Mẫn Phương Kiều dạo gần đây tất bật bận rộn bốn bề vì cô ta mới mở thêm các hãng giày và cà phê, điều đó khiến cô ta quên việc phải dò xét cạnh tranh đối thử đối diện cửa hàng, cũng hoàn toàn bỏ buông lõng chiến lược thu hút khách hàng. Cả hai cửa hàng tuy nói là đối diện nhau nhưng lại cách nhau bởi đường lộ xe tấp nập vô cùng khoảng cách giữa nhau rất dài, thành phố này là nơi những công trình đồ sộ bật nhất ra đời nhìn hai cửa hàng cứ như thể anh ở đầu sông tôi ở cuối sông.
Solar nhìn cửa hàng đông nghịch bên kia mà tức lồng ngực, cắn môi dưới nhìn lại cửa hàng mình rải rác vài người hầu như vào rồi chỉ dòm ngó chứ không mua, giá có chút tăng vì Mẫn Phương Kiều đề cao sản phẩm của mình độc lạ nên ra giá cao ngất ngưởng, kể từ khi cửa hàng cạnh tranh kia được tu sửa hầu như hào quang của PCF đều bị vơi đi, ai cũng quan tâm đến QF trong tương lai sẽ phát triển như thế nào, cộng thêm việc cửa hàng tu sửa vô cùng trang trọng thu hút nhiều người mặc dù trước đó WMN cũng đã rất thu hút và được quan tâm nhưng vẫn thua PCF trong giai đoạn đó, WMN không có nhiều mẫu lạ nhưng cũng không phải là không có sản phẩm ấn tượng, bây giờ ai cũng hứng thú chờ xem QF - vị đối thủ được đánh giá là có thể vượt mặt với PCF trong những ngày tháng sắp tới.
Khai trương thôi mà cả hàng trăm người rồi, càng thu hút hơn đó chính là QF cho ra bản thiết kế đầu đời vừa mới sản xuất ra chỉ duy nhất một bộ lễ phục được đặt ở lồng kính nằm ở giữa cao lớn hiên ngang như một viên kim cương được nâng niu trong lòng thủy tinh, cứ như một trang phục dành riêng cho nữ hoàng, mà mọi người chỉ được ngắm nhìn vẻ đẹp của nó, không hề được cho ra thị trường bán với giá cao, cho dù ra giá có cao cỡ nào cũng không cướp về được.
Đây chính là bản thiết kế của Cô, cô dùng nửa tháng của mình suy nghĩ sáng tạo và cho ra sản phẩm làm náo loạn giới thời trang. Vừa đăng lên trang chính của QF liền bùng nổ trong ít phút các hãng thời trang đã ngỏ ý định mua thậm chí ra giá trên trăm vạn nhưng không thành, đành phải nhân cơ hội khai trương để đến ngắm nhìn tuyệt phẩm ngàn giá không bán này.
Thượng Khiết My hôm nay diện váy xanh nhạt, váy được làm từ voan đường may tinh tế tôn lên chiếc eo thon mà thiếu nữ mong ước ở cái eo đó được hai dây thắt lại tạo hình nơ vừa khéo léo phô bày eo nhỏ vừa lịch sự dịu dàng mang chút thanh mát tuổi trẻ, cho dù chiều cao có chút không được như ý nhưng nhìn cô gái nhỏ nhỏ xinh xinh người ta lại muốn cưng nựng. Thượng Yến Phi khều khều tay cô thì thầm nói nhỏ: "Chị kêu em độn chiều cao sao em lại mang giày thể thao đế 5 cm chứ, em có biết bây giờ nhìn em không khác gì một cây nấm hay không" đúng thật nhìn cô em gái không khác gì chú lùn bước ra từ chuyện cổ tích cả, bản thân mang cao gót từ 1m65 lên hẳn 1m73 nhìn lại em gái giống người tí hon thực sự.
