[Kim Tử Huân cũng là da đầu tê rần.
Nhưng mà, gã lập tức nổi giận bừng bừng lên, quát: "Nguỵ Vô Tiện ngươi thật là kiêu ngạo! Hôm nay Lan Lăng Kim thị ta có mời ngươi sao? Mà ngươi dám đứng ở đây làm càn, ngươi thật sự cho rằng mình đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì không ai dám chọc ngươi? Ngươi muốn lật trời hả?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi đây là tự so mình với trời? Thứ cho ta nói thẳng, da mặt này có chút dày thì phải".
Kim Tử Huân tuy rằng trong lòng chính xác sớm đã coi Lan Lăng Kim thị là ông trời mới, nhưng cũng tự biết mình nói lỡ, da mặt hơi đỏ lên, đang muốn cao giọng đáp trả, đúng lúc này Kim Quang Thiện, người ngồi ghế chủ nhà mở miệng.
Ông ta cười ha hả nói: "Vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì, người trẻ tuổi cần gì nổi giận? Nhưng Nguỵ công tử, ta nói một câu công bằng.
Ngươi lên đây nhân lúc Lan Lăng Kim thị ta mở tiệc riêng tư, thật sự không thoả đáng".....!Nguỵ Vô Tiện gật đầu nói: "Kim tông chủ, ta vốn cũng không có ý quấy nhiễu bữa tiệc riêng tư....!Mấy người bị vị Kim công tử này mang đi hiện giờ không biết sống chết, muộn một bước có lẽ cứu không kịp.
Trong đó một người có ơn cứu mạng với ta, ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Không mong bao dung, ngày sau xin nhận lỗi".
.....!Kim Quang Thiện nói: "Không cần gấp, tính kỹ lại, chúng ta cũng còn vài việc chưa thanh toán xong, không thể kéo dài.
Nếu bây giờ ngươi đã tới, vậy chúng ta nhân dịp này cùng nhau giải quyết thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Thanh toán cái gì?" Kim Quang Thiện nói: "Nguỵ công tử, chuyện này lúc trước chúng ta đã nhắc qua với ngươi vài lần, chắc ngươi không quên chứ...!Trong Xạ Nhật Chi Chinh, ngươi đã từng sử dụng một thứ".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ồ, ngươi đã nhắc qua.
Âm Hổ phù.
Làm sao?"
Kim Quang Thiện nói: "Nghe nói, Âm Hổ phù này là ngươi đúc từ một thanh thiết kiếm lấy trong hang động Đồ Lục Huyền Vũ.
Năm đó ngươi từng sử dụng một lần trên chiến trường, uy lực khiến cho người ta sợ hãi, dẫn tới vài đồng tu cũng bị ảnh hưởng của uy lực sót lại...." Nguỵ Vô Tiện ngắt lời nói: "Mời nói trọng điểm".
Kim Quang Thiện nói: "Đây là trọng điểm.
Lúc trước chiến đấu kịch liệt, không riêng Ôn thị, phe ta cũng có chút tổn thất.
Ta cho rằng pháp bảo như vậy khó có thể khống chế, chỉ để một người bảo quản, chỉ sợ...." Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nở nụ cười.
Cười lên vài tiếng, hắn nói: "Kim tông chủ, cho phép ta hỏi thêm một câu.
Ngươi là cảm thấy, Kỳ Sơn Ôn thị mất rồi, thì trên lý thuyết Lan Lăng Kim thị nên là gia tộc thay thế hay sao?"
Trong sảnh Đấu Nghiên, lặng ngắt như tờ.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Cái gì cũng phải giao hết cho ngươi, ai cũng phải nghe lời ngươi? Nhìn tác phong hành sự này của Lan Lăng Kim thị, ta suýt nữa còn tưởng rằng vẫn đang trong thời đại của Ôn vương chứ."]
Kim Tử Hiên mặt có chút thiêu đốt, vấp váp nói: "Phụ thân của ta, ông ấy...!từng nhắc đến Âm Hổ phù với ngươi vài lần?!"
Vốn tưởng rằng tham vọng bừng bừng kia của phụ thân y, cả gan làm loạn đến mức độ âm thầm thu nạp tu sĩ quỷ đạo, xây dựng lò luyện thi đã là cực hạn rồi, không ngờ lòng mơ ước Âm Hổ phù này dường như đã lộ diện ra ngoài ánh sáng luôn rồi, thế này có khác gì đưa tay ra cưỡng ép đòi lấy? So với chuyện này, việc Kim Tử Huân mù quáng tự so với trời đều chẳng còn đáng nhắc tới nữa.
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, vẻ mặt bình thản, như thể đã sớm không còn ngạc nhiên nữa, tuy nói rằng lúc ấy hắn cũng bị hành vi vô sỉ ngày chọc cho tức giận đến mức bật cười.
"Lại còn đồng tu ảnh hưởng, phe ta có tổn hại? Lần sử dụng Âm Hổ phù trong cuộc chiến gay go đó, chẳng lẽ ta không thông báo trước hay sao? Ảnh hưởng đến mấy tên đầu óc ngu xuẩn, tổn hại đến chiến công lừng lẫy, đến danh sách xếp hàng tới điện Diêm vương phải không! Quả thật là nói hay hơn hát, ta xem như hiểu rõ Kim Quang Thiện làm thế nào bước lên vị trí tông chủ, tuy rằng tu vi thấp hơn người ta, phẩm chất đạo đức bại hoại, nhưng dã tâm to lớn, da mặt dày đến mức người thường không sánh kịp mà".
Nói thật, trong hai mươi năm kinh nghiệm sống ngắn ngủi của hắn, da mặt dày của vị Kim đại tông chủ Kim Quang Thiện này có thể nằm trong ba ngôi đầu, ngay cả bản thân mình thường xuyên bị mắng là không biết xấu hổ cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.
Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ lúc đó cũng có mặt: Không sai, ai cho phép Kim tông chủ đưa ra tuyên bố khẳng khái thay mặt toàn quyền cho phe ta không một chút do dự?
Da mặt này đâu phải là có chút dày, so được với khúc cua tường thành luôn á chớ →_→
Giang Trừng cũng là lần đầu tiên biết việc này hừ lạnh một tiếng, hèn chi xong việc Kim Quang Thiện ra sức bôi đen Nguỵ Vô Tiện trước mặt y như vậy, sợ là ngoài sự việc quậy tung bữa tiệc, giết chết đốc công, hành động đòi pháp bảo bị cự tuyệt, không thể xuống thang trước mặt mọi người này cũng là một trong những nguyên nhân chính.
Kim Tử Hiên thấy vậy, càng là không biết trốn đi đâu.
Âm Hổ phù là do Di Lăng Lão Tổ đúc ra, luyện hoá từ thanh thiết kiếm vô danh nhiễm đầy oán khí mấy trăm năm trong bụng Đồ Lục Huyền Vũ, mà Đồ Lục Huyền Vũ đó, càng là do Nguỵ Vô Tiện, nhiều nhất là thêm Lam Vong Cơ, hai người giết chết, về tình về lý, từ đầu đến đuôi, đều là đồ của Nguỵ Vô Tiện, tại sao phải giao ra?
Nói cái gì mà uy lực lớn, trong tiên môn bách gia hiện nay, làm gì có nhà nào không có hoặc nhiều hoặc ít vài món tiên khí thượng phẩm, so bằng hoặc thậm chí hơn xa Âm Hổ phù cũng không phải không có, mấy trăm cả ngàn năm qua, cũng chưa thấy ai có thể tự cao tự đại nêu ra lý do quản lý thay để bắt giao ra các pháp khí đó?
Rốt cuộc lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho dù ta giao Âm Hổ phù ra, mấy người đó thật sự có thể dùng được sao? Ngay cả Loạn Tán Cương kia, theo ta thấy, là một vùng đất phong thuỷ tốt dùng hoài không hết, nhưng đối với người khác mà nói, lại là nơi chôn xác không thể quay về, không, ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên vẹn."
Tiết Dương không tin, liếc sang nói: "Chiến trường cổ xưa Loạn Tán Cương, nơi chất chứa oán hận hình thành mới mấy trăm năm nay, đương nhiên hung hiểm.
Nhưng Âm Hổ phù chỉ là pháp bảo bình thường, có nhiễm âm tà, nhưng dù sao cũng là vật có thể kiểm soát, đoạn trước còn từng đọc thấy vài năm sau ta sửa được Âm Hổ phù và khống chế sử dụng đó, lời này của Nguỵ tiền bối quá mức khoa trương rồi!"
Nguỵ Vô Tiện vừa nghe liền biết, tên tiểu lưu manh này vẫn là tà tâm không chừa, âm thầm tự nhắc nhở mình từ nay về sau không thể bớt cảnh giác đối với gã, sau đó nói: "Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn ít nhất đã ngủ say hơn 400 năm, ai biết thanh kiếm này đã bị nuốt vào bụng con thú bao lâu? Cho dù chỉ là nhiễm từ từ oán khí trong 400 năm mà không tiêu tán, ngươi cũng có thể cho rằng đó là một vật âm tà bình thường sao?"
Không đợi Tiết Dương nói thêm điều gì, lại nói tiếp: "Không thể không thừa nhận, dưới tình huống chỉ còn một nửa mà có thể sửa lại Âm Hổ phù, coi như gánh được câu thiên phú hơn người, nhưng, Âm Hổ phù hoàn chỉnh, và nửa khối, bộ chỉ là sự khác biệt về kích thước to hay nhỏ thôi à?"
"Âm Hổ phù không thể nhận chủ không sai, nhưng quan trọng hơn là không phải người nào cũng có thể khống chế.
Ngay cả ta là người chế tạo, sau một lần sử dụng cũng phải sinh ra sợ hãi với nó, bây giờ ở trong tay ta gần như là tấm bùa giữ mạng vạn bất đắc dĩ, nhưng vào trong tay người khác, thì chỉ có thể là bùa đòi mạng!"
Nghe vậy, Lam Khải Nhân trầm giọng nói: "Vật nguy hiểm như thế, đúng là e ngại gây ra hoạ lớn, cần nghĩ cách khống chế, hoặc phá huỷ hoàn toàn, mới là cách làm đúng đắn".
Hiểu Tinh Trần cũng thở dài, "Người dân thường vô tội, người có tài lập công lại bị khép tội.
Vô Tiện sư điệt, Âm Hổ phù này bị mơ ước đến mức độ này, bây giờ xem ra, cũng không tính là tấm bùa giữ mạng gì cả, chi bằng phá huỷ triệt để".
Bị người khác nói trước mặt như vậy, Nguỵ Vô Tiện cũng không có vẻ giận, ngược lại gật gật đầu, thành thật nói: "Lần trước sau cuộc chiến, ta đã có ý tưởng huỷ phù, chỉ là đúc phù không dễ, huỷ phù càng khó hơn, mà ta đang trong tình cảnh gian nan, bây giờ mới chia thành hai mảnh để giữ lại.
Đợi đến khi trở về, sau khi thế cục ổn định, ta có thời gian rảnh sẽ thí nghiệm phương pháp huỷ phù, hoàn toàn tiêu huỷ thứ đó thành tro bụi để tránh hậu hoạn".
Mọi người kinh ngạc, vật cực kỳ quý giá được người người đổ xô vào giành, thế mà có thể nói huỷ là huỷ! Ừm, hình như cũng không có gì lạ.
Tính kỹ lại, cũng đã từng huỷ một lần, lúc tứ đại gia tộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương đã phá huỷ trước một nửa khối, còn lại nửa khối chưa kịp huỷ đã mất mạng...!Người này không mất đi bản tính, đủ để chứng minh rồi.
Giang Yếm Ly, Lam Vong Cơ đối với chuyện này nhẹ nhàng thở ra, nếu hoàn toàn huỷ diệt rồi, tất nhiên sẽ không cần phải lo lắng có gì đó làm hại a Tiện/Nguỵ Anh nữa.
Kim Quang Dao, Tiết Dương: Thật sự bỏ được?
Tống Lam thật sự phải lau mắt mà nhìn đối với vị Di Lăng Lão Tổ này, lúc này Nhiếp Minh Quyết càng là chân chính xếp người này vào danh sách những người đáng kết giao.
Nguỵ Vô Tiện không biết suy nghĩ của mọi người, chỉ là cân nhắc, nếu không phải dùng hết mọi cách vẫn không thể làm Âm Hổ phù nhận chủ, triệt để kiểm soát, cho dù không dùng cũng đông cứng oán khí lại, thì khó mà tiêu huỷ, hơn nữa, nơi này cấm linh lực không cấm oán khí, mới vừa rồi sau khi đột nhiên cảm thấy không thích hợp, đã từng kiểm tra một lần, âm lãnh trong toàn thân dường như ẩn ẩn không giảm đi ngược lại còn tăng....
Nếu không thể thực hiện được, vẫn phải phá huỷ thôi, tránh sơ sẩy lạc ra bên ngoài, gây hoạ cho thế gian.
Hắn cũng là người cậy tài khinh người, làm sao có thể vì mình mà gây thêm tội nghiệp vô ích như thế được.
Nếu không, giữ lại để doạ những tên nguỵ quân tử đó một chút cũng được nha.
Câu nói thoải mái nhẹ nhàng huỷ phù thật là cao minh! Nhiếp Hoài Tang cảm thấy bội phục sâu sắc, phá huỷ một cái Âm Hổ phù, đổi lại được thêm nhiều hảo cảm của mọi người không nói, chỉ cần còn đang trong quỷ đạo, lưng dựa Loạn Tán Cương, sau này vẫn có thể làm ra càng nhiều pháp khí đúng không? Nếu so ra kém hơn, vậy làm mười cái một trăm cái thì sao, chênh lệch về chất lượng, thì gấp nhiều lần số lượng lên, thật sự là một hành động sáng suốt nha!.
Danh Sách Chương: