Beta: Vĩnh An
Tần Dục bị Lục Di Ninh dọa sợ, nhưng… Lục Di Ninh có khả năng mang thai mà, bọn họ dù sao cũng đã…
Mấy năm nay Lục Di Ninh đi theo Hồ đại phu và Hồ phu nhân học y, còn biết kê thuốc, nàng nói có thai, Tần Dục không hề hoài nghi, nhưng sau đó lại lo lắng.
Lục Di Ninh có hài tử, hắn còn đưa nàng chạy khắp nơi…
“Thọ Hỉ, sắp xếp lại xe ngựa một chút, chúng ta trở về!” Tần Dục vội vàng nói, giọng nói hơi phát run.
Hắn có hài tử! Hắn có hài tử!
Tần Dục ngẩn người, tim đập nhanh hơn, vui vẻ không giấu nổi.
“Vâng.” Thọ Hỉ cũng vô cùng cao hứng, vội vàng bố trí xe ngựa.
Kim Nham vẫn có chút mờ mịt. Vương phi có thể có hài tử?
Đến khi Tần Dục đưa Lục Di Ninh lên xe ngựa, hắn mới bình tĩnh một chút, lập tức bắt đầu dò hỏi Lục Di Ninh: “Di Ninh, nàng có thấy mệt không?”
“Không có.” Lục Di Ninh nói, nàng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
“Vậy là tốt rồi…” Tần Dục gật gật đầu, lại nói: “Cho ta sờ bụng nàng được không?”
Lục Di Ninh không hề do dự hơi ưỡn bụng để Tần Dục sờ.
Tần Dục đưa tay sờ, hắn sờ mấy cũng không cảm nhận được gì, nhưng vừa nghĩ đến bên trong có hài tử của mình liền kích động.
Hắn sống nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có một hài tử huyết mạch tương liên!
Nhìn bụng Lục Di Ninh, Tần Dục hận không thể cười thật to.
Tốc độ xe ngựa lúc tới rất nhanh, lúc về lại rất chậm.
Thọ Hỉ sợ xóc nảy sẽ ảnh hưởng đến hài tử trong bụng Vương phi, không dám cho xe ngựa đi quá nhanh.
Khi mọi người về đến vương phủ, trời đã tối, hạ nhân về đầu tiên đã bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn.
Tần Dục dìu Lục Di Ninh ngồi bên bàn, sau đó lập tức sai người mời Hồ đại phu.
Trước khi Lục Di Ninh xuất hiện, Tần Dục hoàn toàn nhờ Hồ đại phu điều trị thân thể, hắn cũng cực kỳ tín nhiệm Hồ đại phu, nhưng sau này vì Lục Di Ninh lại thể hiện tài năng y học hơn người của nàng, để bảo vệ nàng, Tần Dục không mời Hồ đại phu bắt mạch cho hắn nữa.
Sau khi tới Tây Bắc, hắn phong quan cho Hồ đại phu giúp Hồ đại phu thu thêm nhiều đồ đệ, nhưng vẫn không mời Hồ đại phu bắt mạch cho hắn.
Vì chuyện này nên Hồ đại phu rất ngạc nhiên khi bị Tần Dục gọi tới, không biết Tần Dục tìm mình làm gì.
“Hồ đại phu, mau tới bắt mạch cho Vương phi.” Tần Dục thấy Hồ đại phu, lập tức nói.
“Dạ, Vương gia.” Hồ đại phu bước lên, hỏi: “Vương phi có chỗ nào không thoải mái?”
Tần Dục không giấu nổi vẻ mặt vui mừng, muốn nói Lục Di Ninh có thai, nhưng lại thấy như thế quá kỳ quặc, cuối cùng nhịn xuống: “Ngươi bắt mạch cho Vương phi trước đi.”
“Dạ, Vương gia.” Hồ đại phu nói, lập tức bắt mạch cho Lục Di Ninh.
Hồ đại phu bắt mạch hồi lâu, nói: “Hồi Vương gia, Vương phi thân thể khoẻ mạnh, toàn bộ đều mạnh khỏe.”
“Còn gì không?” Tần Dục hỏi, trừ cái đó ra, còn có mang thai nữa chứ?
Hồ đại phu khó hiểu nhìn Tần Dục, đương nhiên không rõ ý hắn.
“Vương phi không có vấn đề gì khác sao?” Tần Dục lại hỏi.
“Không có.” Hồ đại phu nói.
“Ta có hài tử!” Lục Di Ninh không nhịn được chen vào nói.
Hồ đại phu: “…” Vương gia bị thế kia, Vương phi sao có thể sẽ mang thai!
“Vương phi, ngài không có mang thai.” Hồ đại phu nói, lại nhìn Tần Dục một cái: “Vương gia, Vương phi vẫn chưa mang thai.” Vị Vương phi ngốc này… Nói không chừng còn cho rằng hôn một cái là có thể mang thai nên vẽ ra chuyện mang thai đây mà…
Nhưng… Vì sao Vương phi nói mang thai, Vương gia lại không tỏ vẻ khó chịu?
Ngược lại còn rất cao hứng?
Hồ đại phu vô cùng khó hiểu, Tần Dục lại vô cùng mất mát.
Nhưng Tần Dục nghĩ kĩ, lại thấy rất bình thường.
Nếu tùy tiện làm một lần cũng có thể có hài tử, vậy hắn đã sớm có cả ngàn huynh đệ tỷ muội…
“Vì sao không có hài tử?” Lục Di Ninh cũng rất mất mát, nàng vẫn luôn để mắt tới phu thê Lý Sùng An, Lý phu nhân rõ ràng có hài tử mà!
Lục Di Ninh hơi tức giận.
“Không sao, sau này sẽ có.” Tần Dục an ủi, trong lòng có chút áy náy, nếu không phải thân thể hắn không tốt, thành thân mấy năm, có khi hiện tại hai người đã ôm hai đứa nhỏ.
Lục Di Ninh suy nghĩ hồi lâu, thấy lời hắn có lý, không còn tức giận, nói với Tần Dục: “Vậy ta muốn con ngựa kia!”
“Được, ngày mai ta sẽ cho người đưa con ngựa kia tới cho nàng.” Tần Dục nói.
Lục Di Ninh lại cao hứng.
Hồ đại phu vốn muốn nói với họ vài câu, chẳng hạn như nếu có mang thai, quỳ thủy sẽ ngưng, nhưng thấy bọn họ ngọt ngào ôm nhau nói chuyện, ông nghẹn một bụng mà nói không được.
Dù sao tình huống của Vương gia đặc thù, khả năng cao là sẽ không có hài tử, ông có khuyên thêm mấy câu đó cũng vô ích.
Hồ đại phu trở về, thở dài cảm thán với thê tử của ông, ngày hôm sau, Tần Dục lại gọi ông tới.
Tần Dục gọi ông tới, lại không nói gì, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi…
“Vương gia?” Hồ đại phu khó hiểu nhìn Tần Dục.
“Hồ đại phu, ta muốn ngươi cho ta ít dược.” Tần Dục nói.
“Dược gì?” Hồ đại phu hỏi.
Tần Dục ho nhẹ một tiếng: “Là… Bổ dương khí dược, ôn bổ là được.”
Hắn nói bổ dương khí dược, là chỉ… thứ dành cho nam tử không thuận chuyện phòng the sao?
Hồ đại phu khiếp sợ nhìn Tần Dục, hoài nghi tai ông có vấn đề.
“Quốc sư nói ta đã hơi có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là chuyện này không được để người khác biết.” Tần Dục suy nghĩ, cuối cùng quyết định giải thích một câu.
Thì ra là quốc sư! Nghe nói quốc sư người chết cũng có thể cứu sống, chuyện hắn giúp Vương gia có chuyển biến tốt đẹp, cũng không phải không có khả năng!
Hồ đại phu cực kỳ kinh hỉ.
Thảo nào nghe Vương phi nói có thai, Vương gia lại không khó chịu, ngược lại còn cao hứng, thì ra là thế!
Nếu Vương gia có thể lưu lại con nối dõi… Hồ đại phu đột nhiên nhiệt tình, nói: “Vương gia có thể cho lão phu bắt mạch?” Hắn phải xem tình hình Tần Dục rồi mới kê thuốc được.
Tần Dục gật gật đầu, để Hồ đại phu bắt mạch cho mình.
Mặt Hồ đại phu lộ vẻ kinh ngạc, rồi nhanh chóng biến thành mừng rỡ.
Đoan Vương tuy rằng còn có chút suy yếu, nhưng thân thể không còn đáng ngại!
Nếu cứ tiến triển tốt thế này, Vương gia có thể lưu lại con nối dõi!
Hồ đại phu trên đường từ phủ Đoan Vương về vẫn luôn cười vui vẻ.
Tần Dục nghe Hồ đại phu bảo đảm, cũng không khỏi cao hứng.
Nhưng, Lục Di Ninh lại không vui, hôm qua nàng đã uể oải không phấn chấn, hôm nay càng vô cùng mất mát.
“Tần Dục, vì sao không có hài tử?” Lục Di Ninh buồn bực nhìn Tần Dục.
“Mới một lần, không có hài tử cũng là bình thường, chúng ta không vội.” Tần Dục nói.
“Làm thêm mấy lần là có thể có hài tử sao?” Lục Di Ninh mắt sáng lên nhìn Tần Dục.
Tuy không được thoải mái, nhưng vì hài tử, thêm mấy lần nàng cũng chịu được!
Tần Dục ma xui quỷ khiến gật đầu.
Cứ thế, Tần Dục lại đón mùa đông thứ hai ở Tây Bắc.
Thời tiết thật lạnh, nhưng phủ Đoan Vương đốt nhiều củi vẫn rất ấm áp, gần đây hài hòa chuyện phòng the, càng khiến Tần Dục tâm tình vui sướng.
Bây giờ, Tần Dục thương lượng với thuộc hạ cách đối phó người Nhung.
“Mùa đông tới người Nhung sẽ thiếu lương thực, thủ lĩnh các bộ tộc bên đó có lẽ lại cho người tới Đại Tần tìm thức ăn.” Hà Diệp Đồng nói.
Những người Nhung giàu có nuôi rất nhiều dê bò, nhưng chúng không bao giờ chịu chia sẻ dê bò cho người khác, như vậy, người nghèo sẽ không có cơm ăn… Hẳn sẽ nổi lên đòi tấn công Đại Tần.
“Phải, nếu thế… Tiên hạ thủ vi cường[1]. Lý Sùng An, ngươi chuẩn bị một chút, dẫn người càn quét địa bàn người Nhung.” Tần Dục nói.
[1]Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước giành lợi thế
Thừa dịp người Nhung chưa tập hợp lực lượng đánh tan vài bộ tộc.
“Vương gia, không có lệnh của triều đình, quân đội không thể xuất quan.” Lý Sùng An nói, triều đình có quy định, không được tự ý tấn công người Nhung… Đương nhiên, trước kia, cũng không ai có suy nghĩ chủ động tấn công người Nhung.
Nhưng lúc này lại khác.
Luyện binh hơn một năm, Lý Sùng An cũng tin tưởng thủ hạ của hắn.
“Không sao, chúng ta bị người Nhung công kích, quá tức giận nên xuất binh tấn công.” Tần Dục cười nói.
Lý Sùng An gật đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần hăng hái.
Hắn đã sớm muốn đánh người Nhung.
Tần Dục an bài kĩ càng, phái Lý Sùng An dẫn người đi đánh người Nhung, cùng lúc đó, ở Đại Tần, có kẻ làm phản, lại không phải chỉ ở một nơi.
Tần Tề hạ lệnh cho tướng lĩnh địa phương đến bình định, nhưng tướng lĩnh địa phương không nghe lệnh.
Lúc Tần Dục nhận được tin tức, phản loạn và triều đình đã giằng co mấy tháng, loạn dân còn cắt đứt thuỷ vận[2], Tần Tề tức giận hạ chỉ giáng chức tất cả bọn chúng.
[2] Cắt đứt thủy vận: ngăn chặn giao thông đường thủy.
Tuy nhiên, chưa chắc là loạn dân cắt đứt thuỷ vận, những thế lực lớn ở Giang Nam sớm có tâm tự lập, chỉ là do bọn họ e ngại thanh danh nên chưa dám làm phản, nhưng họ không sợ thêm chút phiền phức cho triều đình.
Lúc trước Tần Dục xử lý những việc này đến hao tâm tổn trí, phải mời rất nhiều Đại nho và lão nhân thế gia đại tộc Giang Nam tới kinh thành, phong thưởng cho họ, đám người này mới tạm yên.
Cuối cùng, hắn tác động khiến những người này quay ra kiềm chế lẫn nhau, giúp Đại Tần vững vàng được mấy năm.
Đương nhiên, không thể tránh được việc bọn họ không chịu nộp thuế, khi đó vì chuyện lương thảo quân Tây Bắc, hắn tốn không ít mồ hôi nước mắt, còn phong quan cho vài thương nhân để họ chịu bỏ tiền ra.
Trước khi Tần Dục rời kinh, có để lại ít người cho Tần Tề, còn tưởng Tần Tề đại khái có thể làm tốt, không ngờ… Kết quả lại khác xa với tưởng tượng của hắn.
Tần Tề tính tình không tốt, cũng quá lý tưởng hóa.
Lúc trước rất nhiều chuyện hắn có thể nhẫn còn Tần Tề thì không.
Thậm chí người trước kia là Thục phi, hiện tại là Thục thái phi, luôn không để ý ngôi vị Hoàng đế, dáng vẻ đặc biệt tiêu sái, cũng có thể ra nhiều quyết định thật anh minh, dù sao bà cũng là con nhà võ tướng, rốt cuộc vẫn có tính tình bạo dạn.
Cuối cùng, triều đình lại không có trấn an những người đó.
Nhiều người tuy có tâm làm phản, nhưng sẽ không làm, dù sao trước mắt, trung quân ái quốc vẫn còn rất nhiều.
Đại Tần tồn tại mấy trăm năm, kẻ nào làm phản cũng là tự bôi xấu bản thân.
Lúc này, chỉ cần trấn an, bọn họ sẽ không làm gì, nhưng nếu cướp quyền lợi của bọn họ, bọn họ sẽ được ăn cả ngã về không, thật sự tạo phản.
Nếu hiện tại Đại Tần đang cường thịnh, phản cũng không sao, vẫn dễ dàng đè bẹp phiến quân, nhưng, hiện tại Đại Tần… gần như không có kẻ nào hữu dụng!
Tần Dục nhận được tin tức, trong lòng hơi hoang mang.
Tần Tề, đã đi sai một nước cờ.
Quả nhiên, sau mấy tháng, Tần Dục nhận được tin, Hồ Quảng Tổng đốc Quách Vi Dân giương cờ tạo phản.
Quách Vi Dân là phụ thân của Tam hoàng tử phi Quách Phức, vì chuyện Tam hoàng tử, hắn bất mãn triều đình, mấy năm nay không nộp thuế, nói dối vùng Hồ Quảng gặp thiên tai.
Nếu Tần Tề mắt nhắm mắt mở, có lẽ cũng không có gì, nhưng Tần Tề lại tức giận hạ chỉ biếm quan Quách Vi Dân…