Mưa xuân mịt mờ, như hạt ngọc vung loạn, thấp thoáng giữa rừng cây xanh mướt, dệt thành rèm châu nhạt màu xinh đẹp.
Đã vào chạng vạng, Mạnh phủ đèn đuốc sáng ngời, vài ngọn đèn lồng đung đưa theo gió, toát ra ánh sáng dịu dàng.
Ngoài phòng gió xuân se lạnh, lạnh lẽo không ngớt. Thi Đại cuộn vào chăn, bọc mình ấm áp, gò má dần dần ửng sắc hồng.
Dạo một vòng trong tâm ma cảnh, lại đối đầu chính diện với bản thể ác ma, suốt cả ngày nay, nàng bị thương không nhẹ.
Toàn thân không ít vết xước, nghiêm trọng nhất là khi Giang Bạch Nghiễn vung kiếm trong tâm ma cảnh, Thi Đại chẳng màng an nguy lao về trước, tà khí gần sát cơ thể, để lại vài vết thương vừa sâu vừa dài.
Thi Đại ghét đau.
Trong trận quyết chiến với ác ma thượng cổ, từ đầu đến cuối nàng vẫn cắn răng chống đỡ, một lòng suy nghĩ làm sao chống địch, phân tán sự chú ý, không thấy khó chịu cho mấy.
Chờ dẹp yên tai ương, Thi Đại vừa thả lỏng, còn chưa kịp th ở dốc, hai chân mềm nhũn ngã về trước.
May mà Thẩm Lưu Sương cách nàng gần nhất đỡ lấy nàng, bảo vệ trong lòng.
Ác ma thượng cổ bị một kiếm của Giang Bạch Nghiễn tiêu diệt, đám yêu vật còn lại không còn tà khí bên người, mắt thấy đại thế đã mất, xôn xao tan tác như chim muông.
Trận chiến này đánh cực kỳ gian nan, ai nấy thương tích đầy mình, sau đó trong phủ đã mời mấy vị đại phu đến chữa trị.
Quá trình bôi thuốc băng bó chẳng dễ chịu, thuốc ngấm vào vết thương, như lửa nóng thiêu đốt.
Thi Đại vùi mặt vào gối, nhắm mắt cắn răng, dựa vào sức mình mới không rên đau thành tiếng.
Đại phu thấy vậy vừa buồn cười lại đau lòng, vừa xử lý vết thương cho nàng, vừa dịu giọng an ủi:
“Kêu ra cũng không sao.”
Trán mướt mồ hôi lạnh, Thi Đại lộ ra đôi mắt đen láy khỏi gối đầu, âm cuối không nhịn được run rẩy:
“Ta còn có thể chịu thêm một lúc...a!”
Bắt yêu ở Trấn Ách Ti, bị thương là chuyện thường ngày.
Tuy nàng ghét đau, nhưng biết rõ bản thân phải làm quen với đau đớn. Không đến mức thản nhiên như Giang Bạch Nghiễn, nhưng ít nhất cũng không nên sợ hãi rụt rè.
Nàng nhịn.
Băng bó gần một canh giờ, chờ đại phu rời đi, cả người Thi Đại toàn băng vải, hai mắt nhìn trời.
Nhớ lại đủ mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, nàng chợt có cảm giác không chân thực, như một giấc mơ dài đằng đẵng, hư vô mờ mịt.
A Ly đã phá vỡ ảo giác ấy.
Hồ ly trắng bật lên bật xuống, nhảy qua nhảy lại trong phòng, lông rụng đầy đất, bay khắp nơi.
“Vậy mà thành công rồi!’
A Ly cọ vào lòng bàn tay nàng, lắc đuôi không ngừng:
“Không hổ là Thi Đại, ta biết ngươi có thể được mà!”
“Cho nên...”
Bị cảm xúc của nó lây nhiễm, hai mắt Thi Đại sáng rỡ:
“Họa diệt thế sẽ không đến nữa?”
A Ly giương cằm, vui vẻ đáp:
“Tất nhiên.”
Họa diệt thế là bí mật giữa nó và Thi Đại, như hòn đá khổng lồ đè trong tim, nặng nề không rơi xuống được.
Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, mấy tháng nay, A Ly gần như không ngủ ngon giấc. Giờ nguy cơ được giải trừ, sự phấn khích và nỗi hân hoan của nó lộ rõ trên mặt.
“Ác ma thượng cổ hoàn toàn bị giam cầm, nếu không ngoài ý muốn, cả đời này cũng không thoát khỏi Huyền Tẫn Môn được.”
Cái đuôi A Ly lúc lắc càng thêm vui sướng:
“May nhờ có ngươi.”
Chuyện gì nó cũng hiểu rõ, biết ác ma thất bại, không thể thiếu công lao của Thi Đại.
Nếu không phải nàng chẳng hề do dự tiến vào tâm ma cảnh của Giang Bạch Nghiễn, thuận lợi ổn định thần hồn của chàng, lúc này e rằng ác ma đã thành công nhập thể.
“Tử kiếp của Đại Chiêu đã phá, hiện tượng đã đổi mới.”
A Ly lên tiếng:
“Ta là thiên đạo…”
Nó còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
A Ly im lặng theo thói quen, nghe Thi Đại nói:
“Vào đi.”
Một người đẩy cửa bước vào, là Mạnh Kha cũng vừa băng bó xong.
Thẩm Lưu Sương khoác áo xanh đi theo sau lưng Mạnh Kha.
“Đại Đại sao rồi?”
Mạnh Kha không giấu quan tâm:
“Đại phu nói con chảy nhiều máu, mấy ngày nay phải tĩnh dưỡng đàng hoàng. Ta bảo đầu bếp nấu cho con gà ác nhân sâm bổ máu, chờ hầm xong, sẽ mang cho con.”
“Đỡ nhiều rồi ạ.”
Thi Đại tươi cười:
“Mọi người thì sao? Vân Thanh và Bạch Nghiễn thế nào ạ?”
“Chúng ta không sao, phần lớn đều là vết thương ngoài da.”
Thẩm Lưu Sương đáp:
“Vân Thanh…yêu đan hỗn loạn vừa ổn định lại, thằng bé đang ngủ trong phòng.”
Trong cơ thể Thi Vân Thanh có yêu đan loài sói, mỗi khi hơi thở cậu không vững vàng, kiệt sức rã rời, thức hải sẽ có yêu khí tuôn trào, vô cùng khó chịu.
Lần này, cậu cố hết sức tiêu hao linh khí, mới kiên trì được lâu như vậy.
Sau khi ác ma thượng cổ tan biến, Thi Vân Thanh lập tức ngất xỉu.
Nghe thấy cậu không sao, Thi Đại thở phào.
“Bạch Nghiễn cũng không bị thương nặng.”
Mạnh Kha lên tiếng:
“Đại phu nói, chủ yếu là thằng bé hao tốn quá nhiều linh khí.”
Dù sao sau khi ra khỏi tâm ma cảnh, cũng do một mình Giang Bạch Nghiễn chém giết yêu tà.
“Cha con truyền tin về.”
Lấy lá thư ra khỏi tay áo, Mạnh Kha đưa cho Thi Đại:
“Sau khi ác ma bị áp chế, tán nhân Huyền Đồng đã khai hết.”
Tán nhân Huyền Đồng gửi gắm tất cả hi vọng lên người ác ma, biết nó vĩnh viễn bị phong ấn, mọi thứ đều thành tro bụi.
Ông ta không muốn bị Trấn Ách Ti xử tử, cầu xin khoan dung, tiết lộ đầu đuôi mọi chuyện trong mười năm nay.
Giang Vô Diệc do ông ta hãm hại, để che giấu chân tướng ác ma vẫn còn trên thế gian.
Về việc tại sao lại chọn Giang Bạch Nghiễn, có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, hồn phách của Giang Vô Diệc là chủ lực trấn áp tà khí.
Để ác ma nhập vào con trai ông ấy, trở thành vật chứa khiến vạn người căm hận, là sự trả thù ác ý của ác ma.
Nó vốn là hóa thân của cực ác thế gian, lấy đau khổ của người đời làm niềm vui.
Thứ hai, Giang Bạch Nghiễn là giao nhân, thể phách mạnh hơn người bình thường, đủ để chứa tà khí nặng nề.
Cộng thêm kiếm thuật và thân pháp của chàng xuất chúng, hơn hẳn lớp vỏ của những người trẻ tuổi khác.
Thứ ba, là trải nghiệm của Giang Bạch Nghiễn.
Tục ngữ có câu, thỏ khôn có ba hang.
Ác ma sống đã hơn vạn năm, khi chuẩn bị vật chứa, không thể chỉ chọn một người được.
Người mà nó ký sinh, lòng dạ nhất định phải ác độc, không có mong nhớ gì với thế gian.
Mười năm trước, trừ việc diệt môn Giang gia, ác ma và tán nhân Huyền Đồng còn chọn thêm vài đứa trẻ khác, dùng thủ đoạn, khiến họ cô độc không nơi nương tựa, chịu đủ tra tấn.
Ba ngàn ngày đêm trôi qua, những đứa nhỏ ấy có người cam chịu, có người yếu đuối, nhiều hơn là thương tích đầy mình, chết ở xó xỉnh nào đó chẳng ai hay biết.
Giang Bạch Nghiễn là người tốt nhất, cũng mạnh nhất trong số đó.
Chàng có thể sống sót từ tay tà tu, ngay cả tán nhân Huyền Đồng cũng ngạc nhiên.
Thi Đại yên tĩnh nghe hết, cõi lòng buồn bực, tay phải không tự giác siết chặt góc chăn.
Chỉ vì như vậy, Giang Bạch Nghiễn phải trải qua nửa đời trong biển máu.
“Người hôm nay đến đây giải cổ, lời chỉ dẫn của thần mà bà ấy nghe, do ác ma gây ra.”
Mạnh Kha khẽ than:
“Ác ma muốn nhập vào người, chắc chắn không thể giữ lại huyết cổ. Cho nên nó ngụy trang, dùng thân phận của thần, dẫn dắt vu y đến giải.”
Thật đúng là chu đáo mọi bề.
Dẫu thế nào ác ma cũng không ngờ tới, rõ ràng nó đã chuẩn bị đầy đủ, lại thất bại ngay thời điểm mấu chốt.
Thi Đại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhiều nhất vẫn là xót xa nơi đáy lòng, không kịp đề phòng chợt nghe tiếng gõ cửa.
Âm thanh lần này không gấp không vội, Mạnh Kha nhướng mày, Thẩm Lưu Sương híp mắt.
Thi Đại hoàn hồn:
“Mời vào.”
Cửa phòng đẩy ra, bên trên cánh cửa là bàn tay phải với khớp xương rõ ràng.
Ngoài trời gió mát mưa phùn, lúc Giang Bạch Nghiễn vào cửa còn mang theo hơi nước, thấm ướt tóc mai của chàng.
Chàng đã thay sang áo trắng sạch sẽ, không có trang sức dư thừa, kiếm Đoạn Thủy giắt ngay thắt lưng, toát ra hơi lạnh độc nhất của kiếm khách.
Nghe Thi Đại kể chuyện trong tâm ma cảnh, ánh mắt Mạnh Kha di chuyển:
“Các con trò chuyện đi.”
Bà kéo cổ tay Thẩm Lưu Sương:
“Ta và Lưu Sương xem thử canh gà ác hầm nhân sâm.”
Thẩm Lưu Sương: “…”
Thẩm Lưu Sương yên lặng một thoáng, hơi gật đầu với Giang Bạch Nghiễn.
Theo lời Thi Đại đã nói, cách để phá giải tâm ma là Giang Bạch Nghiễn tự s.á.t.
Thẩm Lưu Sương chưa bao giờ cho rằng, Giang Bạch Nghiễn có tính cách thánh nhân lòng mang thiên hạ, vì dân chúng đầu rơi máu chảy.
Nàng ta nhìn người rất chuẩn, lòng như gương sáng, Giang Bạch Nghiễn cam lòng từ bỏ tính mạng, hơn phân nửa là vì Thi Đại.
Nói đến cùng, tiểu tử này đối xử với muội muội nàng ta rất tốt.
Thẩm Lưu Sương và Mạnh Kha rời đi đúng lúc, Thi Đại ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn vào mắt Giang Bạch Nghiễn.
Chính lúc này, nàng mới muộn màng nhận ra, đau đớn ở bụng nhỏ, chẳng biết đã tan biến từ khi nào.
Trái tim Thi Đại giật thót:
“Chàng lại dùng?”
Chỉ ba chữ, hai người đều hiểu rõ nàng đang hỏi gì.
Giang Bạch Nghiễn dịu giọng:
“Hôm nay linh khí cạn kiệt, dùng hơi muộn một chút, xin lỗi nàng.”
Từ lúc chàng vung kiếm chém ác ma, linh khí còn sót lại không đủ để sử dụng chú thuật, mãi đến tận ban nãy, mới hồi phục được đôi chút.
Rất đau.
Tà pháp vừa ra, đau đớn xâm nhập, là run rẩy truyền đến từ mỗi một nơi trên người Thi Đại, cũng là giày vò nàng chịu đựng đã lâu.
Giang Bạch Nghiễn không hề chán ghét.
Cảm nhận cảm giác của nàng, chịu đựng khổ sở của nàng, với chàng là hai bên hòa vào nhau theo một ý nghĩa nào đó.
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Nàng bị thương vì ta, ta phải…”
Chàng còn chưa nói hết, chợt im bặt.
Thi Đại ngồi dưới ánh nến, hơi nước mỏng manh phủ trong đôi mắt hạnh như đá vỏ chai.
Vành mắt nàng đỏ bừng.
“Em thật sự…”
Thi Đại lên tiếng:
“Lo cho chàng chết mất.”
Trước lúc này, nàng hiếm khi nghĩ đến hai chữ “tử vong”, nhất là gắn liền nó với Giang Bạch Nghiễn.
Chàng giỏi hơn tất cả công tử thế gia thành Trường An, vĩnh viễn như một thanh đao không gãy, dẫu đối diện với ác yêu tu vi trăm năm, cũng có thể bình thản ung dung rút kiếm.
Cảnh cuối cùng trong tâm ma cảnh hãy còn rõ mồn một trước mắt, đến tận lúc này, sống lưng nàng vẫn lạnh buốt.
Kiếm khí toát ra từ Đoạn Thủy lặng lẽ tiêu tan, Giang Bạch Nghiễn đứng trước giường, ánh mắt là vẻ dịu dàng được sương xuân thấm qua.
Chớp mắt, chàng ôm nàng vào lòng:
“Xin lỗi nàng.”
Giang Bạch Nghiễn cúi người, trong lòng hơi lạnh, mang theo mùi thuốc.
Thi Đại ôm siết lấy chàng, ngón tay đè lên xương sống cứng rắn, lại chậm rãi cọ xát đến vùng lưng của chàng.
Không phải mơ, Giang Bạch Nghiễn vẫn còn sống.
Cái bóng đen ngòm đổ xuống, như tấm lưới dày đặc.
Thi Đại dấn thân vào đó, phiền muộn cất lời:
“Sau này không cho phép như vậy nữa. Nếu chàng xảy ra chuyện, em sẽ buồn lắm, buồn vô cùng.”
Với Giang Bạch Nghiễn, nàng không thể trách móc nặng nề.
Lúc ấy Giang Bạch Nghiễn tiến thoái lưỡng nan, trước có Trấn Ách Ti vây giết, sau lại có ác ma như hổ rình mồi. Nếu Thi Đại là chàng…
Nàng cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Nói thì nói thế, nhưng tận mắt thấy Giang Bạch Nghiễn tự s.á.t, lòng nàng sao có thể bình tĩnh cho được.
“Vả lại.”
Thi Đại lên tiếng:
“Nếu không có chàng, giá y của em mặc cho ai ngắm?”
Kể cũng khéo, nàng dùng cơ thể nhập cảnh, khi thoát khỏi tâm ma cảnh, trùng hợp đang mặc áo cưới kia.
Giày vò một phen trong cuộc chiến sinh tử, giá y bị rách vài đường, may mà nước mắt giao nhân không rớt, hình thêu vẫn còn.
Trước khi bôi thuốc, Thi Đại cởi nó ra, dặn thị nữ giặt sạch.
Vùi mặt vào hõm cổ nàng, Giang Bạch Nghiễn yên lặng một chốc, mang theo ý cười nhẹ nhàng:
“Chỉ mặc vì ta thôi, có được không?”
Lúc chàng mở lời, khẽ dụi vào cổ Thi Đại, hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt nàng.
Mắt Giang Bạch Nghiễn là đẹp nhất, trong suốt hẹp dài, như vầng trăng cong cong gần trong gang tấc.
Trăng sáng đượm tình, hơi nước lượn lờ, Thi Đại bị chàng nhìn đến nỗi vành tai nóng bừng:
“Chàng đừng…”
Nàng lắp bắp:
“Đừng hòng làm nũng để chuyển chủ đề.”
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ thành tiếng:
“Được.”
Giọng chàng dịu dàng, ngắm Thi Đại chăm chú một lúc, chợt bảo:
“Ta muốn hôn nàng.”
So với trần thuật, câu này của chàng như lời mời không chấp nhận từ chối hơn.
Ngay sau đó, hơi thở Giang Bạch Nghiễn đã bao phủ nàng hoàn toàn.
Chàng vô thức kiềm chế tính xâm lược, nụ hôn này dịu dàng dày đặc, vẫn mang theo vài phần d*c vọng chiếm hữu không tan như cũ.
Thi Đại uống thuốc, để xua tan vị đắng, đã ăn không ít bánh trái.
Nếm thử, là vị ngọt thanh.
Đau đớn bị bóc ra, cảm giác còn sót lại của cơ thể cực kỳ nhạy cảm.
Thi Đại như rơi vào cái bẫy mềm mại, đầu lưỡi Giang Bạch Nghiễn li3m láp cánh môi từng chút một, rồi thăm dò vào răng, cố ý móc lấy, quấn quýt tựa mưa phùn.
Như dã thú để lộ nanh nhọn, lại không cắn đứt cổ họng nàng, chỉ dùng răng cọ nhẹ.
Thi Đại chẳng đỡ nổi, k1ch thích đến độ xương cụt tê dại.
Giang Bạch Nghiễn li3m răng nanh của nàng như an ủi, chậm rãi cọ xát.
Số lần hai người hôn nhau không nhiều, vậy mà chàng đã hiểu hết thói quen của Thi Đại, biết nàng sắp hết hơi, lùi ra đúng lúc.
Thi Đại hít sâu vài hơi, lại thấy môi mỏng của chàng rơi xuống.
Hôn sâu hóa thành vỗ về chơi đùa lướt qua rồi thôi, Giang Bạch Nghiễn cọ môi nàng hết lần này đến lần khác:
“Muốn thành hôn với ta?”
Ánh mắt chàng dần sâu thẳm, như mặt biển cuồn cuộn sóng ngầm, bên dưới là vòng xoáy u ám.
Thân mật nhường này là khó chịu nhất, cứ như lông vũ lướt nhẹ qua tim, hơi thở Thi Đại đã sớm loạn nhịp:
“Dạ.”
Tai nàng nóng rẫy, may mà chưa mất hết lý trí, hít thở không khí tươi mới một cách rối bời:
“Tiền đề là chàng phải dưỡng thân thể đàng hoàng, đừng để em suốt ngày nơm nớp lo sợ.”
Thi Đại vốn định nghiêm mặt, dùng giọng điệu nghiêm túc để nói ra câu này, ngặt nỗi bị Giang Bạch Nghiễn hôn tỉ mỉ một lượt, nàng thở không đều, mặt mày nhuốm đầy sắc đỏ hoa đào.
…Mà nàng cũng chẳng đành lòng hung dữ với Giang Bạch Nghiễn.
Giang Bạch Nghiễn cười đáp:
“Được.”
Tính mạng của chàng chẳng đáng nhắc đến, hèn mọn như bụi trần, trên đời này trừ Thi Đại, có lẽ không còn ai quan tâm.
Cái mạng này theo lý là của nàng, bỏ ra vì nàng cũng chẳng sao cả. Thi Đại nói với chàng như vậy, Giang Bạch Nghiễn bằng lòng nhấc nó lên khỏi bùn đất.
“Được” của Giang Bạch Nghiễn, thông thường không có độ tin cậy.
Thi Đại nghi ngờ:
“Thật ạ?”
“Thật.”
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Nếu nàng không tin...”
Chàng ngước mắt, giọng điệu tựa sương sớm giữa núi rừng, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Cứ nhốt ta lại, được không?”
Thi Đại: “...”
Chết mất.
Thoáng chốc ngay cả trái tim cũng tê dại, nàng như con mồi bị dụ dỗ, tự nhảy vào tấm lưới mềm mại êm ái.
Lướt lại mấy chữ này một lần nữa trong đầu, nàng xác nhận mình không nghe nhầm.
Liếc thấy vệt đỏ nơi gò má nàng, Giang Bạch Nghiễn mở lời:
“Chẳng phải nàng từng nói, muốn làm như vậy ư?”
Quả thật nàng từng nói câu đó trong tâm ma cảnh, khi nghi ngờ Giang Bạch Nghiễn dự định chịu chết.
Thi Đại hoàn toàn không ngờ, Giang Bạch Nghiễn lại chủ động nhắc tới.
Lại còn dùng giọng điệu mập mờ, nghển cổ trông chờ thế này.
Trong tiểu thuyết và phim truyền hình, người b3nh hoạn như Giang Bạch Nghiễn, chẳng phải thích nhốt đối phương vào phòng tối hơn ư? Thao tác ngược lại này của chàng từ đâu ra thế nhỉ?
Nàng nhất thời hoảng hốt, đuôi mắt thấm lệ, ướt sũng như mặt hồ sau mưa.
Dáng vẻ này vừa xinh đẹp lại dịu dàng mềm mại, Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh ngắm nhìn, lau khô vệt nước thay nàng.
Giam cầm và bị giam cầm, chàng không hề quan tâm.
Ý nghĩa giam giữ nằm ở chỗ gần gũi nhau, nếu chàng và Thi Đại có thể bên nhau lâu dài, Giang Bạch Nghiễn chẳng để ý bị Thi Đại nhốt lại.
Thi Đại bị chàng nói đến á khẩu, tầm mắt lướt qua cần cổ thon dài của Giang Bạch Nghiễn, lại nhanh chóng nhìn thẳng.
“Không cần.”
Chủ đề dần dần kỳ lạ, Thi Đại thử đưa nó về đúng hướng:
“Nhốt chàng lại làm gì kia chứ? Phòng tối nhàm chán biết bao nhiêu, chàng không muốn cùng em dạo chơi khắp trời nam đất bắc sao ạ?”
Câu này dường như khiến chàng vui vẻ, Giang Bạch Nghiễn cười:
“Được.”
Thi Đại thả lỏng, đánh giá chàng một lúc, những lời muốn nói cứ tuôn ra từng câu một:
“Vết thương chàng thế nào rồi? Trong cơ thể còn tà khí không? Đừng dùng pháp thuật chuyển dời đau đớn nữa nha, chẳng phải chàng cũng khó chịu đấy ư?”
Câu cuối cùng nàng đã nói rất nhiều lần, Giang Bạch Nghiễn chẳng giữ lời lấy một lần.
Thi Đại phiền muộn cau mày.
Giang Bạch Nghiễn không vạch trần nàng cứng nhắc chuyển chủ đề, nhẫn nại đáp:
“Trấn Ách Ti Thanh Châu đã phái thuật sĩ khử tà đến, tà khí tan hết, không còn gì đáng ngại nữa.”
Chàng dứt lời chợt khựng lại, giọng nói hơi khàn:
“...Xin lỗi nàng.”
Thi Đại khó hiểu:
“Xin lỗi em làm gì?”
“Vì ta mà nàng bị thương.”
Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Trong tâm ma cảnh...”
Lúc nãy khi hôn nàng, vành tai chàng ửng đỏ, giờ đây vệt hồng dần loang như sóng ngầm lan đến đuôi mắt.
Khoảnh khắc tâm ma cảnh phá vỡ, Giang Bạch Nghiễn mới biết tất cả đều là giả.
Thi Đại chưa từng nói những lời tuyệt tình, cái gọi là ghét bỏ, chẳng qua là mộng yểm do ác ma thêu dệt.
Ngày đầu gặp lại Thi Đại trong tâm ma cảnh, Giang Bạch Nghiễn đã vượt qua phép tắc hôn lên lưng nàng, bất chấp dò hỏi, tại sao không giết chàng.
Còn xích sắt và phòng tối sau đó nữa.
Tham vọng ô uế không chịu nổi dưới đáy lòng chàng, vì một ảo ảnh đã hoàn toàn lộ ra trước mặt Thi Đại chẳng giữ lại chút nào.
Rất lạ.
Lần đầu tiên Giang Bạch Nghiễn có vẻ mặt thế này, chàng mím chặt môi, mi dài rủ xuống, như một đường nét được vẽ đều đặn trong tranh thủy mặc.
Thi Đại đến gần nhìn kỹ hơn, mày mắt cong cong:
“Chàng xấu hổ kìa?”
Vậy mà sinh thời nàng lại có thể trông thấy biểu cảm thế này trên mặt Giang Bạch Nghiễn.
Sắc da trắng đến gần như bệnh tật, dưới ánh nến soi chiếu, đuôi mắt đỏ bừng càng rõ rệt hơn.
Thi Đại ngắm chàng chăm chú, Giang Bạch Nghiễn nhìn vào mắt nàng, trong mắt là cảm xúc khó hiểu.
Không chờ chàng mở lời, Thi Đại đã bật cười thành tiếng.
“Tâm ma mà, em không nói cho chàng, làm sao chàng biết được. Còn về vết thương trên người, đâu phải chàng gây ra, chàng xin lỗi em làm gì?”
Thi Đại nói:
“Vả lại, bị thương thì đã sao? Có một câu nói vết sẹo chính là huân chương đó.”
Nàng ưỡn thẳng lưng:
“Dù bị thương, cũng chứng minh cho lòng dũng cảm của em.”
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng không chớp mắt.
Đôi mắt Thi Đại sáng ngời, khi nhìn người nào đó chăm chú, đáy mắt sẽ đong đầy hình bóng đảo ngược của đối phương.
Như mặt hồ tĩnh lặng sâu thẳm, có thể nhấn chìm người ta vào trong.
Khi nàng cười, nó sẽ tươi sáng lấp lánh.
“Nhưng mà chàng hung dữ lắm ấy!”
Thi Đại có gì cũng nói thẳng, tốc độ rất nhanh:
“Vài lần cố ý dọa em, còn nhốt em vào phòng tối nữa.”
Giang Bạch Nghiễn thu cánh tay lại, ôm nàng chặt hơn:
“Dọa nàng sợ rồi?”
Thi Đại lập tức tiếp lời:
“Em không nhát gan như vậy đâu.”
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ cong môi.
Lời này không giả.
Thi Đại chưa bao giờ là kẻ nhút nhát, tâm ma cảnh hôm nay cửu tử nhất sinh, nàng tự nguyện vào trong, đã hơn hẳn người thường.
Dẫu lúc nào ở đâu, nàng cũng không nên bị bất kỳ ai xem thường.
“Đúng vậy.”
Chàng mở lời:
“Thi Đại bản tính hơn người, thông minh nhanh nhẹn, thật sự rất can đảm.”
Giọng Giang Bạch Nghiễn rất êm tai, nhả chữ rõ ràng, âm cuối đượm ý cười như cái móc nhỏ.
Cô nương trong lòng muốn nói lại thôi, hơi ngẩng đầu.
Chàng vừa nhìn đã hiểu tâm tư Thi Đại, rủ mắt khẽ hỏi:
“Nàng muốn nghe tiếp?”
Giang Bạch Nghiễn hiếm khi khen người ta, nhất là còn dùng câu từ thẳng thắn nhường ấy.
Thi Đại được chàng dỗ dành vui vẻ, trong lòng như có chú mèo không ngừng vẫy đuôi, khóe môi nhúc nhích, không nén nổi độ cong.
Ai lại không thích nghe khen kia chứ.
Móc nhỏ trong lời nói của Giang Bạch Nghiễn lúc lắc đung đưa, Thi Đại cắn ngay miếng mồi chàng đem câu, từ bỏ giả vờ thận trọng, giương cằm bảo:
“Một chút thôi.”