Phương Minh không chút để ý tới ánh mắt dò xét của Tào Tĩnh Như, trực tiếp lấy một cái ghế dưới bàn rồi ngồi đối diện với bà. “Vài chục năm không gặp, phong thái của dì vẫn y như xưa!” “Phương Minh đúng không? Cậu biết vì sao lúc đó tôi lại bỏ qua cho cậu không?” Tào Tĩnh Như cười với Phương Minh, mà Phương Minh cũng cười đáp lại bà: “Có lẽ là vì dì cảm thấy cháu là một đứa bé, không muốn chấp nhặt với cháu.” “Cậu sai rồi.” Tào Tĩnh Như lắc đầu:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.