Tứ Tuấn? Nhiều hơn Lưỡng Tuấn hai người. Ta thầm tính toán, xem ra hắn phòng thủ rất nghiêm ngặt, Tứ Tuấn vừa hay có thể tạo thành trận “Tứ Hải Thừa Phong”, cho dù Thất Tinh có ở đây dàn trận Bắc Đấu Thất Tinh cũng không thể đánh bại họ trong thoáng chốc. Huống chi hôm nay Thất Tinh chỉ còn ba người, Tiểu Lục trọng thương chưa lành, hơn nữa ta còn mất hết võ công, có Tứ Tuấn coi chừng, thật sự có thể gọi là không chút sơ hở.
Ta mặc dù ngoài miệng nhận lời, nhưng ta nhìn ra được hắn cũng không tin lời của ta… E rằng hắn chưa bao giờ tin tưởng ta thì phải?
“Vậy thiếp thân cần phải nhìn hôn phục của Vương phi, xem có thể tôn lên dung nhan như hoa của thiếp thân không?”
Mắt hắn hiện vẻ mừng rỡ, sóng mắt lấp lánh ánh sáng: “Nhất định nàng sẽ thích. Lúc may hôn phục, bổn vương cho người dùng ngọc phỉ thủy ở Đặng Sơn khắc thành hình phượng, khảm trên đai lưng. Còn dùng tơ nhuộm vàng nhạt tại núi Đỗ Thanh thêu nhành hoa điểm xuyết trên mép váy. Giày thêu vốn phải thêm đế gỗ, bởi vì bổn vương thấy nàng có lẽ quen rong ruổi như gió giữa chốn thảo nguyên, không thích gò bó như vậy nên cho người lóc một đoạn gân bò, dùng kim tuyến xuyên vào làm đế giày. Như thế, dù thời gian hôn lễ có kéo dài, chân của nàng cũng không mệt mỏi…”
Ta cười cười, nói: “Vương gia quả thật tỉ mỉ, nhưng không phải hôn lễ luôn luôn có Vương gia ở bên thiếp thân sao? Có Vương gia đỡ, sao thiếp thân có thể mệt mỏi được chứ?”
Hắn cười tươi rói: “Mấy ngày nay bổn vương không thể ngủ yên. Mỗi khi bị tiếng gió ngoài cửa sổ đánh thức, luôn cảm thấy nàng sẽ biến mất không còn tung tích… Mối liên hệ duy nhất giữa bổn vương và Quân tướng sẽ đứt đoạn… May thay, nàng đã đồng ý với bổn vương.”
Ánh nến in bóng cột trụ hành lang lên tường, ánh nến đung đưa, cái bóng đó chao động theo, khiến căn phòng xa hoa trở nên âm u tĩnh mịch. Ta rũ mắt cười yếu ớt: “Thiếp thân làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vương gia chứ?”
Hắn nghe vậy thì cười to, ôm lấy eo ta: “Đúng vậy, bổn vương và nàng bạc đầu chẳng xa nhau.”
Thân hình ta vốn không cao, sau khi được Tiểu Thất nối lại kinh lạc đổi máu còn thấp đi phần nào. Bị hắn bao phủ, trán liền đụng vào xương quai xanh của hắn, không tự chủ được khẽ kêu đau một tiếng. Hắn vội buông ta ra, một tay ôm eo ta, tay kia xoa trán ta, khẽ nói: “Sao thế? Không làm nàng đau chứ?”
Không đợi ta trả lời, bờ môi của hắn đã chạm lên trán ta, nhẹ nhàng hôn lên. Hơi thở trên đỉnh đầu trầm khàn dần, thân thể trở nên cứng ngắc. Mặc dù cách lớp xiêm y dầy cộm, ta vẫn cảm thấy sự thay đổi của thân thể hắn. Ta vội đẩy hắn ra, nói: “Thiếp thân hơi mệt. Trong ngày vui này, còn rất nhiều việc chờ thiếp thân, thiếp thân không thể ngã bệnh được.”
Thế nhưng hắn lại không buông, khẽ nói: “Tối nay, bổn vương không đi, bổn vương muốn… muốn từ tận cốt tủy…”
Mặt hắn áp vào cổ ta, chiếc cổ vốn lạnh băng như có ngọn lửa nung cháy, khiến nơi đó trở nên nóng bỏng. Hắn ôm ta trong lòng, vòng tay càng lúc càng siết chặt như muốn khảm ta vào thân thể hắn. Nhưng điều kỳ lạ chính là ta không hề cảm thấy khó thở, hắn khống chế sức lực rất vừa phải.
Ta khẽ ho hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Hay là Vương gia chờ thêm chút, chỉ mấy ngày sau khi thiếp thân và ngài đại hôn. Mấy ngày nay thân thể thiếp thân nhiễm chút phong hàn…” Ta nói với vẻ hơi áy náy, “Vương gia, sau khi rời khỏi sa mạc thân thể thiếp thân vô cùng yếu ớt, e rằng về sau không thể tận tâm hầu hạ Vương gia.”
Hắn vội buông ta ra, ngọn lửa trong mắt cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn vẻ lo lắng: “Uống rượu kia cũng không thấy khá hơn chút nào sao?”
Rốt cuộc hắn cũng để lọt chút sơ hở khi lơ đãng ư? Ta thầm cười lạnh.
Ta ngạc nhiên hỏi: “Vương gia nói gì vậy? Uống rượu gì mà khá hơn?”
Hắn quay đầu qua một bên: “Hoàng thúc nói thể chất nàng cực hàn, nói với bổn vương rằng dùng rượu Hoàng thúc ủ có thể điều dưỡng được, còn bảo bổn vương dẫn nàng tới Ly cung ngâm suối nước nóng… Nhưng không ngờ rằng…”
Mắt ta long lanh sóng nước: “Không ngờ Vương gia lại làm nhiều chuyện vì thiếp thân như vậy, thiếp thân không hề hay biết.”
Hắn lúng túng né tránh ánh mắt của ta: “Bổn vương chỉ làm hết sức mà thôi, hơn nữa, bệnh này của nàng…”
Ta hiểu lời hắn không nói tiếp là gì: Hơn nữa, bệnh này của nàng cũng bởi vì ta mới có. Nếu không phải là ta hạ lệnh dùng hai loại độc để giết nàng, sao nàng có thể ra nông nỗi này?
Lúc hắn hạ lệnh, liệu có chút hối hận nào không?
Nếu có thêm một lần nữa, liệu hắn còn có thể ra lệnh không chút do dự như vậy không?
Ta khẽ nói: “Bệnh của thiếp thân đâu sao lại liên quan đến Vương gia chứ? Vương gia truy đuổi ngàn dặm, nhưng cuối cùng không phải vẫn tha mạng cho thiếp thân sao? Mặc dù võ công của thiếp thân đã mất, nhưng thiếp thân nhờ Vương gia mới có thể báo thù cho A Ngọc, khiến kẻ đưa chàng và nhà chàng lên đoạn đầu đài sống không bằng chết. Hơn nữa, nếu Thái tử điện hạ bị phế truất, Tần gia sụp đổ, có phải còn khiến hắn khó chịu hơn cái chết không?”
Hắn cúi đầu nói: “Đúng là… như thế…”
Vậy mà hắn lại đồng tình với lời ta nói không hề do dự. Ta nhìn vào mắt hắn nhưng không hề thấy vẻ áy náy… Trong đáy lòng hắn… sao có thể mang vẻ áy náy? E rằng dưới chân mỗi vị đế vương đều dùng hài cốt trải đường?
Ta nghĩ, ta không cần chứng thực nữa, mỗi một lần chứng thực chỉ khiến lòng ta sụp dần sụp mòn.
Nhưng ta không kiềm chế được mà lại khiêu khích điểm mấu chốt của hắn, cười hỏi: “Sao Vương gia không thèm hỏi một câu nào vậy? Thiếp thân bị uy hiếp, sao có thể ở đài Chu Tước một mình chứ?”
Hắn ngẩng đầu nói với ta: “Chỉ cần nàng yên lành, bổn vương không muốn truy cứu gì cả…”
Ta thở dài nói: “Vương gia thật quá mức lơ là cảnh giác rồi, sao có thể không để ý đến bất cứ điều gì chứ? Mặc dù thiếp thân là phụ nhân, nhưng cũng biết Vương gia như vậy rất dễ bị người ta lợi dụng sơ hở.”
Hắn lắc đầu: “Không, bổn vương tin nàng.”
“May mà thiếp thân không nuốt lời… À mà thị tỳ An Dật vương đưa đến quả thật có chút vấn đề. Không biết bây giờ nàng ta đan gở đâu?”
Ta thật sự muốn nhìn xem hắn xoay xở với lời nói dối này thế nào.
Hạ Hầu Thương nhìn ta nói: “Lúc bổn vương về phủ, Hoàng thúc tới nói với bổn vương rằng nàng bị người ta lừa đến cửa sau, thị tỳ đó nhân lúc Hoàng thúc không chú ý đã len lén chuồn mất… Bổn vương lo lắng nên chẳng màng hỏi thăm kỹ lưỡng. Hoàng thúc này luôn mang đến phiền phức cho bổn vương. Đúng rồi, rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Còn lâu ta mới tin hắn không tra xét chút nào, chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi. Hắn không muốn vạch trần tấm màn này, đối chất với Thái tử, e rằng không vì điều gì khác mà bởi vì hắn sợ Thái tử nắm giữ bí mật cuối cùng trong tay mà thôi.
Nếu không phải vậy, vì sao hắn có thể đến đài Chu Tước chuẩn xác như thế?
Ta ngước mắt lên nhìn, khẽ nói: “Thị tỳ đó là Tang Dung giả trang. Nàng ta van xin Vương gia cứu nàng ta và Quận chúa, nói với thiếp thân rằng nàng ta sai người giấu Quận chúa trong giỏ trúc rồi mang ra ngoài. Cho nên thiếp thân bị lừa, đến cửa sau theo lời nàng ta. Nhưng vừa đến cửa sau đã bị người làm cho bất tỉnh… Ngài nói xem, chuyện này có liên quan đến Thái tử không?”