sau đó Phó đại sư thấy ta bán tốt, liền chia cho ta hai thành."
Trương Vĩ đắc ý nhếch chân lên ngồi bắt chéo.
"A!".
Trương thị trưởng cũng biết nhi tử mình luôn luôn thông minh, không nghĩ tới Phó đại sư ngược lại cũng là như vậy, hắn đúng là thêm vài phần kính trọng.
"Rượu nhà nàng cũng đưa cho ta bán. Đã sớm nói tốt rồi, là độc quyền... Đại lý độc quyền! Đúng! Chính là cái từ này. Ba! Ngươi còn có việc gì không? Không có việc gì thì đến giờ ta phải đi rồi, buổi chiều còn có người đến tìm ta lấy bình an phù nữa."
Trương Vĩ sốt ruột không nhịn được, nói xong trực tiếp liền đi ra ngoài.
"Ai... Ai! Xú tiểu tử! Ngược lại là chạy rất nhanh."
Trương thị trưởng vốn là muốn dặn dò hắn thêm vài câu, Trương Vĩ đã chạy đi mất, chờ buổi tối hắn trở về thì lại nói vậy.