Mục lục
Độc Sủng Ngốc Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: A Cảnh

Beta: Dao Dao

Phủ Công chúa của Vinh Dương trưởng Công chúa đầy hoa Mẫu Đơn, là phủ đệ đẹp nhất ở Kinh Thành, hàng năm thời điểm nàng ta ở phủ Công chúa tổ chức Mẫu Đơn yến, không biết có bao nhiêu người ở trong kinh hâm mộ với nàng ta không thôi.

Nhưng mà, phủ Công chúa của Chiêu Dương Công chúa lại xưng là rách nát nhất.

Chiêu Dương Công chúa Tần Lạc là nữ nhi duy nhất của Triệu Hoàng Hậu, theo lý là phải được sủng mà kiêu ngạo ương ngạnh là chuyện bình thường, nhưng cố tình nàng ngay cả kiêu căng tùy hứng một chút cũng không có, cả người như cục bột, có thể tùy ý cho người nắn véo.

Trượng phu không coi trọng nàng, cha mẹ chồng không để nàng trong mắt, ngay cả hạ nhân cũng khinh thường nàng...Đương nhiên phủ Công chúa của nàng sẽ không có khả năng được trang hoàng tinh xảo xinh đẹp.

Triệu quản gia từ cửa đi vào, nhìn thấy chút thực vật trân quý đã héo rũ, trên đường còn rất nhiều lá khô chưa dọn dẹp, chuyện như vậy ở Đoan Vương phủ tuyệt đối sẽ không thể phát sinh, hạ nhân phủ Công chúa lại theo thói quen, bọn họ không chỉ tụm năm tụm bảy cùng một chỗ nói chuyện mà còn tùy ý đánh giá chính mình (Triệu quản gia)...Gương mặt đầy nếp nhăn của Triệu quản gia không khỏi lạnh mấy phần.

Đi được một hồi, Triệu quản gia liền nhìn thấy một nữ tử mập mạp mặc y phục thường đeo bạc trắng mang theo người đi ra đón, không phải Chiêu Dương Công chúa thì là ai?

"Triệu quản gia, là Hoàng huynh bảo ngươi đến?" Chiêu Dương Công chúa có chút kinh hỉ nhìn Triệu quản gia. Sau khi nàng thành thân thì không thể tùy ý vào cung, cũng không nói chuyện với người Hoắc gia, cho nên chỉ cần là Hoàng huynh cho người mang cho nàng một dĩa hoa quả thôi thì nàng cũng có thể vui vẻ thật lâu rồi.

"Lão nô gặp qua Chiêu Dương Công chúa. Đoan Vương sai lão nô tới thỉnh Công chúa đi Đoan Vương phủ vài ngày, giúp đỡ chăm sóc Vương phi một chút." Triệu quản gia nói.

"Này..." Chiêu Dương Công chúa theo bản năng nhìn về phía ma ma bên người.

Ma ma bên người Chiêu Dương Công chúa lập tức nói: "Triệu quản gia, Công chúa vẫn nên ở tại phủ Công chúa..."

Thời điểm Triệu quản gia ở trước mặt Chiêu Dương Công chúa thì phi thường cung kính, hành đại lễ, nhưng sau khi ma ma này mở miệng, hắn lại không chút lưu tình bắt đầu răn dạy: "Lão nô là hỏi Công chúa, khi nào thì đến lượt ngươi nói chuyện?"

Hắn răn dạy ma ma kia xong, quay qua nói với Chiêu Dương công chúa: "Công chúa, Vương gia đang ở trong phủ chờ Công chúa, không bằng Công chúa cứ đi với lão nô qua kia trước, những thứ cần dùng chờ chút cho người tới lấy rồi đưa qua."

Chiêu Dương Công chúa cùng với Triệu quản gia cũng không quen thuộc, nhưng đã gặp qua vài lần, biết lão quản gia này từng hầu hạ mẫu hậu mình, lại được Hoàng huynh cực kỳ coi trọng.

Trước đây Hoàng huynh chỉ biết tặng đồ cho nàng, lần này lại bảo nàng đi Đoan Vương phủ, sợ là đã có chuyện gì...Này, có liên quan tới vị Hoàng tẩu kia của mình? Chẳng lẽ Hoàng tẩu mình xảy ra chuyện gì?

Chiêu Dương Công chúa vô cùng nghi hoặc, nhưng xưa nay nàng không hề cự tuyệt người, lại quả thât rất muốn gặp Hoàng huynh mình, cho nên không từ chối, trực tiếp ngồi lên xe ngựa Đoan Vương phủ.

Xe ngựa một đường hướng về Đoan Vương phủ mà đi, Chiêu Dương Công chúa muốn nhìn cảnh tượng ở ngoài xe ngựa một chút, nhưng đến cùng không dám vén rèm lên, nàng muốn hỏi Triệu quản gia một chút về tình hình gần đây của ca ca, nhưng không dám mở miệng nói chuyện.

Triệu quản gia đã từng này tuổi rồi, sớm đã tu luyện thành tinh, nhìn bộ dạng này của Chiêu Dương Công chúa, còn cái gì mà không rõ chứ?

Mấy năm nay tâm tư của Hoàng Hậu toàn ở trên người Đoan Vương, Đoan Vương vì muốn đứng vững gót chân ở trong triều cũng không rảnh đi quản chuyện khác, đúng là đã xem nhẹ Chiêu Dương Công chúa, làm cho một vị Công chúa tốt trở nên thành bộ dáng đặc biệt không phóng khoáng.

Xe ngựa đến Đoan vương phủ, Chiêu Dương Công chúa được Triệu quản gia dẫn đến chỗ Tần Dục ở.

Khi Vĩnh Thành đế ban Đoan Vương phủ cho Tần Dục, đối với Tần Dục còn có chút áy náy tình cảm, cho nên có thể nói Đoan Vương phủ xa hoa lộng lẫy, khắp nói đều là cảnh trí xinh đẹp, nhưng Chiêu Dương Công chúa không dám nhìn loạn bốn phía để xem.

"Ngẩng đầu lên!" Tần Dục chờ hồi lâu mới đợi được muội muội của mình đến, cố tình còn nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, lập tức có chút không vui nói.

Chiêu Dương đột nhiên nghe được Tần Dục nói, bị kinh ngạc, nàng ngẩng đầu lên thì thấy huynh trưởng của mình đang ngồi dưới tàn cây cách đó không xa, bên người còn có thị vệ và hạ nhân đứng bên cạnh.

"Hoàng...Hoàng huynh." Sắc mặt Tần Dục không quá dễ nhìn, khiến cho Chiêu Dương có chút không yên tâm, càng thêm có vẻ nơm nớp lo sợ.

Trước khi gả thì muội muội hắn có chút hướng nội, cũng sẽ không có ở trước mặt mình mà lộ ra bộ dáng kinh hãi như vậy, khi đó nàng, còn gầy một chút, Tần Dục có chút tiếc hận rèn không thành thép nhưng áy náy vẫn là nhiều hơn.

Áy náy vì bản thân đã xem nhẹ muội muội của mình.

Tính cách này của Chiêu Dương, nhất định phải sửa! Tần Dục nhắm mắt lại, cách hai giây mới mở mắt ra lần nữa, sau đó ánh mắt nhìn lên người ma ma cùng với nha hoàn bên người Chiểu Dương.

Đời trước Chiêu Dương xảy ra chuyện qua đời, bên người nàng chỉ có một tiểu nha hoàn chạy tới thông tri cho hắn, người khác...Vài nha hoàn ma ma kia, một ít người bị Tần Diệu thu mua, một ít có qua lại với Hoắc gia, còn có người trực tiếp trèo lên giường phò mã Hoắc Thọ.

"Trừ nha hoàn mang hoa màu hồng nhạt kia, những người khác bên người Công chúa, đều kéo xuống giam lại cho ta." Tần Dục đột nhiên nói.

Tuy Tần Dục đột nhiên ra mệnh lệnh này nhưng người Đoan Vương phủ đều có thói quen nghe theo hắn, lập tức nghe lệnh trực tiếp đi lên lôi đám người ma ma nha hoàn ra.

Mới đầu vài ma ma và nha hoàn kia không phản ứng gì nhưng phản ứng sau đó lại là sôi nổi bắt đầu cầu tình: "Công chúa, Công chúa cứu mạng."

"Vương gia tha mạng..."

Đột nhiên Tần Dục trở mặt, ngay cả Chiêu Dương cũng ngốc theo: "Hoàng...Hoàng huynh..." Nàng muốn cầu tình, nhưng nhìn thấy Tần Dục lạnh mặt, lời cầu tình làm sao cũng không nói ra được, thậm chí không thể tránh né mà run bần bật.

"Lại ầm ĩ, trước hết đánh hai mươi bản tử rồi giam lại." Tần Dục lại nói.

Một ma ma đang nắm lấy chân Chiêu Dương cầu tình, đột nhiên nghe nói như thế, lời chưa kịp nói cùng tiếng khóc tất cả đều bị nghẹn ở trong cổ họng, lại không dám nói thêm cái gì, cũng giống như những người khác vậy.

Những người đó rất nhanh đã bị kéo xuống, lúc này Tần Dục mới nhìn về phía Chiêu Dương: "Nghe nói đã lâu rồi Hoắc Thọ không đến chỗ muội?"

Chiêu Dương sửng sốt, lại có chút dại ra nhìn Tần Dục.

"Sao muội không nói!" Tần Dục xúc động chỉ muốn ném chén trà trên tay ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng chịu đủ kinh hách của Chiêu Dương nên đành nhịn xuống.

Quả thật hắn và mẫu hậu đã xem nhẹ Chiêu Dương, nhưng nếu như Chiêu Dương đem chuyện của mình nói cho bọn họ thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tới. Đời trước, tại sao Chiêu Dương lại không nói?

Liếc mắt nhìn Chiêu Dương một cái thật sâu, Tần Dục nói với Triệu quản gia: "Triệu quản gia, ngươi mang Chiêu Dương Công chúa đi rửa mặt một chút, sau đó lại mang muội ấy đến gặp ta."

Vừa rồi mấy hạ nhân kia lá gan cũng lớn thật đấy, dám tùy ý lôi kéo xiêm y của Chiêu Dương, làm quần áo con bé đều loạn.

Tần Dục chờ Chiêu Dương đi, hít sâu mấy hơi, mới khiến tâm tình bình phục chút, sau đó liền cảm thấy trên mặt nóng lên...Không hề nghi ngờ, Lục Di Ninh lại hôn hắn.

Lục Di Ninh mặc quần áo của hắn đứng ở bên cạnh xe lăn nhìn hắn với một đôi mắt lấp lánh.

"Chúng ta đi ăn cơm?" Tần Dục hỏi, nhìn Lục Di Ninh có chút ngây thơ, lại làm một động tác ăn.

Ánh mắt Lục Di Ninh vốn đang lóe sáng, nhất thời càng sáng hơn (๑✧∀✧๑)cúi lưng xuống liền hôn Tần Dục một chút.

Ký ức trước đây khi nàng bị giam lại đều đã mơ hồ, chỉ nhớ vài hình ảnh, trong đó bao gồm có người hôn nàng, nàng lại đi hôn người khác...Vốn dĩ nàng có chút không hiểu ý tứ của động tác này, nhưng sau khi hôn Tần Dục một chút, đột nhiên nàng thích được làm như vậy.

Nàng thích hôn Tần Dục, nàng thích chạm chạm vào Tần Dục, cũng thích Tần Dục chạm vào mình.

Thời điểm Tần Dục đút cháo cho Lục Di Ninh, Chiêu Dương đã xử lý bản thân xong đến đây.

Nàng vẫn như trước vẫn là bộ dạng chấn kinh kia, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Tần Dục, nếu là bộ dáng mỹ nhân làm vẻ ta đây khẳng định sẽ khiến cho người khác yêu thương, nhưng nàng thân thể cường tráng hơi béo mà làm thì chỉ khiến người khác không thích mà thôi.

Tần Dục thờ dài một hơi: "Ngồi đi, chúng ta cùng ăn bữa cơm."

Chiêu Dương bay nhanh tới ngồi xuống, mắt cẩn thận dò xét nhìn Tần Dục, theo sau trong mắt chợt lóe kinh ngạc.

Từ sau khi hoàng huynh nàng xảy ra chuyện, cả người liền trở nên lạnh lùng, nhưng hiện tại nàng thấy gì đây? Nàng lại nhìn đến một thiếu nữ mặc nam trang đang được hoàng huynh mình đút cháo.

Chiêu Dương chớp mắt, có chút hoài nghi bản thân nhìn lầm, đúng lúc này nàng thấy thiếu nữ kia ăn một ngụm cháo đột nhiên nhìn về phía nàng, lộ ra biểu tình hung ác.

Nếu biểu tình này đặt ở trên người Tần Dục, thì có khả năng sẽ khiến nàng bị dọa nhảy dựng, lo lắng cho mình có phải làm sai chỗ nào chọc hoàng huynh không vui hay không, nhưng thiếu nữ này...

Thiếu nữ này gầy trơ cả xương, thật sự khiến nàng không sợ mà ngược lại khiến nàng thoải mái một chút.

***

Dao: Miss ngốc quá moe *khóc*.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK