[Trước khi bước vào cửa lớn của Liên Hoa Ổ, Nguỵ Vô Tiện hít thật sâu một hơi, mượn điều này để bình phục tâm trạng.
Nhưng sau khi vào cửa, hắn lại không kích động như trong tưởng tượng của chính mình.
Có lẽ là bởi vì quá nhiều nơi đã được xây mới lại.
Giáo trường mở rộng gấp đôi, mái hiên cong vút mới xây của toà nhà này đến toà nhà khác cao thấp đan xen, so với lúc xưa càng có khí thế hơn, cũng càng có vẻ vinh quang hơn.
Nhưng, so với hình ảnh Liên Hoa Ổ trong trí nhớ của hắn, gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện buồn bã mất mát.
Những căn phòng xưa cũ đó, không biết bị những kiến trúc mới hoa lệ kia che mất, hay là đã bị dỡ bỏ.
Dù sao, chúng nó cũng thật sự quá cũ rồi.]
Đã thay đổi hoàn toàn ư.
Nguỵ Vô Tiện phát hiện, từ khi đến nơi này, hắn liền trở nên đa sầu đa cảm hơn, trở nên không còn như hồi nhỏ xíu nữa.
Ví như bây giờ, đoạn mình trở lại Liên Hoa Ổ sau mười mấy năm như thế, lại không tìm được hình ảnh gia đình trong ký ức, chỉ lo nhìn chằm chằm Giang Trừng đọc cho xong.
Ngươi nói thằng nhóc nhà ngươi, tính tình càng lúc càng tệ không nói, tại sao còn có thể không hoài niệm như thế chứ! Nhìn Vân Thâm Bất Tri Xứ người ta kìa, cũng trùng kiến, nghe nói là sau khi trùng kiến, giống y đúc trước kia, không sai một ly, không thể học theo cho đàng hoàng hả?
Nhưng thật ra, ánh mắt hắn nhìn Giang Trừng không lý lẽ hùng hồn được như vậy.
Liên Hoa Ổ trước đây, có Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, có sư tỷ, Giang Trừng và mình, còn có những sư đệ giống như khỉ kia, tựa như hoa sen tháng sáu vậy, tràn đầy năng lượng, tưng bừng sức sống.
Mà Liên Hoa Ổ mười ba năm sau, lại như sen tàn tháng mười, ngoại trừ củ sen dưới lớp bùn, thì hoa và lá đều rụng sạch sẽ.
Chỉ có một mình Giang Trừng giữ nhà, đợi cha mẹ không trở về, đợi a tỷ không trở về, ngoại trừ đứa cháu trai Kim Lăng, cũng không biết có chờ người sư huynh sau khi trở mặt thành thù chết không toàn thây, hồn phách rơi rụng nơi nào là hắn hay không.
Chắc là có đợi nhỉ, không phải nói vẫn còn giữ Trần Tình của hắn đó hay sao.
Thay đổi hoàn toàn cũng tốt.
Bằng không, cảnh còn người mất, chẳng phải là càng thêm thê lương quạnh quẽ.
Giang Trừng bị ánh mắt không thể hiểu nổi kia nhìn đến cả người dựng lông tơ, vừa xoa xoa cánh tay vừa nói: "Nguỵ Vô Tiện ngươi nhìn ta làm gì, tuy nói việc xây sửa lại Liên Hoa Ổ đang chuẩn bị đưa vào chương trình nghị sự, nhưng ổ chó kia của ngươi ta không định đụng tới".
Nguỵ Vô Tiện: "....!Ngươi không nhắc tới chó thì không thể nói chuyện đúng không!"
[Trên giáo trường, môn sinh của các thế gia lại bắt đầu bày trận, ngồi thiền, tiếp tục tu dưỡng, khôi phục linh lực...!Giang Trừng thì dẫn các vị gia chủ và những danh sĩ quan trọng đi vào trong đại sảnh, Thử Kiếm Đường, thảo luận lại chuyện hôm nay.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng đi theo vào, có người hơi cảm thấy không ổn, nhưng cũng không thể nói gì.
Mới vừa tiến vào trong sảnh, còn chưa ngồi xuống, lập tức có một người trông như khách khanh tiến đến...!Người nọ đến bên tai Giang Trừng, thấp giọng nói vài câu, Giang Trừng nhíu mày nói: "Không gặp.
Có chuyện gì sau này hẵng nói, không thấy bây giờ là tình huống như thế nào sao?"
Người khách khanh kia nói: "Ta đã nói rồi, nhưng hai nữ tử đó nói...!các nàng chính là vì chuyện hôm nay mới đến".
Giang Trừng nói: "Địa vị của đối phương là gì? Nữ tu của nhà nào?"
Người khách khanh kia nói: "Không phải của nhà nào hết...!Thuộc hạ có thể khẳng định, các nàng ấy đều là nữ tử bình thường không có linh lực.