Mắt nhìn sang, khoé môi giật giật nhìn rõ sự chê bai: "Em nghe nói, Anh ấy sẽ cho chị làm quản lí"
Thượng Yến Phi trả lời tự nhiên: "Đúng vậy"
Vẻ mặt cô bí hiểm đi: "Em nghĩ không cần nữa"
Thượng Yến Phi co rúm miệng, cảm giác cô em gái vốn dĩ ngây thơ của mình bị hắc hoá rồi. Sao bây giờ lại nguy hiểm như vậy chứ, còn biết nắm thóp người khác, thật đáng sợ nha!
Người nào đó cười lấy lòng, ôm lấy cánh tay cô lắc lắc dụi đầu vào cánh tay cô như làm nũng, cô biết ngay bà chị nhà mình sẽ giở thói nằm vạ cho mà xem bởi vì chị ấy biết cô không thể tiếp nhận cái hình tượng nũng nịu đó cho nên mới áp dụng trực tiếp như bây giờ. Hơ hơ hơ, em phục.
Ngao Bạch Minh Nguyệt lấy thông tin từ người chồng nội trợ nhà mình, nghe nói hôm nay Cô khai trương cửa hàng liền dẹp công việc sang một bên phấn khởi đi đến chúc mừng cô em dâu đáng yêu, mà cái người xui xẻo phải ngậm đắng nuốt cay giải quyết công việc mà tổ tổng dẹp sang một bên là Bạc Ngật Quân, khốn khổ quá, cứ ngỡ cho vợ một tin tốt sẽ được thưởng không ngờ lại thưởng cho anh một đống công việc chất chồng chồng đống đống. Ngao Bạch Minh Nguyệt thảnh thơi như vậy vì biết sẽ có tấm lưng rộng lớn của chồng chở che cho nên lộng hành ức hiếp anh chồng nhà mình. Ngao Trạch Vũ còn phải than cho anh ta, tặng kèm một câu để miêu tả anh chồng đảm đang này:
"Người ta họ Bạc chỉ tiền bạc, còn Anh họ Bạc là Bạc Phận đó. Bạc phận khi lấy trúng hàng quá hạn như bà chị già nhà em"
Ngao Bạch Minh Nguyệt tự mình lái xe đến, mới biết cửa hàng thằng em trai nhà mình tậu về là cửa hàng hôm đó cả bốn người ghé vào. Thằng em này cũng thật là, sao không mua cả trung tâm, cả trung tâm có phải là sẽ có nhiều loại mặt hàng hơn hay sao, lúc đó tiền vào đầy túi ta đây là tỉ phú bảnh trai. Có điều Ngao Bạch Minh Nguyệt không nhận ra, QF cũng chẳng thua gì trung tâm, nội việc 5 tầng cao sang xịn xò cũng đã thấy ngang bằng trung tâm rồi còn có các khâu tự sản xuất, thiết kế và rất nhiều khâu khác.
"Chúc mừng em nhá" Ngao Bạch Minh Nguyệt đặt đoá hoa tươi vào tay cô cùng một hộp quà màu xanh đen. Cô cười ngọt ngào nhận lấy quà: "Em cám ơn chị ạ"
Thượng Khiết My giới thiệu với chị gái: "Chị, đây là chị Minh Nguyệt, là...là chị gái của Vũ"
Ngao Bạch Minh Nguyệt thầm nghĩ *Trước kia toàn Anh ấy Anh ấy thì ra cũng có lúc gọi cái tên thân mật như vậy, Vũ! Ha ha ha về nhà chọc cho cái tên kia thối mặt*
Thượng Yến Phi thầm nói trong lòng, thì ra người ta ra mắt với chị gái luôn rồi, hèn gì mấy hôm trước nằm nói chuyện đến đêm khuya mà còn cười hì hì trong đêm, sợ thật. Thượng Yến Phi bước lên dáng vẻ tươi cười cúi người chào theo phép lịch sự, cũng vô cùng chào đón chị gái của *chủ nợ*
"Chào chị, em là chị gái của Tiểu Khiết"
Hai người nói chuyện đôi ba câu qua lại sau đó như tâm đầu ý hợp, hiểu rõ mục đích của nhau liền trao đổi ánh mắt.
Thượng Yến Phi nháy mắt: *Nào em gả em gái được*
Ngao Bạch Minh Nguyệt đảo mắt một vòng: *Hai đứa nó gạo còn chưa bỏ vô nồi*
Thượng Khiết My cho rằng hai người họ đang nói chủ đề về phong cách của mình, đâu biết rằng bị chị gái ruột phản bội một cách trắng trợn.
Một chiếc xe sành điệu, một đôi giày láng bóng bước ra khỏi xe, Ngao Trạch Vũ trong bộ vest lịch lãm tuấn tú cùng đường nét trên gương mặt cứ như điêu khắc mà ra. Anh gài lại khuy Áo chỉnh tề sẩy bước chân đi đến bên cạnh cô gái thấp hơn mình tận một cái đầu.
"Nhóc con, coi như em trung thực không có gian dối độn chiều cao"
Cô đen mặt, gầm gừ một tiếng thẳng chân đạp lên đôi giày được lau chùi tỉ mỉ, dúi chân thật mạnh không thương tiếc. Anh đau mà nhăn mặt, cầu xin: "Được rồi được rồi, Anh sai sai rồi, em đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân" cuối cùng chân nhỏ mới hả dạ buông tha. Cô không nhìn đến Anh nữa, hờn dỗi đứng một bên, thấy Ngao Bạch Minh Nguyệt đứng cách đó không xa liền hiện lên một ý đồ.
"Chị Nguyệt..." cô bĩu môi, gương mặt tủi thân uất nghẹn không nói nên lời.
"Sao vậy" Ngao Bạch Minh Nguyệt liền hạ giọng, ánh nhìn có chút bồn chồn lo lắng, đưa tay xoa đầu dịu dàng.
"Anh ấy ức hiếp em" Cô nhỏ giọng mách, còn đưa vẻ mặt đáng thương chớp chớp mắt nhìn Ngao Bạch Minh Nguyệt.
Ngao Trạch Vũ: "...."
Gương mặt như cứng đơ, cô nhóc ngây thơ trong sáng của Anh từ khi nào biến hoá thành sói vậy.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nhìn theo ngón tay đang chỉ, ngay khi bắt thấy bóng dáng quen thuộc liền tức tối dẫn cô đi đến đòi công đạo.
"Hình như cũng mấy năm rồi chị em mình chưa đấm bóp giác hơi em trai nhỉ"
Ngao Trạch Vũ nhìn thấy khoé mắt hiện lên ý cười của cô, cái ánh mắt vui mừng khi trả thù được đó rất linh động tinh nghịch nhưng Anh lại cảm thấy lạnh người sờ sợ.
Ngó nghiêng không để ý đến chị gái sau đó nắm tay cô kéo đi nơi khác, bỏ lại Ngao Bạch Minh Nguyệt đang thầm oán người chửi mắng trong tông giọng nhỏ như muỗi kêu. Nếu không phải có người ở đây, đã bắt trói tên em trai trời đánh đó lại rồi đập cho một trận gợn đòn rồi, ngày lớn càng phách lối.
"Sao em lại phản bội Anh chớ"
Cô khoanh tay, giả bộ không điếm xỉa đến, chu môi đáp: "Em có trung thành với Anh bao giờ"
Đáy lòng rung rinh trong người. Người ta thường bảo nuôi tiểu bạch thỏ từ lúc còn nhỏ lớn lên sẽ thành một tiểu cô nương thuần khiết trong sáng ngây ngô. Anh cũng nuôi thỏ mà, sao lúc lớn lại thành sói mất rồi.
Thỏ này từ trắng thành đen, ảnh hưởng từ ai thì Anh không biết, chắc là chị gái Phi Phi rồi.
Thượng Yến Phi đang vui vẻ nói chuyện với dì ba Ngô Phương và chị họ Ngô Chử Đồng liền hắt xì liên tục. Ngao Trạch Vũ nào biết, bây giờ Thượng Yến Phi diễn xuất còn không bằng cô gái ngây ngô nhà của ai đó.
"Chị ấy đánh rất đau, em không xót cho Anh à" tự dưng chuyển sang làm nũng, cô bất ngờ chớp chớp mắt nhìn Anh như không thể tin được.
"Anh...Anh đang làm nũng sao" cô không tin mà hỏi lại.
Anh bĩu môi thở dài sau đó nghoảnh mặt sang nơi khác hờn dỗi ấm ức nói: "Anh không biết đâu, thế nào về Anh cũng sẽ bị hành một trận tơi bời"
Vậy mà cô gái nào đó lại tin là thật, vẻ mặt như cảm thấy có lỗi: "Vậy sao, tội nghiệp Anh quá. Em sẽ nói giúp thay Anh"
Anh cười thầm, một lời nói lại vang lên...
"Em sẽ nói giúp Anh mong chị ấy ra tay thật nặng vào vì Anh còn thêm một tội nói dối"
"Anh sống một mình làm gì mà chị ấy đánh Anh chứ. Anh có nhiều tật thật đó, nói dối là dẫn đầu"
Ngao Trạch Vũ: "...."
Mặt nạ bị xé sau khi trước đây đã sử dụng cả ngàn lần, vậy mà bây giờ bị xé không thương tiếc, Anh nuốt một ngụm lớn cảm thấy không tin vào hiện thực được nữa rồi.
Thế giới này khi con người ta đổi thay thật đáng sợ!!!
Solar bức bối đi vào phòng thiết kế, giậm chân hầm hực quát cô gái đang ngồi chăm chú vẽ: "Nhanh tay nhanh chân lên đi, QF sắp thu hút được các hãng thời trang lớn rồi kia"
Nhiệt Tịnh giật bắn người, ngơ ngác nhìn cô ta hồi lâu, sau đó mới đáp: "Muốn cho người khác nhìn được cái đẹp thì phải cho họ thấy được cái hồn cùng ý nghĩa trong bộ trang phục đó"
"Đâu phải phác hoạ vài cái, và rồi những ý tưởng chợt thoáng qua trong đầu thì cho rằng đó là một sản phẩm tuyệt hảo. Tôi cần thời gian, hơn hết cần có cảm hứng. Tôi sẽ cho mấy người bộ lễ phục cuối cùng này trước khi rời khỏi đây, yên tâm cho dù chỉ còn vài ngày tôi vẫn sẽ làm đúng trách nhiệm với những gì đã kí trong hợp đồng"
Solar gần như phát điên, cô ta cố gắng dồn ép hết tất cả cảm xúc bùng nổ của mình xuống tận đáy sâu, cố gắng dùng lời dặn dò của Mẫn Phương Kiều đặt vào não của mình, phải dỗ ngọt Nhiệt Tịnh cho dù bằng mọi cách phải giữ chân Nhiệt Tịnh ở lại, mặc dù cách dỗ ngọt này đã được sử dụng mấy lần trước đó nhưng Nhiệt Tịnh cứng đầu chẳng để vào tai.
"Nhiệt Tịnh cô làm việc cho PCF, cho Mẫn tiểu thư, được cô chủ đối xử tốt tại sao lại muốn rời khỏi, còn có cửa hàng thời trang nào tốt hơn ở đây chứ. Nếu cô thấy lương thấp, cô chủ đã đồng ý tăng lương cho cô rồi, cô chủ cực kỳ buồn khi nghe tin cô nằng nặc đòi rời bỏ cửa hàng đã gắn liền từ lúc lập ra cho đến bây giờ này, cô chủ mong muốn cô có thể ở lại, cùng cô ấy làm nên một trận bùng nổ trong giới thời trang, đứng vững trên danh vọng, chẳng lẽ cô không muốn đứng trên đỉnh cao sao Nhiệt Tịnh"
Nhiệt Tịnh nghe xong chỉ thấy buồn cười, xoay xoay cây viết trên tay, giọng nói như châm biếm.
"Tôi muốn chứ, nhưng tôi muốn đường đường chính chính đứng trên danh vọng đó, chỉ duy nhất một mình tôi đứng trên đỉnh cao chứ không phảo núp sao lưng cô ta, làm cái tay cái não thay cô ta tạo nên những danh vọng để rồi cô ta chân chính được mọi người công nhận chấp thuận, còn người bắt buộc sống trong bóng tối như tôi có mấy ai công nhận, có được cảm nhận cái danh vọng cao ngút đó ra sao hay không? Haa nực cười, các người nghĩ tăng 1 chút lương đó là có thể cầm chân tôi ở nơi này vĩnh viễn sao, tôi đã hạ quyết tâm cho dù tôi có túng thiếu nghèo khổ tôi vẫn sẽ rời khỏi nơi quỷ hút máu người này"
Solar hoàn toàn không kiềm được nữa, cô ta văng mạnh túi xách xuống, đập bàn đạp ghế tứ tung tức giận chỉ vào mặt Nhiệt Tịnh lớn tiếng quát tháo: "Cái đồ không có não này, sao cô có thể cố chấp như vậy. PCF không hề bạc đãi cô, nếu PCF không cần cô để tôi xem còn ai cần cái thứ không biết trời cao đất rộng như cô hay không"
Nói xong gầm gừ đi, tức chết đi được mà, đối thủ thì ngày càng bành trướng mà chướng khí như Nhiệt Tịnh lại cứng đầu cố chấp, nếu cô chủ không căn dặn có khi người quản lí như cô ta đã đánh Nhiệt Tình một trận rồi. Da bằng trâu chứ không phải người, đàn gẫy tai trâu mà. Solar lục lọi túi xách, lấy điện thoại nhấn gọi cho Mẫn phương Kiều nhưng cô ta tắt máy vì đang phải làm công việc bên cửa hàng mới làm gì có thời gian xử lý việc bên PCF, cô ta nghĩ PCF đã ổn định, không dễ dàng gì thua kém gì ai cho nên an lòng cho Solar quản lý thay, Solar càng thêm tức chết, tình hình càng căng thẳng mà cô chủ người nắm mọi quyền hành lại không thề để tâm đến, lại còn phó mặc cho một quản lý cỏn con, nếu cửa hàng tuột dốc cô ta là người bị đem ra mắng chửi tội lỗi cứ ngỡ như một mình cô ta gây ra, người gánh là cô ta chứ còn ai vô đây nữa.
Solar ra lệnh cho một nhân viên: "Bối Bối, cô thay đồ qua bên QF thăm dò tình hình rồi báo cho tôi ngay"
Sau 1 tiếng, Bối Bối hớt hải chạy về, vừa hì hục thở vừa báo cáo: "Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, phải nói là rất trẻ, trong đó còn có các nhận vật lớn như Angel, Una, JayB tham dự nữa. Ngay cả Ngao Tổng - CEO bất động sản Tri Mau cũng có mặt"
Solar đập bàn kích động: "Cái gì ngay cả Angel - bà chủ đứng đầu tạp chí thời trang TIME nổi tiếng toàn cầu cũng đến sao, người mẫu Una - một cô siêu mẫu khó tánh khi chọn trang phục diễn, cô ta khó tính như vậy cũng đến nơi đây sao có thể"
Tức thật mà, chỉ cần kí hợp đồng với Angel dù chỉ mặc một bộ lễ phục chụp một bìa tạp chí thôi số tiền cũng đã hơn lương 1 năm của Solar rồi.
"JayB - người sáng lập ra chương trình chọn người thiết kế tài ba cũng bị thu hút của QF mà đến, đúng là chưa gì đã có tầm ảnh hưởng cao như vậy" Bối Bối nói.
"À đúng rồi chị Solar, em thấy hình như có bóng dáng quen thuộc của chị siêu mẫu hàng đầu bảng vàng - Lana Phương và nhà thiết kế khiêm CEO YS Fashion xếp đầu bảng kim cương hạng mục thời trang - Ngô Chử Đồng cũng đến, hình như không phải một mình hai người họ mà cả Ngô gia ai cũng đến, em hâm mộ gia đình của CEO Ngô lắm nên nhìn một cái là nhận ra liền"
Solar chấn động, đáy mắt cô ta như thể không tài nào tin được, khiến cô ta phải căm phẫn thốt lên rằng:
"Rốt cuộc cô ta là nhân vật nào mà được nhiều ông trùm thống trị thương mại để tâm như vậy".
Hôm đại tiệc nhận lại Ngô Tuyết, Ngô lão gia ý định dùng phương thức kết nối trực tiếp với truyền thông để công khai nhận lại con gái ruột nhưng suy nghĩ lại thấy cách đó không ổn liền thay đổi kế hoạch, bảo Ngô Tần đem giấy mời mời tận tay Thượng Minh Lữ. Buổi tiệc hôm đó ngoài những người có mặt chẳng ai biết thân phận thật của Cô cho nên giờ đây Solar không biết cô là cháu ngoại của Ngô Đức Vạn, cháu gái Tổng thống đại nhân là thế. Ngô gia bí mật lệnh mọi người có mặt trong buổi lễ không nên nói những điều không nên với người ngoài, nguyên nhân là do trong khoảnh thời gian đó Ngô Tần tranh cử sẽ có rất nhiều kẻ thù lăm le để hãm hại cho nên mọi việc điều bị giấu đi, ai mà chụp hình đăng một video cũng không thể, đề nghị hôm đó mọi người ai cũng được chụp hình nhưng hình ảnh không được công khai. Ngô Đức Vạn là quân nhân xuất sắc cho dù đã về hưu nhưng chiến tích vẫn còn, lời nói của ông mọi người đa phần chấp thuận.
Vân Ngạn bước xuống con xe Rolls-royce của mình tiêu soái bước đi trong bộ vest trong đời chỉ mặc một màu đen huyền bí, tay cầm bó hoa tươi cỡ lớn cùng một hộp nhìn bề ngoài là biết trang sức. Hắn đưa đến trước mặt cô, bởi vì đoá hoa bự hơn cô nên Ngao Trạch Vũ kế bên hầm hực cầm lấy, vẻ mặt không vui khi thấy Vân Ngạn.
"Chúc mừng em nhé, cô chủ nhỏ" Vân Ngạn điềm đạm nói.
Cô cười như đang đáp trả một vị khách đến chúc mừng, dù sao hắn và cô đã nói rõ, mọi khuất mắt coi như giải quyết hết rồi, cô cũng không còn gì để bày xích hắn nữa thêm việc hắn nói sẽ từ bỏ theo đuổi cô. Cô cũng sẽ coi hắn như người bình thường mà đối đãi, cô gái nhỏ nào biết Vân Ngạn vẫn không thể dứt khỏi rung cảm đầu đời này, cố gắng thế nào vẫn không thể lại càng khiến hắn yêu hơn.
________________
Hé lu, mọi người thấy chap truyện gần đây dài đúng không ạ, tại Little gộp chung 2 chap lại á bởi vì phải giữ độ dài truyện hợp lí nếu tách ra nhìn nhiều chap sẽ ngán đọc lắm. Từ chap 5 đến chap 80 là Little toàn cắt ra mỗi chap cỡ 1000-1500 từ không à, nên khiến chap dài chớ thật ra là không dài âuuuu.