Chẳng lẽ ta đã xuống địa ngục? Nhưng ta nghe nói, linh hồn vô hình vô chất, tung bay theo gió, tại sao thân thể ta lại nặng trịch như ngàn vàng thế này?
Trước mắt là đêm tối khôn cùng, nhưng bên tai lại có tiếng nói khẽ khàng: “Sao huynh lại đến đây? Huynh tới làm gì?” Là giọng của Hạ Hầu Thương.
Hắn đang ở bên cạnh ta? Ta vẫn chưa chết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tại sao ta không thể tới chứ? Nếu không phải là ta tìm thấy viên Đại Hoàn đan trên người nàng, hơn nữa viên này Đại Hoàn đan là ta đưa cho nàng ấy, vì vậy, chính ta là người cứu mạng nàng, để nàng hành hạ đệ… Nhị đệ à, đệ nhìn lại mình đi, mấy ngày rồi chưa ngủ phải không?”
“Huynh muốn xem chuyện vui sao?”
“Thật là kỳ quái! Nhị đệ, mỗi khi có người chết vì đệ, về sau đệ đều buồn bã mấy ngày liền. Cũng như bà vú của đệ, rõ ràng đệ hại người ta, nhưng kẻ không ăn không uống mấy ngày liền cũng là đệ… Ta thật sự không hiểu tại sao đệ có thể lật mặt nhanh như vậy?” Hắn cười nói, “Vậy mà người bên cạnh luôn tin dáng điệu này của đệ. Đệ nhìn lại mình đi, ôi chao… còn giống Vương gia hay không?”
“Không, nàng không phải bởi vì ta… bởi vì Ninh gia…”
“Ủa? Nhị đệ…” Giọng nói kia vô cùng uể oải, tràn đầy vẻ châm chọc, “Vậy tướng lĩnh Quân gia cũng chết vì Tần gia phải không?”
“Câm miệng!” Hạ Hầu Thương quát lên, “Huynh câm miệng, nếu không phải bởi vì huynh, bởi vì Tần gia, chuyện năm đó sao có thể bết bát như vậy được?”
“Chậc chậc chậc, đệ thật biết cách đùn đẩy trách nhiệm. Năm đó kẻ thượng tấu mật thư không phải là đệ sao? Chén rượu độc đó cũng lấy từ nhà đệ. Nhị đệ à, đệ cũng sắp leo lên ngôi báu rồi, thắng lợi nằm trong tay đệ rồi, cần gì phải giả nhân giả nghĩa như vậy nữa? Hơn nữa, ở đây không có người ngoài, đệ cứ thừa nhận đi, ta không nói với ai đâu…”
Trong phòng chợt vang tiếng đấm đá, tiếng ghế dài bị đạp đổ nát gãy và tiếng đồ sứ rơi xuống đất… Cái giọng lười chảy thây đó lại vang lên, nhưng xen với tiếng thở dốc và tiếng ho khan: “Nhị đệ, chắc đệ không ngờ rằng võ công của ta không kém đệ nhỉ? Nhưng mà khả năng diễn trò của ta không bao giờ có thể sánh với đệ được… Hơn nữa có ai bạc bẽo tàn độc được như đệ đâu. Đệ lại cứ giả nhân giả nghĩa hề lần này đến lần khác!”
“Huynh thì biết gì… Năm đó ta vạn bất đắc dĩ, nếu không làm như vậy thì sẽ mất bao mạng người. Sao huynh biết được chứ?”
“Ồ? Ta đâu có vĩ đại như đệ, chuyện gì cũng phải lo nghĩ. Có điều, ta tự tin mình là người biết đền ơn. Quân Triển Ngọc đáng thương, cuối cùng lại bại trong tay vị Vương gia mà nàng xung phong liều chết để cứu trên chiến trường, sao mà đáng thương…”
“Huynh biết rồi ư? Có phải huynh đã nói cho nàng chuyện gì không…?”
Nghe đến đó, không biết tại sao ta đột nhiên cảm thấy căng thẳng, liệu hắn có để lọt điều gì không? Rồi lại cười khổ trong lòng, để lọt thì sao chứ, ta còn có thể quản được sao?
“Chao ôi, đúng vậy, ta biết rồi từ lâu rồi. Đáng tiếc còn chưa kịp nói cho nàng biết. Vừa mới tặng viên thuốc cho nàng, chưa kịp nói cho nàng biết tác dụng của viên thuốc thì đã nghe thấy tiếng Bát Tuấn của đệ phi tới… Còn may là nàng để thuốc trên người, vừa hay có thể cứu lấy một mạng… Sao vậy? Ánh mắt này của đệ là sao? Muốn giết người diệt khẩu à? Nhị đệ ơi, Nhị đệ à, ta vẫn là Thái tử đấy, vẫn chưa bị phế đâu! Đừng đi nhầm bước nhé… Phụ hoàng của chúng ta tuy có hơi hồ đồ nhưng tổ mẫu thì không hồ đồ đâu… Haiz, đệ nói xem, sao ta có thể hồ đồ như vậy? Vậy mà cứ tưởng tổ mẫu hồ đồ, già rồi… Đệ phạm lỗi như vậy mà tặng không cho đệ hai trắc phi… Khà khà, như vậy cũng tốt, người kiêu ngạo như Quân Triển Ngọc sao có thể thờ chung chồng với người khác? Nhị đệ? Nhị đệ? Đừng đau lòng nữa, nàng sống lại cũng không để đệ sống yên ổn đâu… Không biết bao giờ nàng tỉnh nhỉ?”
Hắn ta hớn hở trước tai họa của người khác, cất lời trào phúng lại nhưng giọng điệu lại như hai huynh đệ đang nói việc nhà, lảm nhảm dông dài.
“Hoàng huynh, cảm ơn huynh… đã cứu nàng.”
Sau khi Thái tử hớn hở thao thao bất tuyệt trước nỗi khổ của người khác, Hạ Hầu Thương lại nói lời này, không khỏi khiến Thái tử im bặt hồi lâu, mãi mới có thể mở miệng: “Lại giả nhân giả nghĩa. Ta hận nhất vẻ giả nhân giả nghĩa của đệ, rõ ràng hận ta muốn chết, lại còn cảm ơn ta. Ta cứu nàng vì muốn để nàng hành hạ đệ. Nàng tỉnh rồi thì đệ sẽ phải đề phòng có một ngày nàng sẽ biết chân tướng… A, đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu, người biết chuyện năm đó nhiều lắm; hơn nữa, thỏ khôn làm gì có chuyện không đào nhiều hang! Nếu ta muốn cho nàng biết thì thể nào nàng cũng biết! Nhị đệ, ta thấy hay là để cứ tung một chưởng đánh chết nàng luôn đi, xong hết mọi chuyện, để suốt ngày khỏi phải lo nghĩ không biết để nàng chết thì tốt, hoặc cho nàng sống mới hay! Rối rắm không bứt ra được!”
Ta thầm nghĩ, có phải sau khi Thái tử bị thương ở chỗ đó nên bị nữ tính hóa, cách nói chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng lão thái bà rồi không? Lời nói ra cứ như bà bà lớn tuổi ở nông thôn, nhưng nghe lời hắn nói lòng ta không khỏi nhẹ nhõm. Sự vô lý của hắn vậy mà lại có thể làm cho lời nói dối vẹn tròn. Chẳng lẽ, ta còn có thể sống, còn có thể thay hắn đối phó Hạ Hầu Thương ư?
Họ, cuối cùng đã cứu ta?
Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng của ta lại thấp thỏm không yên, trong lòng chợt nhen nhóm chút hi vọng. Hi vọng mình có thể tỉnh lại, có thể sống tiếp. Thì ra chết cũng không dễ dàng, sau phút xúc động nhất thời, nếu đã không chết, ta lại hối hận.
Hạ Hầu Thương cất giọng trầm thấp: “Thuốc hoàn này của huynh thật sự có thể bảo vệ nàng hai năm ư?”
“Nói chuyện với đệ chán chết đi được. Hạ Hầu Thương, đệ nói đệ sống có ý nghĩa không? Người ta đã nằm trên giường rồi, đệ còn giả nhân giả nghĩa gì nữa? Cứ như thật sự hi vọng nàng sống lại không bằng?”
“Dù huynh nghĩ ta thế nào đi nữa, ta cũng cảm tạ huynh đã cứu nàng, ta sẽ dốc hết sức chữa lành cho nàng…”
“Ôi chao, may là nàng không nghe thấy, nếu nghe thấy há chẳng phải đau lòng đến chết sao? Phu quân tình sâu nghĩa nặng lại giết chết cả nhà mình, phải làm sao đây, làm sao đây? Đối xử với mình tốt như vậy, nghĩ hết trăm phương ngàn kế để cứu mình, nhưng thù hận sâu đậm như thế, vậy thì nên sống hay nên chết đây?” Hạ Hầu Uyên nói cứ như hát, dễ dàng chọc vào trái tim của Hạ Hầu Thương. Hắn nói như thế nhưng Hạ Hầu Thương vẫn im lặng không nói gì, dù Thái tử khích bác thế nào ta cũng không nghe thấy câu trả lời của hắn. Thỉnh thoảng hắn lẩm bẩm một hai câu, nhưng quá ngắn nên lọt vào tai ta lại hóa thành không khí trầm lặng.
“Nàng không bao giờ có thể biết được!” Cuối cùng Hạ Hầu Thương nói lời này.
Nghe thấy vậy, trái tim vốn chìm sâu đến cùng cực của ta lại lạnh thêm phần nào. Rốt cuộc hắn cũng thừa nhận chuyện năm đó đích xác do hắn nhúng tay vào. Tuy ta đã biết từ trước, nếu không như vậy ta cũng không phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Nhưng vì sao ta vẫn còn dành chút hi vọng cho hắn như vậy?
Tại sao để cho ta còn có ý thức? Ta muốn lớn tiếng hỏi ông trời: Ông muốn trêu cợt người thì cũng đừng trêu cợt như vậy chứ?
Ông hành hạ ta còn chưa đủ sao?
“Cũng khó nói… Nàng thông minh như vậy, thậm chí còn thông minh hơn ta và đệ, nếu nàng tỉnh rồi, không cần ta nói, sớm muộn cũng tra xét được thôi. Nhị đệ, đến lúc đó, đệ lại phải chịu khổ rồi.” Hắn cười dài một tiếng, “Ha ha ha, nể tình huynh đệ, ta cho đệ biết thêm một sự thật này nữa. Viên Đại Hoàn đan này vốn có thể bảo vệ nàng hai năm bình an, đáng tiếc nàng trúng kịch độc nên hiệu lực của viên thuốc này đã dồn hết vào việc giải độc rồi. Vì vậy hàn khí trong cơ thể nàng không thể diệt tận gốc, bây giờ chỉ còn lại nửa năm thôi… Đệ thật đáng thương quá.”
Không biết tại sao khi nghe thấy mấy lời lảm nhảm của hắn, càng lúc càng cảm thấy hắn thực sự quá đàn bà. Thân thể vốn lạnh lẽo, nghe thấy mấy lời siêu đàn bà này, hơi lạnh ấy biến mất không còn tăm tích. Thầm nghĩ: Trong cung nhiều thái giám bị mất cái đó như vậy, đâu phải ai cũng biến thành thế kia đâu?
Xem ra, người này bị dồn nén quá lâu, là Thái tử nhưng luôn bị Hạ Hầu Thương chèn ép, mãi mới có ngày Hạ Hầu Thương chật vật, tâm trạng hắn liền sảng khoái.
Vốn dĩ đang ở trong đau khổ, ta thật sự không nên có suy nghĩ nghĩ này, nhưng bất tri bất giác cứ nghĩ như vậy. Haiz, xem ra ta vẫn có thói quen tìm niềm vui trong nỗi đau khổ. Nhưng bao năm như vậy, nếu không tìm niềm vui trong đau khổ thì sao ta có thể vượt qua được?
Sau đó, Thái tử lại tiếp tục lảm nhảm, lời nào lời đấy đều đâm vào trái tim của Hạ Hầu Thương. Nhưng Hạ Hầu Thương chỉ binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Đến cuối cùng, rốt cuộc Hạ Hầu Uyên cũng nói hết nước bọt, hết hưng thú nên cáo từ trở về.
Căn phòng tĩnh lặng trở lại, chỉ nghe tiếng hắn đứng dậy, thở dài, sau đó là tiếng hắn đi tới đi lui bên giường ta.
Không biết hắn loay hoay mất bao lâu, lâu đến mức ta có phần không chịu đựng nổi, nghĩ thầm sao hắn còn chưa rời đi, không đi thăm hai vị trắc phi của hắn đi? Để người ta riêng tư một chút có được không?
Vậy mà hắn lại cởi áo cho ta. Ta cảm giác chỉ chốc lát sau, da thịt liền lồ lộ trước không khí, trần như nhộng. Ta hoảng loạn, không phải chứ, tên này còn có sở thích này nữa sao? Nhưng ta không thể động đậy, ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra, dùng hết sức bình sinh để nhấc đầu ngón tay cũng không được.
Bây giờ ta thành ra như vậy rồi, hắn còn có hứng thú sao?
Người này không khỏi hơi biến thái một chút.
Nói đến đây, trong cung này có rất nhiều cung nữ xinh đẹp, mặc dù ta đã thành gia với hắn, nhưng hắn gấp lên cũng không thể thế này chứ?
Chẳng lẽ một thân thể mềm mại tràn trề sức sống lại không mê hoặc, hấp dẫn bằng thân thể nặng tựa ngàn cân này sao?
Ta hơi bùi ngùi, ngoài bùi ngùi còn hơi tự đắc… Tay nghề của Tiểu Thất thật sự quá tốt, sắp xếp lại kinh lạc mà không biến ta thành thể loại quái đản. Đến lúc ngộ ra đây không phải là lúc để tự đắc thì đã tự đắc xong mất rồi.
Bởi vì, ta cảm thấy hắn đang sờ soạng ta, từ trên xuống dưới, từng tấc, từng tấc da thịt… Chưa dứt, hắn còn hôn ta, cũng là từng tấc, từng tấc da thịt. Chuyện này thật sự khiến ta khó chịu, muốn sàm sỡ cũng đừng có cẩn thận tỉ mỉ như vậy được không?
Ta nghĩ, nếu ta thật sự là một cái xác, không cảm nhận được gì thì tốt biết bao. Hắn sờ ta, ta không cảm thấy, hắn hôn ta, ta cũng không có cảm giác mảy may. Nhưng trên thực tế, ta lại có cảm giác, mà toàn thân lại không thể động đậy. Ta phẫn nộ vô cùng, nhưng ngay cả việc lớn tiếng chửi bới cũng không thể làm nổi.