“Dạ!” Trợ lý im lặng, vẻ mặt đau khổ nhìn điện thoại di động chằm chằm, anh không nên tùy tiện khiêu khích tính nóng nảy của tổng giám đốc.
“Năm mươi vạn!” Anh lao ra từ trong đám người, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giành lại ly rượu kia trong tay Duy Nhất, sử dụng ánh mắt kể khổ với người dẫn chương trình trên khán đài, ý là anh cũng không có cách nào, hoàn toàn vâng lệnh mà làm việc.
Anh giơ ly rượu ra trước mặt Duy Nhất, “Vị tiểu thư này, tôi đã dùng năm mươi vạn mua ly rượu này, sẽ lập tức đưa chi phiếu cho cô, nhưng mà, tôi có một yêu cầu, cô phải uống ly rượu này vào, nếu không sẽ không có năm mươi vạn!”
Năm mươi vạn mời cô uống một ly rượu? Giống như cô không ăn thiệt, có thể tính toán…
“Lấy chi phiếu trước!” Duy Nhất tỏ vẻ không tin anh ta.
Anh cười ảm đạm, lấy chi phiếu và ly rượu đưa cùng cho cô, Duy Nhất không nói hai lời, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy ngọn lửa ngùn ngụt cay xè nơi cổ họng, rượu này quá mạnh rồi, mới xuống bụng đã thấy tất cả quay tròn, đám người ồn ào náo động cũng càng ngày càng xa xôi, cô không cách nào chống đỡ, mềm nhũn té xuống…
Tối nay, cô lại một lần nữa suốt đêm không về…
Rạng sáng, Lãnh Ngạn lê thân thể mệt mỏi trở lại nhà họ Lãnh, theo thói quen lên tầng ba trước, đẩy cửa phòng Duy Nhất ra, phát hiện chăn gối chỉnh tề, vì vậy lập tức xuống tầng dưới, đến phòng mình xem xét, vẫn trống không, trong lòng hơi khẩn trương, gọi điện thoại đến biệt thự trước biển, người làm bên đó cho anh biết cô còn chưa về…
Trái tim lập tức dấy lên lửa giận, lại dám cả đêm không về ngủ! Xem ra lần trước chưa dạy dỗ cô kỹ, cô không biết tới tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này phải cho cô chút màu sắc! Nhưng mà, cô nhóc chơi chiêu này với anh! Điện thoại gọi hoài không nhận! Nhớ tới cô từng nói đi với Mỹ Mỹ…
Anh không biết số điện thoại của Mỹ Mỹ, dường như lại cần Doãn Tiêu Trác giúp đỡ rồi, nếu cậu ta biết bà xã Lãnh Ngạn đêm không về ngủ, anh lại giống như ông xã ghen tuông hấp tấp tìm chung quanh, không bị cậu ta cười đến rụng răng mới lạ! Nhưng mà, trừ cách đó ra, không còn cách nào.
Quả nhiên, sau khi Doãn Tiêu Trác cười to một trận đã mang đến tin tức khiến anh hỏng mất – bà xã của anh thế mà lại đi pub, hơn nữa còn là pub của Cầu Chí Dương.
Tin tức này khiến cảm giác mỏi mệt do cả đêm không ngủ biến mất gần như không còn, lập tức lái xe chạy thẳng tới Cầu Thế.
Mà lúc này trong phòng nghỉ của pub Cầu Thế, Duy Nhất mở mí mắt nặng trĩu, di chứng sau say rượu hành hạ đến mức đầu cô đau muốn nứt, còn ghê tởm khác thường.
“Bảo bối! Đã tỉnh!” Một cặp mắt quyến rũ mờ ám của Cầu Chí Dương xuất hiện phía trên cô, giọng nói cợt nhả, giống ngày trước.
Duy Nhất nhớ tới những ngày đó anh ta luôn gọi cô là bảo bối, rồi lại cho cô những ngày khó chịu vô tận, một cái tát vung lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta, “Tránh ra!”
Anh ta không hề chú ý, ngược lại bắt lấy tay cô đặt lên chóp mũi ngửi, “Thơm quá! Vẫn ngọt ngào giống ngày trước!”
Duy Nhất biết, động tác tiếp theo của anh ta chính là cắn ngón tay cô, hơn nữa còn cắn thật rất đau, đây là thói quen của anh ta, cho nên, vội vàng rút tay lại.
“Không tồi! Còn nhớ rõ thói quen của anh!” Anh ta hài lòng cười, mấy phần quyến rũ mờ ám, mấy phần nghịch ngợm, Duy Nhất đột nhiên nhớ tới ánh mắt của người bartender kia, lúc ấy cảm thấy rất quen mắt, chính là Cầu Chí Dương!
“Anh… là bartender kia?” Duy Nhất cười quái dị, “Đường đường là tổng giám đốc đi pha rượu cho người ta?!”
“Đừng coi thường sở thích của anh!” Cầu Chí Dương nhíu mày, không sai, anh thích pha rượu, nếu không phải anh không thể không nhận lấy sự nghiệp của gia tộc, anh nhất định sẽ lựa chọn làm một bartender xuất sắc, nhìn chất lỏng hoa mỹ qua tay anh biến đối thành sắc thái và mùi vị như ma thuật.
“Thật sao? Sở thích của anh được tôn trọng, còn tôi? Mẹ tôi nữa? Không cần được tôn trọng sao? Mẹ tôi bị người nhà anh hại chết, anh và cha anh đều là ác ma! Mỗi ngày nhiều người vô tội chết như vạy, trời cao sao không trừng trị các anh!” Duy Nhất kêu to một mạch oán hận chất chứa trong lòng.
Vừa nghĩ tới mẹ, lại nghĩ tới đêm kinh khủng đó, Cầu lão gia tàn bạo đè mẹ ở phía dưới, mẹ đáng thương bị bắt vào đồn cảnh sát, cuối cùng vô tội mất mạng dưới bánh xe! Mà Cầu Chí Dương trước mắt ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi trong thời thơ ấu của cô, vừa gọi cô là bảo bối, vừa cắt đứt đuôi sam, vén quần của cô để nhìn lén, để con rắn nhỏ trong túi xách, động một chút là cấu cô, trên người thường bị anh ta cấu thành cục xanh cục tím, còn không cho phép cô nói với mẹ, dĩ nhiên cô không nói với mẹ, bởi vì không muốn khiến cho mẹ khổ sở.
Duy Nhất nghĩ như vậy lại hối hận không thôi, ngày hôm qua đúng là gặp quỷ, mới có thể chạy đến pub, uống một ly rượu không hiểu ra làm sao của anh ta, tự động đưa tới cửa để cho anh ta bắt nạt. Hối tiếc rất nhiều, cô rời giường xông ra ngoài cửa. Ly rượu tối hôm qua thật sự quá mạnh rồi, say đến tận bây giờ, Duy Nhất còn đứng không vững, ngã thẳng xuống đất, Cầu Chí Dương vội tới đỡ lấy cô.
“Buông tôi ra! Tên cầm thú này!” Duy Nhất vẫn còn sợ hãi anh ta, đôi tay cào mạnh lên mặt, tạo thành từng vết máu.
“Duy Nhất, dáng vẻ này của em không đi ra ngoài được! Anh đưa em…” Trên mặt đau rát, nhưng anh vẫn cố nén.
“Không cần anh lo! Buông tôi ra!” Hình như Duy Nhất không chỉ phát tiết giận dữ với anh ta, bao gồm oán hận với Lãnh Ngạn cũng bùng phát ra.
Cầu Chí Dương nhìn biểu tình kích động của cô, trong lòng hết sức áy náy, thật ra anh rất muốn cô hiểu được, sở dĩ khi cô còn bé anh bắt nạt cô, là bởi vì thích cô…
Anh đã tự nói với mình không biết bao nhiều lần, đợi cô trưởng thành nhất định phải lấy cô làm vợ, cô là Duy Nhất - người phụ nữ anh yêu thích. Nhưng mà, đợi đến khi cô lớn lên, lại xảy ra chuyện như vậy, sao cha của anh lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế? Khi anh khổ sở đến mức không có cách nào đối mặt với Duy Nhất, Duy Nhất lại có thể âm thầm gả cho Lãnh Ngạn…
“Buông cô ấy ra!” Theo một tiếng quát lạnh, cửa phòng nghỉ của anh bị “Rầm” một cước đá tung ra.
Trên thế giới này người dám làm vậy chỉ có hai người – Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác, rốt cuộc là ai?
Trường hợp này, chỉ có một khả năng!