Đột nhiên, Ân Thiên Thiên nhắm chặt hai mắt lại, điên cuồng lắc đầu.
“Đừng nhìn tôi! Xin anh đấy! Đừng nhìn tôi!” Ân Thiên Thiên luôn miệng cầu xin, Cảnh Liêm Uy nhìn thấy dáng vẻ đó mà ước gì có thể bắt được gã kia rồi phanh thây xẻ thịt.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy ôm cô chặt hơn, cố gắng thử gọi tỉnh cô lại.
Có điều, chuyện năm đó quả thật đã ảnh hưởng quá sâu đến Ân Thiên Thiên. Một lúc lâu sau, tâm trạng của Ân Thiên Thiên mới bình tĩnh lại.
“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy đang định bảo cô đừng nhớ đến nữa thì không ngờ Ân Thiên Thiên đột nhiên túm chặt áo anh, sợ hãi nói:
“Cảnh Liêm Uy, hắn cười với em! Hắn cười với em! Hắn đang cười với em đấy!”
Lời cô nói làm Cảnh Liêm Uy không kìm được mà có cảm giác lạnh sống lưng.
Cả đời này Ân Thiên Thiên cũng sẽ không quên ngày hôm đó cô sốt cao cả một đêm, toàn thân mềm nhũn nằm mê man trong phòng ngủ, khi gã đàn ông kia động tay động chân với cô. Cô vốn còn hy vọng hắn có thể nhìn thấy sự cầu xin trong mắt cô, nhưng khi hắn quay mặt lại nhìn thì cô có cảm giác tim mình như ngừng đập.
Trong bóng tối, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng quay lưng lại với ánh trăng, mỉm cười với Ân Thiên Thiên, nụ cười kia cực kỳ quỷ dị, thậm chí sâu trong mắt còn ánh lên vẻ sung sướng!
Hình ảnh đó khắc sâu trong trí nhớ Ân Thiên Thiên, khiến cô hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại, vẫn cứ nhìn anh đầy hoảng sợ, dù anh làm gì, cô cũng cảm thấy sợ hãi đến sững sờ.
“Cảnh Liêm Uy, hắn đang cười với em. Anh biết không, hắn đang cười! Hắn đang cười đấy, đang cười đấy!” Ân Thiên Thiên hoàn toàn suy sụp. Chuyện năm đó cô không nói cho ai biết. Hôm nay là lần đầu tiên cô kể ra chuyện này, cùng lúc nói ra xong thì sự khủng hoảng trong cô dường như cũng vơi đi đôi chút.
Nụ cười kỳ lạ của người đàn ông kia là nỗi ám ảnh mà cả đời này Ân Thiên Thiên không thể nào quên được.
“Thiên Thiên!” Cảnh Liêm Uy lớn tiếng gọi cô. Anh ôm cô thật chặt, sau đó nói: “Thiên Thiên đừng nghĩ nữa, chúng ta đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. Chuyện này đã qua rồi, sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu…”
Nhưng Ân Thiên Thiên cứ như người điên, lệ tuôn như mưa,miệng lặp đi lặp lại một câu: “Hắn đang cười với em…”
Cảnh Liêm Uy trong lòng đau xót không thôi, nếu anh biết chuyện năm đó là như thế này thì anh sẽ không cho Ân Thiên Thiên nhắc lại nữa, thậm chí không cho cô có cơ hội nhớ tới. Nhưng chính sự do dự lúc đó của anh nên Thiên Thiên mới bị ép không thể không nhớ tới chuyện này!
Chuyện này lúc đó đã làm tổn thương sâu sắc tới Ân Thiên Thiên!
Cố gắng mười ba năm cô mới tiếp xúc bình thường được với người khác phái, nhưng sự vội vàng ngày đó của anh, sự thúc ép của nhà họ Cảnh khi đó đã khiến cô nóng ruột, vốn dĩ chuyện cũ đã bị chôn vùi theo thời gian lúc này lại bị lôi ra một lần nữa…
Giờ phút này Cảnh Liêm Uy cũng không dám nghĩ tới, lúc Lý Mẫn đẩy cô đến bên cạnh giám đốc Trương, khi cô đối mặt với sự xâm phạm ép buộc không e dè kia, trong lòng cô hoảng sợ cỡ nào, mà liệu có phải đó là nguyên nhân làm cô nhớ lại chuyện năm đó không?
Cuối cùng, Ân Thiên Thiên cũng hoàn toàn suy sụp, òa khóc.
Câu chuyện chỉ giấu cho bản thân biết, giữ trong lòng suốt mười ba năm, sau khi nói ra quả thật cũng nhẹ nhõm hơn nhiều nhưng không thể phủ nhận, khi kể chuyện này, cô không khác nào phải trải qua chuyện đó một lần nữa.
Cô có thể đối mặt với lời tỏ tình của người đàn ông, cũng có thể đối mặt việc ỷ thế cướp đoạt của đàn ông, nhưng cô không thể chấp nhận nụ cười quỷ dị kia. Lúc giám đốc Trương muốn giở trò khiếm nhã với cô, cô cũng có thể liều mạng chống trả lại nhưng lúc đối diện với gã đàn ông kia, cô lại hoàn toàn không có sức phản kháng!
Đó là một loại cảm giác như cá nằm trên thớt, hoàn toàn không có sức chống trả.
Mà Ân Thiên Thiên cô cả đời này cũng không muốn lại trải qua chuyện như vậy một lần nữa!
Giây phút này gần như tất cả mọi lời nói đều yếu ớt không tác dụng nữa, điều duy nhất Cảnh Liêm Uy có thể làm là lấy chăn quấn chặt lấy cô, rồi ôm cô vào lòng, lặng lẽ vỗ về cô, để mặc cô khóc hết những tủi thân, hoảng sợ ra.
Thiên Thiên của anh, trước khi gặp anh, cô đã gặp phải quá nhiều chuyện, chỉ là, ngay cả cảnh tượng buồn nhất kia cô cũng đã nhớ lại, nói ra được rồi thì cho dù Cảnh Liêm Uy có khó chịu đến đâu, cũng vẫn sẽ chờ đến khi tiếng khóc của cô nhỏ dần, mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Sau đó thì sao? Sau đó Ân Thiên Tuấn đã đến phòng em à?”
Cách tốt nhất để vượt qua khó khăn chính là đối diện thẳng với nó.
Từ trước tời giờ Cảnh Liêm Uy luôn tin tưởng điều này.
Ân Thiên Thiên điều chỉnh lại hơi thở, cũng nhờ câu hỏi của Cảnh Liêm Uy mà cô tỉnh táo lại, thoát được hình ảnh nụ cười quỷ dị kia, sau đó cô mới nói tiếp: “Anh trai em mang nước đến, khi đó gã đàn ông kia đang cởi quần của em, anh trai em giống như nổi điên, xông thẳng vào hắn, nhưng khi hắn thấy anh trai em đến thì rút dao găm ra, em sợ hãi, cố gắng hết sức muốn đứng lên, nhưng lại lực bất tòng tâm…”
Khi Cảnh Liêm Uy nghe thấy gã đàn ông kia rút dao ra thì vẻ mặt anh không nhịn được lạnh đi mấy phần.
Rốt cuộc tên đàn ông đó muốn làm gì?
Ân Thiên Thiên khó khăn nuốt nước bọt, rồi nói: “Người đàn ông kia dừng động tác lại, quay về phía em đâm mạnh dao xuống. Em hoảng sợ trợn trừng mắt nhìn ánh dao sáng loáng, nhìn lưỡi dao đang sắp đâm tới ngực mình, nhưng anh trai em đã nhào tới đỡ nhát dao đó thay em. Hắn đâm trúng lung anh trai, trong không khí nồng nặc mùi mùi máu tươi…”
Cảnh Liêm Uy cau mày, lúc này anh mới hiểu được tại sao Ân Thiên Thiên lại dựa dẫm Ân Thiên Tuấn như thế.
Không chỉ là bởi vì lúc Ân Thiên Thiên bị xâm phạm, Ân Thiên Tuấn giống như thiên thần giáng thế mà càng là vì trong nhà họ Ân lạnh lùng bạc tình kia, chỉ có một mình Ân Thiên Tuấn trong tình huống đó, sẵn sàng hy sinh mạng sống để che chở cho Ân Thiên Thiên.
Mà lúc ấy Ân Thiên Tuấn bao nhiêu tuổi? Chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.
Đó là tuổi thanh xuân quý giá nhất của đời người. Thân phận cậu cả nhà họ Ân đủ để cho anh ấy hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời nhưng dưới tình huống như vậy, anh ấy lại liều mình lao đến bảo vệ em gái của mình.
Cảnh Liêm Uy ôm Ân Thiên Thiên càng lúc càng chặt. Tạm không hãy nói đến tình cảm Ân Thiên Tuấn dành cho Ân Thiên Thiên mà theo anh thấy có gì đó không đúng, chỉ nói riêng đến vị trí của Ân Thiên Tuấn trong lòng Ân Thiên Thiên thôi, thì anh cũng không nên nói ra vấn đề tình cảm của Ân Thiên Tuấn trước mặt cô như vậy. Chuyện này đối với Ân Thiên Tuấn mà nói đó là một sự khiêu chiến, còn đối với Ân Thiên Thiên mà nói có khác gì là sỉ nhục đâu?
“Anh trai em bị thương nhưng vẫn che chở cho em, mỉm cười an ủi tâm trạng của em…” Ân Thiên Thiên nói tiếp, khi nhớ tới Ân Thiên Tuấn, ánh mắt cô đều là sự ỷ lại: “Sau đó, hai người bọn họ đánh nhau ở trong phòng, gây động tĩnh rất lớn, rất nhiều đồ đạc bị đập vỡ, nhưng vẫn không có ai tới cả. Gã đàn ông kia rõ ràng là mạnh hơn anh trai em rất nhiều, nên chẳng mấy chốc anh ấy rơi vào thế yếu. Em không biết anh trai nghĩ thế nào, nhưng đợi đến lúc em bước xuống giường được thì anh ấy đã chật vật nằm sóng soài dưới đất, dốc hết sức túm chặt ống quần của người đàn ông kia…”
Ân Thiên Tuấn không muốn buông tay, có thể Ân Thiên Thiên không hiểu, nhưng Cảnh Liêm Uy lại hiểu.
So với cô bé Ân Thiên Thiên mười tuổi mà nói thì Ân Thiên Tuấn mười bảy tuổi đã chín chắn hơn rất nhiều. Anh ấy rất rõ chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng Ân Thiên Thiên như thế nào. Cách duy nhất không để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô, không khiến cho cuộc sống của cô bị ảnh hưởng chính là phải để cho kẻ thủ ác này nhận sự trừng trị của pháp luật trước mặt Ân Thiên Thiên!
Nhưng vì lúc đó Ân Thiên Tuấn đã bị thương nặng ở lưng, nên cuối cùng cũng không đủ sức lực bắt được gã đàn ông kia.
Ân Thiên Thiên ngồi trên giường mờ mịt nhìn phòng ngủ tối tăm của mình, anh trai thì mềm nhũn nằm nhoài ngay cửa thở hổn hển. Lúc này có tiếng bước chân vang lên trong hành lang, còn có mùi máu tanh ngập tràn khoang mũi, tất cả những thứ đó đều kích thích cô…
Cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng không chịu nổi nữa, cô cứ thế chân trần lao ra khỏi nhà. Trước khi rời khỏi nơi đó, cô còn nghe Ân Thiên Tuấn dặn dò Ân Thiên Vũ đi theo cô, đừng để cô bị tổn thương…
Đó chính là Ân Thiên Tuấn, người đàn ông yêu thương, chiều chuộng em gái hết cỡ nhất ở thành phố T này.
Ân Thiên Thiên im lặng một hồi, bỗng cô khẽ nói một câu: “Cảnh Liêm Uy, anh trai em đã cho em mạng sống thứ hai.”
Đúng, nếu không có Ân Thiên Tuấn thì đêm đó có lẽ Ân Thiên Thiên đã hương tiêu ngọc vẫn rồi, cũng có thể sẽ rơi xuống đáy vực mãi mãi không thể đứng dậy được. Sự xuất hiện của Ân Thiên Tuấn giống như dòng suối ấm áp sưởi ấm thế giới của Ân Thiên Thiên.
“Ừ.” Cảnh Liêm Uy im lặng hồi lâu, rồi anh khẽ nói: “Là anh bụng dạ hẹp hòi, anh sẽ xin lỗi anh ấy.”
Anh sẽ xin lỗi, nhưng không phải là vì anh “ăn nói lung tung” chẳng qua là vì anh đã bôi nhọ hình tượng ‘anh trai’ vĩ đại trong lòng Ân Thiên Thiên.
Hôm nay cùng lúc Ân Thiên Thiên thổ lộ hết những chuyện đã xảy ra thì Cảnh Liêm Uy cũng bất giác nhíu chặt mày lại.
Có lẽ tình cảm của Ân Thiên Tuấn đối với Ân Thiên Thiên cũng không phải mới bắt đầu trong mấy năm qua, mà có lẽ là rất lâu rất lâu về trước rồi, chuyện này khiến Cảnh Liêm Uy trở nên sốt ruột vô cớ.
Cho dù anh biết rõ Ân Thiên Tuấn và Ân Thiên Thiên là anh em, nhưng từ trước tới nay có đôi lúc chuyện tình cảm không phải muốn ngăn chặn là có thể ngăn được.
Ân Thiên Thiên khẽ thở dài, uể oải nhắm hai mắt lại. Cô rất rõ ràng, từ trước tới nay có rất nhiều chuyện cô không kiểm soát được.
Thành phố M một là một nơi an lành, có nhân viên chuyên dọn dẹp những thứ lộn xộn trong nhà nên chẳng mấy chốc căn nhà đã khôi phục lại dáng vẻ như lúc ban đầu.
Chỉ là khi Cát Thành Phong nhìn thấy rèm cửa sổ bị kéo mạnh xuống, anh ta không khỏi hít sâu một hơi. Boss nhà anh càng lúc càng bạo lực. Lúc Thừa Phó Lân mang đồ nội thất mới đến thì nơi này đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, chỉ là khi hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, không hẹn mà cùng nhíu mày.
Còn thành phố T lúc này đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Chưa nói đến người dân bình thường, ngay cả bên trong tập đoàn Cảnh thị cũng có không ít lời đàm tiếu. Hành trình đi Nhật của cậu cả nhà họ Cảnh vốn dĩ đã chuẩn bị xong lúc này cũng tạm dừng lại chỉ vì để trấn giữ Cảnh thị. Mà bên phía Cảnh Thiên Ngọc cũng có không ít khách hàng gọi đến hỏi thăm chân tướng sự việc, trong lúc nhất thời, không chỉ người tiết lộ tin tức là Ân Nhạc Vy, con dâu nhà họ Hướng mà ngay cả nhà họ Ân cũng bị phóng viên vây chặt như nêm.
“Bên ngoài thế nào rồi?” Cát Thành Phong hỏi với vẻ tràn đầy lo lắng.
Anh ta cũng không ngờ, chỉ là chậm một bước thôi mà đã có cảm giác sự việc khó mà xử lý được.
Thừa Phó Lân lắc đầu, anh ta cũng không đành lòng nói ra ra tình hình bên ngoài.
Trên mạng, Ân Thiên Thiên bị người người mắng chửi, bị chế nhạo, bị sỉ nhục… Câu nào câu nấy như đang xát muối lên vết thương của cô.