Trận chiến vừa rồi vừa kết thúc, lập tức có đội ngũ chữa trị tới đưa Lăng Duệ rời đi, đồng thời thi triển phát thuật hồi sức cùng dùng dược vật, tuy nhiên nó không được hiệu quả tức thời dù là đan dược cấp cao.
Điều này càng khiến Lăng Hải trở nên nổi nóng hơn, sấm sét quanh người vị thái tử này chớp giật điên cuồng chói mắt khiến người ta phải lùi lại vài bước.
ẦM!
Dẫm bước mà tới, hung dữ gọi đến mây đen, đôi mắt như toát ra lửa Lăng Hải rống giận đầy uy nghiêm làm cho đối thủ của anh cảm thấy chần chừ.
Thủy Tam đáp xuống sàn đấu trong khi phải nhận ảnh hưởng từ sấm sét, thuộc tính của cậu là nước, hoàn toàn bị Lăng Hải khắc chế, hơn nữa thực lực chênh lệch còn quá xa.
“Mong được chỉ giáo”
“Mong được chỉ giáo”
Cùng một câu nói, nhưng thông qua hai người lại thể hiện hai thái độ khác nhau, Thủy Tam tràn đầy kiêng kị nhìn về phía Lăng Hải.
Lúc trước cậu có đấu với Quách Minh, bởi vì đối phương đến đoạn cuối cùng mới tung hết sức nên Thủy Tam cảm thấy bình tĩnh.
Còn Lăng Hải thì khác, bây giờ đối phương đang ở trong cảm xúc bùng nỗ giống cậu lúc trước lo lắng cho Tiểu Linh, trêu chọc một người như vậy đặc biệt là khi anh ta còn mạnh hơn mình nhiều lần, Thủy Tam không sợ hãi mới lạ.
Bất quá đó không phải là lý do để cậu cho phép chính mình bỏ cuộc, không chiến mà nhận thua không phải cách làm của Thủy gia thành viên.
“Trận đấu bắt đầu!”
Trọng tài lần nữa vung cờ bắt đầu trận thứ hai của cuộc thi lựa chọn thành viên, mọi thứ lần nữa được bỏ qua, hai bên thí sinh liền bắt đầu vây vào nhau.
Với cây thương bên mình, giống như Lăng Duệ lúc trước, Lăng Hải sử dụng thương pháp đầy uy vũ, so với cô em gái của mình thương pháp của anh mạnh hơn nhiều.
Hẳn là Lăng Duệ học được mấy chiêu này từ phía anh, cây thương vung lên liền đem tới uy thế ngập trời trong sấm sét, tia lửa điện thổi bay mọi thứ, đất đá xung quanh chớp giật lơ lửng như đứng yên.
Trong chớp mắt, tưởng như không có gì xảy ra, lại có rất nhiều thứ vừa được thi triển, Thủy Tam nhất thời bay ra ngoài.
Tuy nhiên cậu cũng không có thảm trạng quá mức, miệng phun ra một đống máu, áo quần bị xé nát, một vài nơi cháy khét.
Nếu chỉ vậy thôi thì không sao, nhưng có một điều kỳ lạ mà mọi người không để ý kỹ thì sẽ hơi khó liên tưởng, đó là đòn vung thương vừa rồi rõ ràng đi đường thẳng, phạm vi ảnh hưởng tại sao lại lan rộng đến thế?
“Thủy thuẫn, hơn nữa phản ứng còn rất nhanh, không tệ đâu”
Lăng Hải vứt lại một câu sau đấy cũng rời đi, anh muốn mau chóng biết tình hình em gái mình, mọi người cũng hiểu điều này nên không cản trở anh.
Đúng như lời Lăng Hải nói, vừa rồi Thủy Tam đã kích hoạt cấp tốc một khối nước thuần khiết ở chính giữa, đem nó phân tán ra ngoài bằng hơi nước và dồn xuống mặt đất để giảm thương tổn tối đa.
Chiêu thức vừa rồi của Lăng Hải hoàn toàn không chừa đường sống, anh ta muốn một chiêu dứt hẳn, nếu không phải Thủy Tam phản ứng nhanh, sợ là trọng tài cũng khó bảo vệ cậu.
“Thua rồi….”
Cả người đau nhức, khuôn mặt trẻ con non nớt có phần mếu máo, cậu nhỏ đã từng nghĩ rằng mình sẽ được tham dự trận đấu Đại hội, hoặc ít nhất là thi triển tài năng của mình cho mọi người nhìn thấy.
Nhưng thất bại trong giây lát thế này thật sự lệch xa khỏi hi vọng của cậu, đau đớn, nhục nhã, thậm chí là tủi hờn, Thủy Tam cảm thấy có gì đó vỡ vụn trong mình.
Mà…. Ít nhất là Lăng Hải không coi thường cậu, ít nhất là anh ta đã đánh một đòn với thực lực tối đa, ít nhất là… anh ta đã không lăng nhục hay coi thường bản thân… chỉ vậy thôi… là cậu cảm thấy thỏa mãn…
Cái đếch ấy.
Ức chế thật!
Buồn bực thật!
Cậu thật sự muốn thắng, cậu tham gia cuộc thi này không phải chỉ là tập làm quen cho sau này, nếu không phải bây giờ thì còn khi nào.
Những giọt lệ nóng hổi chảy ra tượng trưng cho sự non yếu của linh hồn chưa chững chạc, bên cạnh Thủy Linh đã bước tới vỗ vai anh mình.
“Em sẽ chiến đấu”
Không phải là lời nói an ủi, cũng không phải là nhắc nhở châm biến, Thủy Linh chỉ tuyên bố rằng cô phải thi đấu tiếp.
Thời gian vẫn cứ trôi qua, thay vì dùng nó để buồn chán vì đã vụt mất cơ hội này, Thủy Tam cần phải tiếp tuc nỗ lực mà thôi.
“Ừm, cố lên”
Đưa bàn tay lau đi những giọt lệ xấu hổ của mình, hai anh em Thủy gia giơ tay lên chạm nhẹ một cái, thay cho lời cỗ vũ, hai người nhường chỗ lại cho nhau.
Sàn đấu nhanh chóng được hồi phục bởi pháp thuật hệ thổ, đối thủ lần này của Thủy Linh chính là Lạc Lâm, một kiếm sĩ mộc hệ, chuyên tu tốc độ.
Hai bên nhanh chóng bước lên bục chuẩn bị, chào hỏi và đánh giá đối thủ của mình, thanh kiếm bên hông của Lạc Lâm khá mảnh, vỏ kiếm được chạm khắc khá tinh xảo, là vũ khí phụ ma trung phẩm.
Đối thủ này khó chơi, đối thủ này không tệ, Thủy Linh gật đầu nhẹ, cô coi trọng thực lực của Lạc Lâm, nhưng so với những trận đấu vừa diễn ra, trình độ của đối phương hoàn toàn không đủ để nhìn.
Ngọc Hương, Chí Sinh, Lăng Duệ, Quách Minh, Lăng Hải, … những con quái vật thật sự đều lộ diện rồi, nếu muốn không bị bỏ lại phía sau, cô cũng cần phải vượt qua chính mình của lúc này.
“Băng thuật: Băng sương”
Lặp lại một màn khi đấu với Tiểu Đóa, nhiệt độ hàng xuống thật thấp, sương mù bao phủ khắp nơi sân đấu, hạn chế tốc độ lẫn tầm nhìn của Lạc Lâm.
Đây hiển nhiên là một chiêu thức rất có ích để đối phó với các kẻ thù giống như đối phương, chuyên về tốc độ và ít các kỹ năng công phá cao, bất quá, đã dùng qua một lần pháp thuật sẽ không còn tác dụng như ban đầu.
Đứng ở góc nhìn của người thứ ba, lần đấu giữa Thủy Linh với Tiểu Đóa đã cho cậu biết được ưu nhược điểm của pháp thuật này, một điểm chết trí mạng khi sử dụng nó đó là người thi triển sẽ đứng yên tại một chỗ.
Vậy nên khi lên sân, Lạc Lâm không nói lời gì, chỉ tập trung tinh thần ghi nhớ vị trí đứng của Thủy Linh, chờ đợi cô dùng lại bài cũ, và rồi…
XOẸT!
Thanh kiếm vung tới với mộc hệ năng lượng bao phủ, lan tỏa và đâm xuyên qua vị trí Thủy Linh đang đứng, nhưng chờ đợi cậu không phải là kết quả Lạc Lâm mong muốn.
“Đâu.. đâu rồi?”
“Ở đây cơ, anh bạn trẻ!”
Lớp sương mù tản dần ra, chờ đợi Lạc Lâm là một chuỗi băng thương bắn tới, ngay khi cậu tính bỏ trốn thì dưới chân đã bị kết thành băng trụ, cứng ngắc không di chuyển được.
Chỉ có thể vội vả dùng kiếm trả đòn, nhưng có thể làm được gì với hạn chế thật lớn bên dưới? kết quả là vẫn bị thổi bay mà thôi.
“Băng thuật: Băng cầu!”
Trận đấu chấm dứt với chiến thắng áp đảo của Thủy Linh, nếu nói về sử dụng đầu óc, hai anh em nhà họ Thủy đều rất thông minh.
Việc bản thân để lộ điểm yếu dễ dàng như vậy qua một trận giao hữu là khả thi hay sao? rõ ràng là cô đang giăng bẫy những kẻ ngu ngốc quá tin tưởng vào trí tuệ của hắn, sau đấy tương kế tựu kế đặt lại một cái bẫy khác thôi.
“Làm thế nào, vì sao…?”
Giống như chưa chịu chấp nhận thực tế, Lạc Lâm còn muốn hỏi lý sao vì sao hắn ta thua cuộc, Thủy Linh chỉ bước chậm rãi tới và nói nhẹ.
“Vì ngươi không thông minh rồi!”
Rời đi trở về chỗ của anh trai, trận vừa rồi Thủy Linh thắng thật đẹp, nhưng thứ mà mọi người quan tâm cùng chờ mong là trận tiếp theo cơ.
Chí Sinh đấu Tiểu Đóa, hai con quái vật sẽ cạnh tranh nhau trực tiếp trên sàn đấu, nghĩ thôi cũng hưng phấn rồi.