Ông cụ Doãn và anh em nhà họ Doãn đều đến, thay vì nói đi họp, không bằng nói gia đình tụ hội.
Lãnh Ngạn hết sức khách khí với ông cụ, đưa tay mời ông lên ghế trên, “Bác trai, mời ngồi.”
Ông cụ hết sức vui vẻ nhìn Lãnh Ngạn, Doãn Tiêu Trác nói đùa, “Không phải ông cụ vẫn cảm thấy Lãnh Ngạn còn hơn con trai mình sao? Giờ thì tốt rồi, thật sự thành con trai mình rồi!”
Lời này vào tận đáy lòng ông cụ rồi, mừng rỡ không ngậm miệng được, Doãn Tử Nhiên không âm không dương mà bật ra một câu, “Lãnh Ngạn, anh phải gọi tôi là anh trai mới đúng!”
“Đi! Không lớn không nhỏ, tuổi Lãnh Ngạn người ta bằng tuổi anh trai con!” Ông cụ mắng Doãn Tử Nhiên một câu.
“Nhưng con lớn hơn, không phải con lớn hơn Duy Nhất sao?” Doãn Tử Nhiên không phục.
Lãnh Ngạn liếc nhìn Duy Nhất, chỉ cười mà không đáp.
Duy Nhất vốn ngồi bên cạnh Lãnh Ngạn, đột nhiên đứng lên, mặt lạnh lẽo, “Một nhà mấy người từ từ ôn chuyện, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được!” Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Không khí lập tức lúng túng, Doãn Tử Nhiên định đuổi theo cô, bị Lãnh Ngạn ngăn lại, “Để tôi đi xem, mấy người bắt đầu cuộc họp!”
Ở trên ghế sa lon lớn trong phòng việc làm của anh, anh quả thật tìm thấy Duy Nhất, gần đây càng lúc càng lười, ngoại trừ nằm chính là nằm.
Anh cưng chiều mà cười, đi lên trước ôm cô, “Sắp làm mẹ rồi, sao còn nóng nảy như đứa bé?”
“Ai là đứa bé nóng nảy? Em không muốn thấy ông ấy! Anh thích làm con của ông ấy, anh đi làm đi! Được làm người tốt không làm, lại muốn nhận giặc làm cha!” Duy Nhất xoay mặt đi, không để ý đến anh.
Anh không khỏi buồn cười, “Cái gì gọi là nhận giặc làm cha? Dùng từ linh tinh! Cho anh chút mặt mũi, đi qua! Nhé?”
“Không đi là không đi! Người nào tới van xin cầu tình em đều sẽ không tha thứ cho ông ấy! Hai mươi năm không quan tâm đến em và mẹ, mặc hai mẹ con tự sinh tự diệt! Người như vậy còn mong em có thể bỏ qua sao?” Duy Nhất càng nói càng tức.
“Nhưng mà, không phải Doãn Tử Nhiên nói chỉ là một hiểu lầm sao?” Lãnh Ngạn quay mặt cô lại, để cho cô đối mặt với mình.
“Hiểu lầm thì thế nào?” Hốc mắt Duy Nhất đỏ lên, “Nếu quả thật có tình cảm với mẹ con em, cho dù có hiểu lầm cũng sẽ tới tìm, đây là bản năng của tình thân! Ví dụ như anh, khi giữa chúng ta có hiểu lầm, anh còn đối xử với em tốt như vậy, hoàn toàn khác ông ấy!”
Lãnh Ngạn hiếm khi nghe được Duy Nhất khích lệ, lập tức hài lòng, “Nhưng mà, người tốt giống như chồng em trên thế giới này không nhiều lắm! Cho nên, vì tốt cho ông xã như vậy, vì tốt cho sự nghiệp của ông xã, được không? Không cho tức giận, tức giận không tốt cho bé cưng!”
Duy Nhất nhăn mày, “Em thật sự không muốn đi, em đã buồn ngủ, muốn ăn gì đó, anh lấy ô mai và chocolate ra cho em.”
Lãnh Ngạn bất đắc dĩ, Duy Nhất bây giờ luôn muốn ăn, cho nên phòng làm việc của anh có thể mở siêu thị mô hình nhỏ rồi...
“Vậy em đồng ý với anh không tức giận!” Anh đưa đồ cô muốn cho cô, khi cô đưa tay đón lấy thì thu lại, “Cười cười sẽ cho em.”
“Ngốc nghếch!” Duy Nhất trừng mắt liếc anh, đoạt lấy bịch đồ trong tay anh, “Mau đi đi! Em ngủ một giấc tỉnh lại đã họp xong rồi!”
“Được! Nhớ đắp kín mền!” Lãnh Ngạn hôn lên trán cô một cái, rồi mới ra khỏi phòng làm việc.
Ba giờ sau, Lãnh Ngạn từ phòng họp ra ngoài, ông cụ Doãn gọi anh lại, “Lãnh Ngạn, nói chuyện một chút?”
Lãnh Ngạn biết ông muốn nói chuyện của Duy Nhất, cũng biết mục đích ông tới Kỳ Thịnh họp chính là vì muốn thăm Duy Nhất, nên cười cười, “Bác trai, đừng lo lắng, Duy Nhất chính là mạnh miệng, thật ra thì tâm địa rất hiền lành, bây giờ cô ấy nhất thời không nghĩ ra, qua lần này, chắc cũng hết giận!”
Ông cụ gật đầu, “Duy Nhất có cháu chăm sóc, bác rất yên tâm, bác thẹn với mẹ con con bé, cả đời bác, thất bại! Tuy nói đầy đủ trai gái, nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ một mình cô đơn đến già.”
“Sao lại vậy chứ? Ông cụ, không phải còn có Tiêu và Tử Nhiên sao?” Lãnh Ngạn cười khuyên nhủ.
Ông cụ hừ một tiếng, “Hai đứa con bất hiếu này, từng đứa đều không bớt lo, cho tới bây giờ cũng không về nhà, dáng vẻ lo việc nhà như cháu vậy, hiếu thuận như vậy! Lão Lãnh trước có hai đứa con ngoan, là hạnh phúc nhất!”
Lãnh Ngạn cười cười, hai đứa con trai? Đáng tiếc chết một...
“Lãnh Ngạn, bác muốn thương lượng với cháu chuyện này, hôn lễ của hai đứa không xa chứ? Còn có bảy ngày? Bác hy vọng sau khi kết hôn hai đứa chuyển đến chỗ bác ở, thứ nhất bác muốn bồi thường cho Duy Nhất, thứ hai, chậc, bác cũng quá tĩnh mịch! Bác biết rõ Duy Nhất trừ lời cháu nghe lọt ra, lời người khác đều không nghe, cho nên, cầu xin cháu thuyết phục Duy Nhất?”
Trong lòng Lãnh Ngạn đánh trống, cô nghe lời của anh? Giống như ngược rồi... Từ trước tới nay luôn là anh nghe lời cô, hơn nữa, cũng không phải chưa từng khuyên, vừa rồi đã sập tiệm!
“Cái này... Cháu sẽ thương lượng lại với Duy Nhất.” Anh chỉ có thể đùn đẩy.
“Được rồi! Bác chờ tin tức tốt của cháu!” Ông cụ Doãn đứng dậy cáo từ, Lãnh Ngạn tiễn ông, tiện thể trở về phòng làm việc, không hề ngoại lệ quả nhiên Duy Nhất ngủ thiếp đi, trong miệng còn ngậm một quả ô mai...
“Cẩn thận sâu răng!” Anh cười thầm.
Không đành lòng đánh thức cô, anh chuẩn bị xem lại nội dung cuộc họp vừa rồi một lần, điện thoại lại vang lên, tên người gọi đến là Tần Nhiên.
Hôm nay anh phái Tần Nhiên đi dọn nhà giúp má Tằng, chẳng lẽ dọn nhà gặp trở ngại?
Anh vội vàng nghe, giọng Tần Nhiên rất gấp, “Tổng giám đốc, má Tằng không ở trong nhà, từ ngày hôm qua còn chưa trở lại.”
Còn chưa trở lại? Đi đâu? Anh cảm giác hơi không ổn, điện thoại cố định trên bàn lại vang lên, anh vừa cầm điện thoại lên, đối phương đã hỏi, “Xin hỏi là Lãnh Ngạn tiên sinh sao?”
“Đúng, là tôi, ai vậy?” Lãnh Ngạn không hề quen biết số này.
“Xin chào, chúng tôi ở đồn cảnh sát, hôm nay có du khách phát hiện một thi thể ở bờ biển, kiểm nghiệm ra, nhân viên kỹ thuật hoài nghi chính là bà Tằng người giúp việc ở nhà ngài, mời tới đây xác minh!”