Mạnh phủ Thanh Châu, ngoài tâm ma cảnh.
Tốc độ xuất thế của ác ma thượng cổ còn nhanh hơn tưởng tượng nhiều.
Tối qua Huyền Tẫn Môn vừa xảy ra hiện tượng kỳ dị, hôm nay yêu tà đã nổi dậy khắp chốn, gây họa cho thế gian.
Trong thành Thanh Châu, nơi nào cũng loạn.
Tà khí ngưng kết thành sương đen, chiếm cứ nửa bầu trời mãi không tan, dần dần có xu thế che lấp mặt trời, nuốt chửng hơn phân nửa ánh dương.
Chỉ mới giờ thân, sắc trời đã mờ tối như chạng vạng, ngửa đầu nhìn lên, có thể thấy tà vật bay vút qua, phát ra tiếng kêu gào.
Không dấu hiệu báo trước, một mũi tên xé rách không gian, đâm thẳng vào ngực tà vật một cách chính xác.
Ngay sau đó là hai tiếng thét thảm thiết, bóng đen trên không tan biến mất dạng.
“Bắn trúng rồi.”
Nữ tử khoác áo choàng đỏ tay cầm cung tên, cau chặt hàng mày, thuận thế giương cung:
“Sao chẳng chịu ngừng nghỉ? Rốt cuộc có thôi đi không hả?”
Mục tiêu nàng ấy nhắm chuẩn lần này, là chuột yêu khổng lồ đang bò lên tường muốn tiến vào sân.
Thành Thanh Châu đầy rẫy yêu tà, tòa nhà của Mạnh Kha, là nơi có tà khí nặng nhất.
Bên tường tập trung tà vật vẩn đục không chịu nổi, ác yêu ngo ngoe rục rịch, phủ xuống bóng ngược lay động kỳ dị, như sóng ngầm tuôn trào, bất kỳ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người khác.
Bên cạnh nữ tử áo đỏ, Thẩm Lưu Sương mặt mày vô cảm vung trường đao, mũi đao cắt cổ một con ác yêu, máu chảy ồ ạt.
Máu tanh đen ngòm khó ngửi bắn lên mặt nàng, Thẩm Lưu Sương chẳng buồn để ý...
Trên mặt và người nàng ta, đã dính chất lỏng nhớp nháp đỏ ngầu từ lâu.
Thẩm Lưu Sương không rảnh để đếm rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu yêu tà.
Từ sau khi theo hồ ly đến đây, đao của nàng ta chưa từng dừng lại.
Nghĩ đến đây, mắt phượng Thẩm Lưu Sương di chuyển, nhìn ra sau lưng.
Toàn thân Giang Bạch Nghiễn đầy máu, đang ngồi dựa vào hành lang, nhắm chặt hai mắt. Từng luồng khói đen tràn ra từ cơ thể chàng, chính là tà khí.
Theo hồ ly kể, thần hồn của chàng đã vào tâm ma cảnh.
Thẩm Lưu Sương híp mắt, siết chặt thanh đao trong tay.
Mãi đến trước khi Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn giải trừ huyết cổ, tất cả vẫn bình thường.
Chờ hai người thuận lợi giải cổ, về phòng nghỉ ngơi, thời gian chưa đến một chén trà, hồ ly trắng hay theo bên cạnh Thi Đại xông vào sảnh chính, vậy mà lại nói được tiếng người, bảo xảy ra chuyện không hay.
Qua lời kể ngắn gọn của nó, Thẩm Lưu Sương mới biết, Giang Bạch Nghiễn là vật chứa hồi sinh do ác ma thượng cổ lựa chọn.
Về phần Thi Đại, vì muốn ngăn cản chàng bị nuốt chửng tâm trí, đã chủ động vào tâm ma của Giang Bạch Nghiễn.
Tin tức này mang đến tác động quá lớn, so sánh với nó, chuyện A Ly là yêu quái biết nói tiếng người, thật sự nhỏ bé chẳng đáng gì.
Ở Đại Chiêu, động vật thành tinh không hiếm.
Ít nhất chất phác hơn ác ma thượng cổ nhiều.
Chuyện A Ly để sau hãy tìm hiểu, Thẩm Lưu Sương không thể phân tâm chú ý quá nhiều, cùng Thi Vân Thanh, Mạnh Kha rời khỏi sảnh chính đến sân sau.
Tình thế chẳng mấy lạc quan.
Tà khí chậm rãi thức tỉnh, thu hút rất nhiều yêu ma quỷ quái, Mạnh phủ bị bao vây chặt chẽ, chỉ dựa vào ba người họ, không khống chế nổi sát ý điên cuồng nhường ấy.
Mạnh Kha quyết định nhanh chóng, bảo người hầu tìm Trấn Ách Ti.
Nữ tử áo đỏ dùng cung tên là người của Trấn Ách Ti Thanh Châu, rất giỏi đối phó yêu tà trên trời.
Trừ nàng ấy, còn có một trận sư thực lực mạnh mẽ đến đây.
Phái hai người tới, là cực hạn của Trấn Ách Ti.
Thanh Châu rộng lớn, khắp nơi đều có yêu ma hoành hành. Bách tính không có cách đối phó chúng, nhất định phải để Trấn Ách Ti ra mặt, phái thuật sĩ và người biết võ tản ra khắp chốn, dẹp yên tai ương.
May mà năm người ở hiện trường miễn cưỡng chống đỡ được tình thế.
Thiên la địa võng do trận sư lập trói chặt không ít yêu tà, ngặt nỗi tà khí quá mạnh, mắt trận và thân trận nhiều lần bị phá hoại, không ngừng có cá lọt lưới chui vào sân.
Nhưng hễ dám đến gần, phần lớn đều bỏ mạng dưới vũ khí sắc bén.
Thanh đao trong tay nổi gió sắc lạnh, Thẩm Lưu Sương cúi đầu, hờ hững liếc nhìn bên dưới.
Họ chiến đấu trong đình đã gần một canh giờ.
Dù sao cũng là cơ thể máu thịt, trải qua cuộc chiến sống còn lâu như vậy, mỗi người ít nhiều gì cũng bị thương, mệt mỏi kiệt sức.
Váy xanh của nàng ta đã nhuốm màu đỏ sẫm, thấm ướt máu tươi, cánh tay sau lưng toàn là vết thương.
Thi Vân Thanh là cơ thể bán yêu, sát khí thuộc về loài sói bị k1ch thích, đôi mắt đỏ ngầu, tay phải cầm đao thỉnh thoảng run lên.
Mạnh Kha hiếm khi gác lại ý cười, cau mày thổi sáo ngọc trong tay. Tiếng sáo du dương, như dòng suối gột rửa, khiến mặt mày yêu ma lộ vẻ đau đớn.
Bà xuất thân từ nhà thương nhân, thời niên thiếu hành hiệp trượng nghĩa, đi khắp tứ hải cùng Thi Kinh Thừa.
Khác với Thi Kính Thừa một lòng tu luyện đao pháp, Mạnh Kha không phải người luyện võ truyền thống, bà học hoàn toàn dựa vào hứng thú, nay cái này mai cái nọ, thứ gì cũng biết đôi chút.
Đến Thanh Châu, bà không mang theo vũ khí thuận tay, dứt khoát lấy sáo ngọc trong phòng sách, thổi khúc trấn ma.
“Con ra đằng sau, đừng cậy mạnh.”
Bảo vệ phía trước Thi Vân Thanh, Mạnh Kha khẽ bảo:
“Nếu không yêu đan phát tác, con sẽ khó chịu hơn.”
Cổ họng toàn là vị máu tanh ngọt, tròng mắt Thi Vân Thanh lạnh lùng u ám, khàn giọng đáp:
“Không sao.”
Lúc lên tiếng, ánh mắt cậu di chuyển, liếc nhìn Giang Bạch Nghiễn ở hành lang.
Thi Đại đang ở trong tâm ma cảnh của chàng.
Một khi Giang Bạch Nghiễn bị ác ma ăn mòn, rất có thể Thi Đại không trở về được nữa, hoặc bị tà khí đồng hóa.
Nhấc đao lau vết máu bên má, lòng bàn tay phải Thi Vân Thanh dùng sức, siết chặt thanh đao suýt trượt khỏi tay.
Cậu không thể làm rùa rút đầu co vào một góc trong lúc này, huống hồ Thi Vân Thanh đã quen với đau đớn từ sớm.
Từ nhỏ sống cùng bầy sói, chém giết vật lộn đã trở thành chuyện thường ngày của cậu.
Làm gì có con sói nào khóc lóc nghẹn ngào, chỉ biết co người lại dưới sự bảo vệ của cả nhà kia chứ.
Ánh mắt Mạnh Kha dịu dàng, không khuyên thêm nữa, liếc thấy lại có tà vật tấn công, bèn nhấc tay phải, dùng sáo ngọc đâm xuyên cổ họng nó.
Máu tươi văng tung tóe, sáo ngọc đỏ thắm.
Mạnh Kha: “...”
Mạnh Kha gãi đầu:
“Ôi chao, trước đây từng học thuật chém giết dao găm, quen tay rồi.”
Thẩm Lưu Sương bên cạnh quay đầu nhìn qua, bất lực dặn dò:
“Sáo bẩn rồi, đừng thổi nữa.”
Dùng sáo ngọc đâm xuyên lồ ng ngực một con yêu vật, Mạnh Kha cong môi:
“Biết rồi.”
Là người đáng tin nhất trong nhà, Thầm Lưu Sương sờ thắt lưng, ném cho bà một con dao hàng thật giá thật.
Bất tri bất giác, liếc mắt nhìn qua, trong sân đã lấp đầy xác yêu tà.
Hàng cây xanh mướt nhuốm đầy máu đỏ, bóng đen chập chờn như ma quỷ nhấp nhô. Mùi tanh tưởi quấn quanh chóp mũi xua mãi không tan, như loài rắn nhớp nháp, chui vào tứ chi xương cốt.
Chẳng phải cảm nhận dễ chịu gì.
Linh khí tiêu hao hầu như không còn, ý thức thoáng hoảng hốt, Thẩm Lưu Sương đọc thầm thanh tâm chú, bắt được sát cơ thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng.
Nàng ta đột nhiên quay đầu, lại thấy bóng trắng xẹt qua...
A Ly tung người nhảy lên, vồ lấy điểu yêu đánh lén nàng ta.
Toàn thân hồ ly bẩn thỉu, lớp lông dính máu và bùn đất, không còn mềm mại sạch sẽ như bình thường, chật vật vô cùng.
Nó không có linh lực, tất nhiên không đánh lại điểu yêu, bị cào lên mặt, đau đến dựng thẳng đuôi.
Thẩm Lưu Sương nhấc hồ ly lên, trường đao vung xuống, cắm thẳng vào tim điểu yêu.
“Cám ơn.”
Nàng ta miễn cưỡng mỉm cười:
“Thân thủ của ngươi tốt đấy.”
Sau lưng có vài vết thương rướm máu, A Ly hé miệng cười, nghe lời khen, lỗ tai lập tức dựng thẳng:
“Tất nhiên rồi! Ta là...”
Để đề phòng thiên lý phát giác, nó cần phải che giấu thân phận của mình.
Vả lại, trên đời này nào có thiên đạo yếu ớt nhường ấy, nói ra mất giá biết bao nhiêu, không được không được.
Một câu đảo quanh đầu lưỡi, A Ly lúc lắc cái đuôi:
“Ta không phải hồ ly đơn giản đâu nhé!”
Thẩm Lưu Sương cười, lúc nói chuyện nhấc tay vung đao, ánh mắt không gợn sóng, không hề rời khỏi A Ly nửa phần, trường đao thế như chẻ tre, c ắm vào nhện tinh đang bay tới.
Máu tươi trào ra, nàng ta không biến sắc, lơ đãng lau mặt, giọng nói như suối lạnh vỗ ngọc:
“Cẩn thận.”
A Ly lặng lẽ rùng mình.
Nó cứ cảm thấy...cô nương này còn có sức uy hiếp hơn cả yêu ma quỷ quái nữa đấy.
Khéo thay lúc này, chợt có gió lạnh lướt qua, lá cây vang lên xào xạc. Tim A Ly đập thình thịch, đột ngột quay đầu.
Không chỉ nó, năm người ở hiện trường đều có động tác, nhìn về góc của Giang Bạch Nghiễn.
Tà khí mạnh mẽ trước nay chưa từng có.
Chẳng qua chỉ một thoáng ngắn ngủi, trước mặt sau lưng Giang Bạch Nghiễn đã lan tràn khói đen, bọc chàng lại như một cái kén dày.
Đám yêu tà gào thét điên cuồng chói tai, càng nóng nảy hơn, như mở màn của bữa tiệc máu tanh thịnh soạn.
“Không, không ổn.”
A Ly trợn to mắt, âm cuối run rẩy:
“Là ác ma thượng cổ...”
Nó dần dần chiếm lấy thức hải Giang Bạch Nghiễn, sắp xuất thế!
Đã xảy ra chuyện gì trong tâm ma cảnh? Thi Đại sao rồi? Lẽ nào...có chuyện?
Dự cảm không lành bóp chặt trái tim, A Ly không kiềm nổi run rẩy, răng va vào nhau lập cập.
Nghĩ cũng phải, ác ma thượng cổ lên kế hoạch ngần ấy năm, tâm ma cảnh do nó tạo ra, chắc chắn phải là tử cục khó lòng phá vỡ.
Cứ như vậy mà...thất bại, kết thúc rồi sao?
Đại Chiêu phải lặp lại thảm họa của lần luân hồi trước ư?
Nhớ lại cảnh tượng sinh linh đồ thán, xác chết ngổn ngang, hai mắt A Ly nóng bừng.
Thi Vân Thanh đè nén yêu đan nóng nảy không yên, lạnh lùng nhìn qua:
“Tỷ ta đâu?”
Thẩm Lưu Sương không nói tiếng nào, hàng mày u ám, nhìn chằm chằm tà khí như có thực thể kia.
“Chờ thêm đi.”
Mạnh Kha nhắm mắt, tơ máu ẩn hiện nơi đáy mắt:
“Đại Đại và Bạch Nghiễn ở trong tâm ma cảnh, người bên ngoài như chúng ta...xử lý sạch sẽ tà vật bên người giúp hai đứa là được rồi.”
Như dã thú đánh hơi được mùi máu tanh, sau khi tà khí khuếch tán, tà vật kéo lại đây càng lúc càng nhiều.
Nữ tử váy đỏ đến từ Trấn Ách Ti Thanh Châu tặc lưỡi:
“Nhiều thứ không sợ chết đến thế à?”
Giương cung bắn tên rất tốn sức, hổ khẩu nàng ấy nứt ra, máu chảy không ngừng.
Nữ tử váy đỏ chẳng thèm để tâm, là Mạnh Kha chú ý đến vệt máu đỏ kia, đưa băng vải và thuốc đã chuẩn bị sẵn cho nàng ấy.
“Chỗ chúng ta, như tụ bảo bồn vậy.”
Trận sư đứng trên nóc nhà, áo choàng trắng tung bay như giương cánh, xòe hai lòng bàn tay, linh tuyến hóa đao, cắt đứt một con khuyển yêu nhập tà ra làm đôi.
Hắn ta cúi đầu nhìn hết toàn diện, ánh mắt lướt qua bóng đen đang liều mạng bò qua tường, lười biếng cười mỉa:
“Thứ gì thế này, cũng muốn đến đây góp vui.”
Thẩm Lưu Sương và Thi Vân Thanh quay lưng vào nhau, chia ra canh gác hai bên, trường đao ngang qua, như gợn nước lăn tăn nhấc lên sóng đỏ, máu tươi đầm đìa.
Chùi vết máu trên khóe môi, hơi thở Thẩm Lưu Sương không đều, khẽ ho:
“Còn ổn không?’
“Khỏe lắm.”
Đồng tử như đá vỏ chai sáng đến kinh người, Thi Vân Thanh trả lời nàng ta:
“Thú vị hơn nhiều so với chơi đồ hàng cùng đám bạn chung lớp.”
Thẩm Lưu Sương bật cười:
“Chơi đồ hàng? Chẳng vui gì hết, qua mấy ngày nữa, tỷ dạy đệ chơi mã cầu.”
Nàng ta nói rất tùy ý, thực tế trong lòng biết rõ, tình huống này không chống đỡ được bao lâu nữa.
Năm người đã là nỏ mạnh hết đà, khí thế tà vật lại chạm đến đỉnh cao, so sánh hai bên, ai hơn ai kém chẳng cần nói thêm.
Chắc chắn ngũ hồ tứ hải khắp Đại Chiêu cũng đã rối loạn.
Chỉ mong bách tính bình an vô sự.
Chân trời nổ tung một loạt tiếng vang nghèn nghẹt, loáng thoáng như sấm sét lại tựa tiếng gầm khi dã thú vồ mồi.
Tà khí trong đình như nước, dấn thân vào trong khiến người ta hoa mắt chóng mặt đến mức buồn nôn.
Thẩm Lưu Sương cố hết sức giữ tinh thần, vung đao chặt đứt vây quét dày đặc, nghe A Ly ngạc nhiên thốt lên.
Sao vậy?
Nàng ta nghe tiếng nhìn qua, chợt khựng lại.
Tà khí quanh người Giang Bạch Nghiễn vốn kiên cố chẳng thể phá nổi, lúc này không ngừng lung lay, văng vẳng tiếng gào thét.
Không chờ nàng ta phản ứng, một vệt mỏng nứt toác, nhanh chóng lan rộng khắp nơi như mạng nhện dày đặc.
A Ly sửng sốt hồi lâu, vành mắt bỗng ửng đỏ.
Linh khí, huyết khí và tà khí đan xen lẫn lộn, thoáng chốc nổ tung, khiến đất bằng dậy sóng, gió lớn tanh tưởi.
Nơi đầu nguồn sóng gió, rèm mi dài của thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt run nhẹ, như loài bướm vừa thức tỉnh khỏi giấc ngủ say, chuẩn bị vỗ cánh.
Khoảnh khắc tà khí vỡ nát, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt...
“Phá, phá rồi!”
A Ly rơi nước mắt, giơ móng vuốt đánh mạnh lên mặt, xác nhận không phải ảo giác:
“...Tâm ma cảnh phá rồi!”
Giọng nói của nó như sét gầm bên tai, đánh thức vài phần tỉnh táo.
Ảo ảnh bị tiêu diệt, Thi Đại rời khỏi tâm ma, bất thình lình xuất hiện trong đình, nhất thời vẫn còn ngẩn ngơ.
Ký ức cuối cùng của nàng, dừng lại vào khoảnh khắc Giang Bạch Nghiễn nhấc kiếm Đoạn Thủy, đâm thẳng vào tim chàng.
Đột ngột ngẩng đầu, nhịp tim Thi Đại đập mạnh, đối diện với đôi đồng tử đen láy vô cùng quen thuộc kia.
Giang Bạch Nghiễn thoát thân khỏi tâm ma cảnh, hoảng hốt trong mắt lóe lên rồi tan biến, nghe tiếng kêu lớn của A Ly, ánh mắt lập lòe.
Chàng thông minh biết mấy, giờ đây ký ức trở về, nhìn Thi Đại chăm chú suốt một lúc, khàn giọng cười bảo:
“Tâm ma?”
Thi Đại: “...”
Vẫn chưa thể hoàn hồn lại từ cú sốc Giang Bạch Nghiễn tự sát, Thi Đại khó khăn mở lời, nước mắt lăn dài:
“Sao chàng lại...”
Sao chàng có thể như vậy kia chứ? Tự quyết định một lòng tìm chết, ngay cả lời từ biệt, cũng khiến người ta đau đớn nhường ấy.
Cái gì mà “đừng gặp phải người như chàng nữa”.
Nghe Giang Bạch Nghiễn nói câu đó, cõi lòng Thi Đại như mũi dao khuấy sâu, khoét ra từng thớ thịt đẫm máu.
Khác với Giang Bạch Nghiễn, nàng dùng người thật tiến vào tâm ma cảnh, lúc này rời khỏi đó, vẫn mặc giá y đỏ rực kia.
Cùng bị đưa ra ngoài, còn có những vết thương bị ác ma rạch của Thi Đại khi nàng chạy về phía Giang Bạch Nghiễn.
Đau quá.
Tâm tư Thi Vân Thanh đơn thuần, thấy hai người bình an trở về, gương mặt vết thương chồng chất lóe lên vẻ vui sướng, bị cậu lặng lẽ kiềm nén.
Thẩm Lưu Sương mím môi cau mày.
Muội muội nàng ta cùng vào tâm ma với Giang Bạch Nghiễn, vì sao khắp người đầy vết thương? Quần áo này là chuyện gì, trông cứ như...áo cưới?
Thi Đại còn khóc rất dữ nữa chứ.
Mạnh Kha như có điều suy nghĩ, mày mắt cong cong xoa cằm.
A Ly kích động nói năng lộn xộn, mang theo chút nghẹn ngào:
“Nhìn luồng tà khí trên không kia! Chính là nó!”
Nó tập trung tinh thần, nói nhanh hơn:
“Chỉ có một phần nhỏ của ác ma thượng cổ thoát khỏi Huyền Tẫn Môn, thực lực có hạn. Bây giờ tâm ma cảnh sụp đổ, sức mạnh của nó chắc chắn chẳng còn được bao nhiêu, mau giải quyết nó!”
Lau nước mắt cho Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn rời mắt nhìn qua.
Ác ma đã dùng hết sức lực của mình vào tâm ma cảnh, ảo ảnh sụp đổ, hiển nhiên nó bị tổn hại nặng nề.
Nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa lớn, tà khí sau lưng nó cuồn cuộn, vẫn còn chút uy lực sót lại.
Một tiếng kêu khẽ bỗng vang lên, yêu ma xung quanh cảm nhận được lời kêu gọi, đồng loạt vọt tới.
Trước lúc này, tay trái Giang Bạch Nghiễn đã nhấc Đoạn Thủy, cánh tay phải vốn bị gãy cổ tay ôm Thi Đại vào lòng, như ôm lấy bảo vật mất rồi tìm lại được.
Ác ma thượng cổ do ác niệm thuần túy ngưng tụ thành, tượng trưng cho cái ác cùng cực.
Tạo ra tâm ma là muốn dụ chàng từng bước vào vực sâu, khiến chàng chán ghét phàm tục, bằng lòng để nó sử dụng.
Cách duy nhất để phá giải tâm ma là Giang Bạch Nghiễn không vào đường ác, không từ bỏ nhân gian.
Từ đó mới ngăn chặn ác ma xâm nhập.
Đoạn Thủy lóe lên ánh bạc, soi tỏ mày mắt lạnh nhạt của chàng, và đôi mắt đỏ bừng của Thi Đại.
Nói đến cùng, giết chóc và tà niệm đều chẳng phải bản năng của chàng.
Dẫu lý trí bị xâm chiếm, thức hải bị ăn mòn, từ đầu đến cuối vẫn còn giữ lại tình yêu với Thi Đại, ấy mới là bản tâm của chàng.
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ cong môi.
Từ nhỏ chàng đã giỏi sát phạt, vốn là người ham chém giết, lại bằng lòng từ bỏ sát niệm, bảo vệ Đại Chiêu có nàng.
Khi tâm ma cảnh bị phá vỡ, cuối cùng Giang Bạch Nghiễn đã hiểu, hóa ra Thi Đại không màng an nguy của mình dấn thân vào đó, kéo chàng trở lại thế gian này.
Được chàng ôm trong lòng, Thi Đại chớp mắt cho rơi đi nước mắt vẫn còn chưa chảy hết, nức nở một lúc, lấy bùa còn sót lại trong tay áo ra.
Phòng ngừa chu đáo quả nhiên không sai, bùa mà nàng vẽ bằng giấy tuyên thành, đến giờ đã dùng được rồi.
Trong trận đại chiến cách đó không lâu nàng đã tiêu hao quá nhiều linh lực, pháp thuật chuyển dời đau đớn của Giang Bạch Nghiễn đã đến thời hạn, vết thương nhức nhối vô cùng.
Ngay cả đứng lên cũng chẳng còn sức, đầu ngón tay run rẩy, nhưng Thi Đại lại siết bùa vững vàng.
Tâm ma cảnh phá được là tốt rồi.
Kẻ địch trước mắt, Thi Đại không đến mức khóc lóc sướt mướt, tủi thân vì chuyện Giang Bạch Nghiễn tự sát vào lúc này, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc sẽ từ từ nói sau.
Dẫu trong đầu vẫn ong ong vang vọng, nhịp tim đập mãnh liệt không ngớt, như thể sắp vọt lên cổ họng.
Nàng không biết cách phá tâm ma cảnh, một thoáng ấy, nàng thật sự cho rằng mọi chuyện đã đến điểm cuối.
Rất khó tả rõ cảm nhận khi đó, đầu nàng trống rỗng, như có ngàn vạn nỗi lòng tuôn trào, lại như chẳng còn gì nữa, chỉ sót lại run rẩy và đau đớn khô héo rũ rượi.
“Trong tâm ma cảnh, chàng dọa em chết mất.”
Thi Đại nhỏ tiếng nghẹn ngào, ngay sau đó siết chặt lá bùa, tập trung quan sát xung quanh:
“Cơ thể chàng vẫn ổn chứ? Sao nơi này lại có nhiều tà vật đến vậy…”
Đáp lại nàng, là Đoạn Thủy khẽ nhếch lên, chỉ một thoáng, đã chém đứt đầu vài con yêu tà.
“Không sao.”
Kiếm khí sắc bén, lộ hết mũi nhọn, nơi nó lướt qua, máu tươi dữ tợn lạnh lùng nở rộ.
Giang Bạch Nghiễn ngăn cản yêu tà giúp nàng, rủ mắt khẽ bảo:
“Bọn chúng không thắng ta được.”