Chương 121: Kế hoạch của Trương Phượng Tiên
Lục Tam Phong đưa Đỗ Lam Minh đi ăn cơm, về khách sạn đặt phòng rồi lại đi xuống lầu mua mấy bộ quần áo cho anh ta. Bận tối tăm mặt mũi.
Trương Phượng Tiên vẫn ở bên cạnh lạnh lùng quan sát.
Mua quần áo xong, Lục Tam Phong ôm đống quần áo trên tay xuống xe mà quên bật đèn mở cửa xe thì quay đầu nhìn cô ta nói: “Đóng cửa xe rồi khóa xe lại.”
“Anh chắc chắn trong mười năm tới, anh ta sẽ gặp đại vận sao? Tại sao tôi lại cảm giác như là anh đã tìm được người anh trai thất lạc bấy lâu nay vậy nhỉ?”
Trương Phượng Tiên vừa đóng cửa xe và vừa bực bội hỏi.
“Bớt nói nhảm đi.”
Lục Tam Phong đã dành phần lớn thời gian ban ngày để sắp xếp cho Đỗ Lam Minh một cách hợp lý, còn buổi tối thì ăn bít tết ở nhà hàng phương Tây của khách sạn.
Cái này chính là con người dựa vào quần áo và hành lý, Phật dựa vào cách trang trí bằng vàng. Vào ban đêm, Đỗ Lam Minh đã giống như một ông chủ của xã hội thượng lưu.
Anh ta mặc một bộ đồ vest đen nhỏ và chải ngược tóc ra sau, nhìn tràn đầy sức sống. Hình ảnh suy sụp tinh thần trong buổi sáng nay của anh ta đã bị xóa sạch. Dưới bàn tay phù phép của Lục Tam Phong thì mặc dù vợ của Đỗ Lam Minh đã bỏ trốn, bố mẹ anh ta đã qua đời, đứa con lại không phải con ruột, anh em phản bội, còn anh ta đã bị phá sản nhưng bây giờ anh ta vẫn cảm thấy tràn trề hi vọng về một tương lai tương sáng.
Trương Phượng Tiên nhìn thấy anh tràn đầy nghị lực như vậy thì sững sờ bèn ngồi xuống bên cạnh nhìn Lục Tam Phong rồi nói: “Tôi thật sự rất hâm mộ anh. Sáng sớm nay anh ta còn không muốn sống nữa mà.”
“Đó là cuộc sống của tôi đã đi chệch hướng. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đoạn tuyệt với con người trước đây của mình. Thử thách của ông trời đối với tôi đã kết thúc. Tiếp theo mới chính là cuộc sống thực của tôi.”
Đỗ Lam Minh nghiêm túc nói.
“Đúng vậy. Chỉ khi thấy được phồn hoa thì mới biết giữ lấy sự yên tĩnh. Có được mới có mất, anh bạn à. Tỉnh ngộ chưa?”
Lục Tam Phong nâng ly rượu vang đỏ lên rồi nói: “Nào, vì một ngày mai tươi sáng hơn. Cạn ly.
Ly rượu vang đỏ cụng vào nhau, Trương Phượng Tiên nhấp một ngụm và khẽ nói: “Tại sao tôi vẫn cảm thấy anh ta có vấn đề về thần kinh nhỉ? Nếu anh khiến anh ta không thể phát tài thì liệu anh ta có tự sát ngay lập tức không?”
“Yên tâm đi, đã đi theo tôi thì còn không phát tài được hay sao?”
Lục Tam Phong rất tự tin nói.
Trương Phượng Tiên mở to mắt nhìn anh, tại sao cô ta lại cảm thấy hai người bọn họ đều có vấn đề về thần kinh nhỉ? Không lẽ đây là bệnh truyền nhiễm sao? “Là như vậy. Nhà máy của chúng tôi rất lớn. Toàn bộ công trình xây dựng có diện tích khoảng năm ngàn mẫu.
Tất nhiên là dự án ban đầu cũng chỉ thực hiện tối đa là một ngàn mẫu. Trước đây anh đã từng quản lý công ty nên chắc có quen thuộc một số cách thức làm việc của địa phương này chứ?”
“Rất quen thuộc. Đỗ Lam Minh liên tục gật đầu, sau đó đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”
“Làm thực phẩm “Cậu yên tâm đi, chỉ cần tôi ở đây là được. Tôi hiểu tất cả mọi thứ từ sản phẩm đến thị trường, cậu chỉ cần ở nhà chờ đếm tiền thôi.”
Đỗ Lam Minh tự tin nói: “Nhìn tuổi tác của cậu thì chắc hẳn bố của cậu là một người giàu có ở vùng này đúng không?”
Rõ ràng anh ta coi Lục Tam Phong là thế hệ thứ hai giàu có ăn xong nằm chờ chết, Trương Phượng Tiên vừa định mở miệng nói thì bị Lục Tam Phong chặn lại. Anh ta vừa mới khôi phục lại tinh thần, vừa lấy lại được chút dũng khí nên đừng kích động anh ta quá mức.
“Đúng, tôi có thể ủy quyền cho anh sử dụng một số tiền mặt của công ty. Trước tiên, hãy thành lập một đoàn thể và các ban ngành nòng cốt phải hoàn thiện. Anh có thể đến thị trường để tìm nhân tài mới hoặc có thể tìm người quen trước kia, tôi không quan tâm đến những chuyện đó. Yêu cầu của tôi là anh có thể quản lý một nhóm hơn hai ngàn người, không thể xây dựng nhà máy mới cùng một lúc được cho nên tôi đã xin thuê một số nhà máy địa phương để sản xuất.
“Anh không chỉ thành lập một đoàn thể mà còn phải lên kế hoạch xây dựng nhà máy mới, cũng như tất cả các điều kiện sản xuất và thị trường. Tôi có thể nói với anh điều này, đó là trong tương lai anh sẽ bận tới mức điên lên đấy.
“Không sao, tôi không sợ bận.”
Đỗ Lam Minh ngẩng đầu tiên anh giao quyền quản lý cho Đỗ Lam Minh, khoản vay lãi suất thấp của ngân hàng để anh ta đi vay. Qua một thời gian nữa thì để cho bộ phận tài vụ đến giám sát là được.
Mặc dù nhà máy tuyên bố có diện tích một ngàn năm trăm mẫu, nhưng thực tế nhà công xưởng không lớn như vậy mà chủ yếu là tòa nhà gia đình bên cạnh và một số tòa nhà văn phòng. Tổng cộng có ba tòa nhà xưởng lớn, hai nhà kho lớn và một tòa nhà văn phòng bốn tầng vốn đã rất sang trọng rồi.
“Hôm nay là ngày hai mươi tháng hai. Một tháng sau, chúng ta có thể tuyển người và tiến hành đào tạo nhân viên chính thức không?”
Lục Tam Phong dừng lại nhìn Đỗ Lam Minh rồi nói: “Trước tiên, tôi sẽ rót ba tỷ rưỡi vào tài khoản của công ty và anh sẽ bận rộn với khoản vay trong hai ngày này. Sau đó anh lấy tiền để bắt đầu hoạt động. Tôi muốn trong vòng một tháng anh phải đảm bảo rằng máy móc và nguyên vật liệu được đặt đúng chỗ “Không thành vấn đề, nhưng tôi không cần tham gia vào thiết kế và tiếp thị sản phẩm sao?”
“Những điều này đã được làm xong hết rồi. Nếu sau này có nghiên cứu phát triển sản phẩm mới thì sẽ để anh tham gia cùng. Tuy nhiên, anh có thể thực hiện một nghiên cứu về thị trường bản địa và khi nào hoàn thành thì đưa cho tôi. Ngày mai tôi phải quay về rồi, vài ngày nữa một nhóm nhân viên tài chính sẽ tới, tài khoản của công ty cử giao cho ngân hàng giám sát…
“Cậu yên tâm đi, những chuyện như vậy tôi đều hiểu cả. Tôi cũng đã từng có công ty, tuy rằng không lớn lắm nhưng tôi cũng hiểu rằng một khi đã đặt một khoản tiền lớn vào tay một người mới quen được vài ngày thì thật là can đảm. Ít nhất thì tôi không có lá gan đó.
“ Đỗ Lam Minh cười nói.
“Cùng ăn một bữa nhé. Nếu trong năm nay mà cả mười sáu nhà máy đều khởi nghiệp thành công thì chúng ta sẽ cùng nhau chèo lái sóng gió vượt qua mọi chông gai trên thương trường để thành lập công ty tập đoàn thực phẩm Phong Giai.”
Lục Tam Phong nói với vẻ mặt đầy khát khảo.
Tập đoàn hóa là con đường tất yếu rồi.
Cuối năm ngoái, Lục Tam Phong đã thành lập công ty từ khâu sản xuất, gia công nguyên liệu, thiết kế sản phẩm và tiếp thị thương hiệu.
Một tập hợp hoàn chỉnh của chế độ sản xuất theo dây Một khi mô hình này thành hình, về cơ bản nó là bất chuyền. khả chiến bại. Nó có cơ sở để cạnh tranh với các thế hệ sau của các tập đoàn lớn như Wahaha và Master Kong. Buổi tối họ cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong đã hơn tám giờ tối nhưng Đỗ Lam Minh phải đi làm, Lục Tam
Phong cũng không biết anh ta có kỳ vọng vào điều gì trong tương lai hay không mà chỉ thấy anh ta làm việc một cách điên cuồng để quên đi thực tại. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa rồi. Trên đường trở về, Lục Tam Phong mua rất nhiều đồ chơi trẻ em và một số món ngon của địa phương. Khi trở về khách sạn, anh gọi điện cho Giang Hiếu Nghi xong thì liền thiêm thiếp ngủ.
Trương Phượng Tiên nằm trên giường nhưng không ngủ được, cô ta luôn cảm thấy kỳ dị khi nghe Lục Tam Phong cứ nhắc tới sự phát triển trong tương lai. Anh có một đòn bẩy lớn như vậy, trước tiên đừng nói về cơ hội chiến thắng là bao nhiêu mà một khi đã thua thì đúng là vạn kiếp bất phục mà
Cô ta ước tính sơ qua rằng cho dù khi sáu nhà máy đầu tiên mở ra đã bị thất bại thì chính quyền địa phương sẽ thu hồi tất cả mười nhà máy tiếp theo và không truy cứu trách nhiệm của anh. Khoản nợ của anh lên tới hơn năm mươi tỷ, sau đó sẽ là tiền lương của nhân viên và tiền xây dựng nhà máy tại địa phương.
Con số này không thể tưởng tượng nổi, nhưng những gì cô ta nghe được mấy ngày nay đều là tin vui. Mỗi ngày Lục Tam Phong đều mang đến cho mọi người hy vọng mới, chính mắt Trương Phượng Tiên nhìn thấy để chế kinh doanh Lục Tam Phong tiến lên từng bước từng bước một.
Nếu không phải cô ta học kinh tế và kinh doanh thương mại ở nước ngoài thì cô ta sẽ phát điên vì người đàn ông đầy tự tin này mất.
Nhưng cô ta đã sử dụng kiến thức chuyên môn để phân tích các điểm mấu chốt và thấy có những rủi ro ở khắp mọi nơi. Thế mà anh cứ một mực nhảy trên mũi dao.
Ngày mai sau khi trở về thì nhiệm vụ của cô ta sẽ kết thúc. Hai ngày nay Trương Phượng Tiên suy nghĩ một vấn đề là cô ta có muốn ngây ngốc ở bên cạnh Lục Tam Phong thêm hai ngày nữa không.
Hai ngày nay, cô ta đã nói chuyện với mấy người bác trai về chuyện này. Những người đó đều đánh giá cao Lục Tam Phong, họ nói anh có nhiều kinh nghiệm trên mọi vấn đề cơ bản và biết phán đoán tình hình. Anh biết dựa vào người khác để đạt được thành tựu cho chính mình.
Về chuyện này, Trương Phượng Tiên có thể tổng kết sự đánh giá của cô ta đối với Lục Tam Phong chính là anh không biết xấu hổ và chỉ cần kiếm được tiền chứ không cần mặt mũi.
Có đôi lúc anh cười hi hi ha ha khiến người khác nhìn qua như không có gì nhưng thật sự chính là để che giấu mục đích của anh và tạo ra cảm giác rằng anh là một người vô hại. Thực tế, đằng sau biểu hiện giả dối đó là những chiếc răng nanh hung ác.
Đã hơn hai giờ đêm, Trương Phượng Tiên vẫn không ngủ được. Cô ta lăn qua lăn lại rồi ngồi dậy dựa vào đầu giường và lẩm bẩm một mình: “Có muốn hay không thì đã hơn vài ngày, mình cảm thấy người này không có gì tốt đẹp để học hỏi cả.”
Sáng hôm sau, Lục Tam Phong thu dọn mọi thứ sắp xếp vào một chiếc va li lớn rồi lên ô tô của khách sạn đến sân bay. Hơn mười một giờ trưa mới hạ cánh.
Sau khi rời sân bay, anh không về nhà trước mà đến thẳng nhà máy.
Trong hơn hai mươi ngày qua, đôi khi Lục Tam Phong không nhớ có bao nhiêu nguy hiểm đã xảy ra. Nhà máy đã đi vào khuôn khổ và những công nhân ra vào nhà máy đều phải mặc đồ bảo hộ lao động.
Cổng ra vào nhà máy cũng cứng, trên tường nhà máy có viết khẩu hiệu.
“Tổng giám đốc Lục đã về rồi à?”
Lục Tam Phong nhìn về phía người này thì thấy không quen lắm nhưng người kia lại nhiệt tình chạy tới cầm lấy va li của Lục Tam Phong. Trong nhà máy không thiếu những kẻ xu nịnh.
“Giám đốc Cao đâu?”
Lục Tam Phong bước đến cửa phòng tài vụ và hỏi.
“Đang họp ạ. Hôm nay là thứ hai, có một cuộc diễn tập chữa cháy bên trong nhà máy.
“Quản lý Lý có ở đây không?”
Lục Tam Phong hỏi lại.
“Trong khoảng thời gian này, quản lý Lý đi công tác. Có lẽ hai ngày này đang ở phía Đông Bắc. Ông ấy vừa ký hợp đồng ở đó. Giám đốc Cao đã cử một đội nhỏ gồm sáu người đến tiếp quản. Anh có chuyện gì cứ nói với tôi ạ. Đối phương rất tự tin: “Có thể anh không quen biết với tôi. Hiện tại tôi đã là giám đốc bộ phận tài chính của chúng ta. Quản lý Lý không ở đây nên bây giờ tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về tình hình tài chính của nhà máy. Tôi là người học việc của quản lý Lý…
Lục Tam Phong nghe là biết đối phương đang thao thao bất tuyệt về bản thân, có thể sẽ kéo dài thêm nên vội vàng ngắt lời: “Gửi cho người đẹp này năm trăm triệu, bây giờ hãy xuất ra sổ sách luôn.”
“Năm trăm triệu sao?”
Trương Phượng Tiên sốt ruột. Cô ta đã có một chuyến đi kinh hồn bạt vía, suýt chút nữa thì mất đi cái mạng nhỏ này nên kéo hành lý lên nói: “Lúc trước đã thỏa thuận là một tỷ mà “Đêm đó cô nằm cánh tay của tôi rồi nói năm trăm triệu thôi.”
Lục Tam Phong tức giận nói: “Cô nhớ kỹ lại đi, đêm đó ở khu biệt thự cô đã nói như thế mà.”
“Tôi… Tôi… Chết tiệt.”
Trương Phượng Tiên tức giận trợn trừng hai mắt rồi cô ta cười lạnh lùng: “Ba mươi vạn, không được thiếu xu nào. Nếu không ngày ngày tôi sẽ kè kè bên cạnh anh để mọi người biết anh là loại người nào.”