Đều mới tới hôm nay, các nàng còn mang theo một mớ dược liệu quý giá đến, nhưng chưa nói là vị gia chủ nào đưa, chỉ nói có chuyện quan trọng nói với tông chủ, thuộc hạ...!Hiện tại sắp xếp cho các nàng ở tạm..."....! Giang Trừng nói: "Chư vị, mời tự ngồi thoải mái.
Thứ lỗi cho Giang mỗ không tiếp được một lát, đi một chút sẽ quay lại".
Mọi người sôi nổi nói: "Giang tông chủ khách khí".
Nhưng, Giang Trừng không phải đi một chút rồi về, mà sau một hồi lâu vẫn chưa về...!Không ít người bắt đầu cảm thấy bất an hoặc bất mãn.
Đúng lúc này, rốt cuộc Giang Trừng đã trở lại.
Khi đi vẻ mặt y bình thường, nhưng khi trở lại thần sắc lạnh lùng nghiêm túc, đi như bay, hơn nữa dẫn theo hai người, là hai nữ tử, hẳn là hai người đến cửa xin viếng thăm kia....!Hai nữ tử này tuổi không nhỏ, trên mặt đều đã lộ ra nét lớn tuổi, hơn nữa một người cụp mi rũ mắt, lo lắng sợ hãi, một người đầy thân phong trần không nói, trên mặt còn bị cắt năm sáu vết dao, vết dao đã cũ, trông rất đáng sợ, có thể nói là khiến người ta hết muốn ăn uống, vô cùng thất vọng, bắt đầu nổi lên tiếng xì xào, Giang Trừng tại sao đưa hai nữ nhân như vậy đến Thử Kiếm Đường, lại còn chỉ cho họ vị trí trung tâm của đại sảnh.]
Hiểu Tinh Trần kinh ngạc nghi ngờ nói: "Đây là...?" Là gấp không chờ nổi bắt đầu tung ra hậu chiêu?
Mọi người nghe xong, cũng đều có thể hiểu được ý chưa nói hết của Hiểu Tinh Trần.
Hai vị nữ tử đến đột ngột này, không tính là người đến có ý xấu, thì cũng là cố tình có chuẩn bị mà đến.
Vừa mới thoát thân từ trong cuộc hỗn chiến ở Loạn Tán Cương, chưa hồi phục linh lực đã mất đi, thậm chí còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi tại Liên Hoa Ổ, người thúc đẩy ở sau màn chờ đợi từ lâu đã bắt đầu vội vã thu lưới rồi.
Về phần mục đích, không chỉ những kẻ chính nghĩa lòng mang đạo nghĩa, lòng mang thiên hạ đó, mà còn có tiên đốc bách gia Liễm Phương Tôn - người thúc đẩy cuộc bao vây tiêu diệt lần thứ hai trên Loạn Tán Cương.
Nguỵ Vô Tiện và Nhiếp Hoài Tang nhìn lẫn nhau, cho nên, một Nhiếp tông chủ ở thế giới khác ẩn thân trong bóng tối 13 năm, rốt cuộc làm thế nào có thế lực mạnh mẽ để bắt đầu trù tính kế hoạch báo thù to lớn trong thời gian lâu như thế chứ.
Làm một quân cờ quan trọng trên bàn cờ, hắn rửa mắt mong chờ.
So với Nguỵ Vô Tiện đang điều chỉnh tâm trạng, đứng ngoài cuộc xem, Kim Quang Dao thân là mục tiêu báo thù lại có vài phần đứng ngồi không yên.
Mặc dù lúc trước còn ở Bất Dạ Thiên của Kỳ Sơn, hắn (Kim Quang Dao) đã có thể tính toán không chút sai sót, một giọt nước cũng không lọt, nhưng hôm nay, chỉ là sắp sửa nghe một lần những chuyện tồi tệ sẽ xảy ra trong thời gian mười năm tới, lại khiến cho hắn có cảm giác sốt ruột ngươi là dao thớt, ta là thịt cá.
Nói thế nào đi nữa, nhiều năm sau mình cũng là tiên đốc huyền môn có căn cơ không cạn, chỉ là một tên Nhiếp Hoài Tang, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, mà thật sự ép được hắn đến bước đường cùng?
[Giang Trừng sắc mặt âm trầm, nói với hai nữ tử đang nơm nớp lo sợ ngồi xuống: "Các ngươi nói ở đây".
Diêu tông chủ nói: "Giang tông chủ, ngươi đây là?" Giang Trừng nói: "Việc này nghe quá mức ghê sợ, Giang mỗ không dám tuỳ tiện, phải tra hỏi cặn kẽ, cho nên chậm trễ một chút.
Xin mời chư vị yên lặng một chút, nghe hai vị này nói".
Y xoay qua, nói: "Trong hai người ai nói trước?" Hai nữ tử đó nhìn lẫn nhau, nữ tử một thân phong trần dũng cảm hơn, đứng dậy nói: "Để ta nói trước đi!"
Bà ta tuỳ tuỳ tiện tiện hành lễ, nói: "Điều ta sắp nói, là một câu chuyện xảy ra khoảng mười một năm trước...!Ta tên là Tư Tư, vốn là một người làm nghề kinh doanh xác thịt..."....!"Mặt ta biến thành như vậy...!quán ăn ban đầu đuổi ta ra...! Sau đó kết bạn cùng với những tỷ muội lớn tuổi đó...!Có một hôm, chúng ta và các tỷ muội trong ngõ nhỏ đột nhiên nhận được một vụ làm ăn...! Những tỷ muội lớn tuổi đó của ta bàn bạc về thù lao, ở trên xe vô cùng cao hứng.
Nhưng ta cảm thấy không thích hợp....!Trên đời có chuyện có lợi như vậy sao?...!Xe ngựa chở thẳng chúng ta vào một viện tử và xuống xe...!Có một thiếu niên tựa vào cửa nghịch chuỷ thủ (dao găm), nhìn thấy chúng ta liền kêu chúng ta đi vào...!Trong căn phòng thật lớn chỉ có hai người, trên chiếc giường lớn một nam nhân nằm trong chăn gấm, nhìn khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, hình như bệnh sắp chết..."...!"Trước đó đã có người dặn dò chúng ta nên làm gì, chính là từng người từng người lấy hết kỹ năng của chúng ta ra để hầu hạ người nằm trong giường, một khắc cũng không được ngừng...!Người này làm sao chịu nổi được hầu hạ?...!Bỗng nhiên hình như có một nam nhân trẻ tuổi cười lên một tiếng, ta hoảng sợ, lúc này mới phát hiện ở mép giường có một tấm rèm, sau tấm rèm còn có một người ngồi!" Trái tim của tất cả mọi người đều bị lời kể của bà ta giữ chặt lấy, Tư Tư tiếp tục nói: "Ta mới phát hiện người này vẫn luôn ngồi sau tấm rèm, hắn cười, nam nhân trên giường bỗng nhiên hơi giãy giụa, đẩy ta ra, lăn xuống giường.
Người kia cười càng dữ dội hơi, vừa cười vừa nói chuyện.
Hắn nói, phụ thân, ta tìm đến cho ngươi những nữ nhân mà ngươi thích nhất, có rất nhiều, ngươi vui vẻ không?" Những lời này tuy là từ trong miệng Tư Tư nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều sởn tóc gáy, hiện ra một gương mặt tươi cười.
Kim Quang Dao!
Mà nam nhân đang chết dở trên giường kia, nhất định chính là Kim Quang Thiện!]
Mới vừa đổi đến phiên mình đọc thì đọc ngay mấy chuyện này, Nguỵ Vô Tiện không kịp thay mình than một tiếng xui xẻo, thì toàn bộ suy nghĩ đều đang vô cùng hoài nghi, cái miệng này của mình có phải là có tác dụng linh nghiệm gì hay không.
Nghĩ hắn đọc được không ít những lời mình từng nói qua, ví dụ như không chép gia quy Lam gia, sau đó không chỉ có chép, mà đoán chừng tương lai cũng phải khổ cực tiếp tục chép; Ví dụ như, có đường dương quan tốt đẹp, cần gì đi cầu độc mộc gì đó, chỉ mấy năm sau liền tu quỷ đạo.
Còn ví dụ như, Kim Quang Thiện rất có khả năng chết trong tay Kim Quang Dao, lại ứng nghiệm một cách vô cùng chính xác.
Tuy rằng phương hướng đúng có thể không nhất trí lắm.
Hắn có thể thề với trời, ở đoạn Ác hữu lúc trước, hắn chỉ là thuận miệng nói một câu, lúc ấy đúng thật là ba phần suy đoán, năm phần lẽ đương nhiên, thêm hai phần lừa gạt mà thôi, kết quả, không chỉ thành sự thật, Kim Quang Thiện còn chết....!một cách ám chỉ sâu sắc như thế.
Lúc ấy trên Đại Phạn Sơn, giống như lúc đoán được thân phận Mạc Huyền Vũ là dường như đọc được kết cục của Kim Quang Thiện, chỉ là lúc đó lực chú ý đều đặt hết lên người chính mình và Kim Lăng nhiều hơn, trong lòng mắng câu Đáng đời rồi cũng bỏ qua.
Ai ngờ, cách chết như vậy, lại là do đứa con riêng chọn cho ông ta.
Kim Quang Thiện nếu có thể biết được tương lai thế này, không biết sẽ có biểu tình như thế nào..
Danh Sách Chương: