**********
Một đám vệ sĩ đi phía sau bảo vệ, Lục Tam Phong đi về phía cửa, lúc sắp ra khỏi cửa, hai hàng người lập tức đứng nghiêm, rút thanh kiếm trong tay ra cúi chào.
Người vẫn chưa ra khỏi cửa, các phóng viên đã bắt đầu xông vào, tiếng chụp ảnh tạch tạch không ngừng vang lên, ngoài cửa khách sạn đã không còn ai, mười vệ sĩ phân nhau ra canh giữ các nơi, trên tại đều đeo tai nghe, trước cửa lớn của khách sạn chỉ còn lại Lục Tam Phong và đảm vệ sĩ, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm.
Cửa xe Bentley mở ra, tài xế đứng trước cửa xe chuẩn bị nghênh đón Lục Tam Phong lên xe.
Lục Tam Phong đừng trước ống kính phất phất tay với đám người, đi lên xe, cửa xe đóng kín, vệ sĩ đứng canh giữ bốn cửa, tay vịn cửa xe, xe từ từ khởi động.
App
Xe rời khỏi khách sạn, đám vệ sĩ mới lên xe Mercedes, trước đoàn xe có xe gắn máy đi trước mở đường, những xe khác trên đường phải nhao nhao né tránh.
Lục Tam Phong ngồi ở trong xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, thở dài nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm nghĩ, có tiền đúng là nở mày nở mặt, nhưng mà cũng chỉ nở mày nở mặt ở nước ngoài, về nước mà rêu rao như thế, sợ là xảy ra chuyện.
Tốc độ chạy của đội xe cũng không nhanh, vốn dĩ thời gian đi chỉ hơn hai mươi mấy phút, lại biến thành một giờ, xe dừng lại trước cửa một tòa nhà, cửa xe mở ra, Lục Tam Phong bước xuống xe trông thấy một đám vệ sĩ đứng rải rác khắp nơi.
Cửa lớn mở ra, Lục Tam Phong cất bước đi vào trong, đây là một tòa nhà kiểu Tây Âu điển hình, ở giữa có một cái tháp đồng hồ, toàn bộ mái nhà đều là
kiểu mũ nhọn, bên trong tòa nhà, ở giữa có một đài phun nước tạo hình thần Cupid, toàn bộ đường đi dưới chân đều được xây từ viên gạch nhỏ.
Đi qua tháp đồng hồ, bên trong là một quảng trường tương đối rộng, phía trước chính là nơi ở.
Nhân viên công tác đã sắp xếp xong bàn dài, mấy đầu bếp đang bận rộn, dễ nhân thấy là dự định tổ chức một bữa tiệc ở bên ngoài kiểu Tây.
Đi vào trong phòng tiếp khách, đã thấy Lý Đình đang đợi ở đó, nói đơn giản về lịch trình một chút, mười rưỡi sáng, khách mời bắt đầu tới.
Người đầu tiên đến đương nhiên là diễn viên, mặc một bộ lễ phục dạ hội vô cùng xinh đẹp, sau đó là những người khác nối đuôi nhau đến, sau khi những người này đi vào, mọi người bưng ly rượu đỏ trên tay, tốp năm tốp ba tụ tập đứng ở một chỗ, hoặc là nói chuyện về thương nghiệp, tài chính, thương mại quốc tế, hoặc là nói chuyện về chính sách quốc gia, quý tộc, tất cả đều vô cùng cao cấp.
Chủ tịch Lữ đi đến, mặc âu phục trông rất ăn diện, tóc còn chải chuốt lại, trông khá là sang trọng.
"Xin chào khách quý, chào mừng ngài tham gia tiệc đứng thương mại quốc tế cao cấp, anh Lục đã đến rồi, mời ngài ăn chút đồ ăn, bữa tiệc sẽ bắt đầu đúng giờ." Cô gái ngoại quốc tiếp khách xinh đẹp nói đúng giọng Luân Đôn nước Anh.
Những người khác trao món quà lưu niệm sự kiện lần này cho khách mời, là một miếng ngọc bích, trông có vẻ đắt tiền, nhưng thật ra không đáng bao nhiêu.
Chủ tịch Lữ không hiểu tiếng Anh, chỉ đành lúng túng gật đầu, trong lòng âm thầm chán nản, sớm biết đã mang theo phiên dịch viên tới, hôm nay nếu cả hội trường đều nói tiếng Anh, sau khi trở về Hồng Kông, người khác hỏi mình ở đây người ta nói chuyện về cái gì, mình trả lời thế nào đây?
Trong lòng tràn đầy phiền muộn, nhưng mà mặt vẫn nở nụ cười, cầm món quà đi vào trong, tòa nhà này như lâu đài bên tây, nhìn đám người tóc vàng mắt xanh mặc lễ phục dạ hội, lại thêm thân phận quý tộc của bọn họ.
App
Chủ tịch Lữ bị chấn động.
Nhất là khi thấy trong đó có ba người mặc áo choàng trắng, có mấy người hầu đứng cạnh, trong tay cầm một con báo săn.
Giờ phút này trông giống như thời La Mã cổ đại, khiến ông ta cảm nhận được sự cao quý không thể diễn tả bằng lời, trong nháy mắt không dám làm bừa.
Lục Tam Phong biết tính mấy người của thập niên chín mươi, cho nên mới chọn nơi này, nhiều khi cũng không phải chinh phục bằng thực lực, mà chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của phương tây, có vài người đã quỳ xuống.
Có một loại tâm lý gọi là thói quen bị chinh phục, khi một người ghi dấu ấn trong tâm trí rằng một tòa nhà như vậy là hơi thở của văn hóa, mặc trang phục như vậy là cao cấp, ngôn ngữ như vậy là văn minh, khi tất cả những điều này kết hợp lại được gọi là văn hóa quý tộc, rất nhiều người sẽ không có phản kháng.
Giống heo mà gặp người bán thịt lợn, cho dù người bán thịt lợn không cầm dao, nó cũng không dám cử động.
Người ở phía sau nườm nượp đi vào, khắp nơi hội trường đều nói tiếng Anh, chủ tịch Lữ cầm ly rượu, đứng mỉm cười gật đầu với người đối diện.
Tô Ái Linh đến, ăn mặc vô cùng đoan trang, vừa mới tới không bao lâu, chủ tịch Lữ và tổng giám đốc Hầu liền đi đến.
"Tổng giám đốc Tô biết tiếng Anh chứ?"
Tô Ái Linh nhìn hai người nói: "Không biết, cứ gật đầu, mỉm cười là được rồi."
"Mẹ nó, tôi cũng không hiểu!" Tổng giám đốc Hầu buồn chán.
"Đừng nói lời thô tục." Chủ tịch Lữ nói với tổng giám đốc Hầu: "Mất mặt lắm!"
"Thật ngại quá, xin lỗi!" Tổng giám đốc Hầu liên tục nói xin lỗi.
Tô Ái Linh nghe vậy thì buồn cười, hai người này là loại người gì, cô ta rất rõ, Lục Tam Phong trang bày như vậy, xem như là đã hoàn toàn áp chế được bọn họ.
Phùng Chính Anh dẫn Vân Thi Ngọc đến, hôm nay cách ăn mặc của Vân Thi Ngọc khá là nổi bật, bộ váy dài lệch một bên vai, phần ngực căng phồng.
Cô ta đi tới, quét mắt nhìn, sau đó nhìn thẳng vào Tô Ái Linh, hai người liếc nhau, đi về phía đối phương.
"Chị gái này đúng là xinh đẹp, bao bọc cẩn thận nghiêm ngặt như thế, có phải là xấu hổ không?" Vân Thi Ngọc giọng không nặng không nhẹ hỏi.
"Cô thì lại rất phóng khoáng!" Tô Ái Linh nhìn cô ta chằm chằm, hừ lạnh nói:
"Chỉ bằng đồ ăn nhanh chín mươi nghìn, không thể nào nhiều hơn."
"Cô lớn tuổi rồi, tôi có thể hiểu, đáng tiếc cô cũng qua cái tuổi đẹp nhất rồi, chuyện ngày hôm qua tôi bỏ qua, tôi cũng không nhất thiết phải so đo với cô, nhưng mà tôi vẫn muốn nói, đừng cảm thấy bản thân trong hội đồng quản trị, thì cao hơn tôi một bậc." Vân Thi Ngọc lắc lắc ly rượu trước ặt, nói: "Cô cũng chỉ là người làm thuê thôi."
"Tôi là người làm thuê, cô thì sao?" Tô Ái Linh cười nhạo nói: "Bắn súng sao?"
"Miệng chỉ biết nói lời kinh tởm!" Vân Thi Ngọc có chút tức giận nói: "Cô tới đây đã khiến nơi đây bị dơ bẩn."
"Thôi bỏ đi, sợ là ngay cả súng cô cũng không bắn được." Tô Ái Linh nhìn cô ta từ đầu tới chân, nói: "Muốn trèo cao sao? Có đủ kỹ thuật chưa?"
Mặt Vân Thi Ngọc tái mét, cô ta không muốn nói nhiều với Tô Ái Linh, bỏ đi chỗ khác.
Mười một giờ trưa, một người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi từ tầng hai đi xuống, đứng trước lan can được điêu khắc nghệ thuật, nói với tất cả mọi người: "Xin các vị yên tĩnh một lát, đã gần tới giữa trưa, hoan nghênh các vị thương nhân tài giỏi và những người bạn quý tộc đến từ toàn cầu, tiếp theo chúng tôi xin mời ngài bá tước tôn quý, Lục Tam Phong, gặp mặt mọi người."
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn vị trí tầng hai, tổng giám đốc Hầu nhỏ giọng nói: "Anh ta nói gì vậy? Sao mọi người lại nhìn về phía tầng hai?"
"Tôi cũng không biết!" Chủ tịch Lữ trả lời.
App
Lục Tam Phong bước ra, nhìn mọi người ở dưới, ở bên cạnh có một phiên dịch viên.
"Rất cảm ơn mọi người đã đến đây, nhất là các bạn đến từ châu Âu, chào mọi người." Lục Tam Phong ngoắc tay ra hiệu cho các diễn viên.
Sau khi phiên dịch viên nói xong, một đám diễn viên nhao nhao chào đáp lễ, có người để tay lên bả vai, có người thì lại hôn gió.
"Còn phải cảm ơn ba vị hoàng tử, mọi người có thể đến, tôi cảm thấy rất vinh dự." Lục Tam Phong ra hiệu với ba người, nhất định phải để những người như chủ tịch Lữ xem được.
Ba người chào lại Lục Tam Phong.
"Kỳ thật, tôi đã muốn tổ chức bữa tiệc này lâu rồi, trong xương tủy của tôi có dòng máu quý tộc, đến tận năm ngoái tôi mới biết được, năm đó ông nội của tôi là một người truyền giáo, hơn nữa còn có chức vị, nói lời này tự tận đáy lòng, mỗi khi tôi đến vùng đất này, tôi cảm thấy trong không khí tràn ngập sự tự do!" Lục Tam Phong thâm tình nói: "Không hề có sự ràng buộc, sẽ không có người ép tôi làm gì, không có cướp bóc, chết chóc, bởi dòng máu bên trong tôi chảy theo sự tự do và hòa mình!"
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, các diễn viên đều kích động, bắt đầu vỗ tay.
.
Danh Sách Chương: