Cảnh Liêm Uy bị đuổi ra khỏi Nam Uyển mà chẳng hiểu vì sao, nhưng trong lòng anh biết đây chỉ là tạm thời thôi, sẽ có ngày anh sẽ quay lại đây, có điều phải xem tâm trạng của Ân Thiên Thiên thế nào nữa…
Nếu Ân Thiên Thiên vui vẻ, thím Lưu và Đậu Đậu đều chào đón anh, nếu cô bực bội thì Đậu Đậu sẽ đuổi anh đi.
Ân Thiên Thiên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi trở lại “Thiên Ân” bắt đầu đi làm, đúng lúc kỳ thi cuối kỳ trong trường cũng kết thúc, hết thảy mọi thứ gần như cũng dần dần chậm lại.
Gần đây “Thiên Ân” bận tối tăm mặt mũi, một là do vụ bê bối của Ân Bạch Phú, thỉnh thoảng bị mấy tay phóng viên quấy rầy, cũng may Ân Thiên Tuấn không phải quả hồng mềm nên bọn họ cũng biết khó mà lui, hai là do tuyến đường phát triển mới của công ty chính thức khởi động, thậm chí công ty cũng đã đàm phán quảng cáo trong khung giờ vàng xong với mấy kênh truyền hình lớn rồi, mục đích là để khi mỹ phẩm phấn nước BB của “Thiên Ân” ra mắt sẽ gây tiếng vang lớn.
Cũng phải thừa nhận rằng, vì chuyện lần này của Ân Bạch Phú mà “Thiên Ân” được chú ý nhiều, chẳng qua hiệu quả từ chuyện này tốt hay xấu thì vẫn chưa ai biết được.
Ân Thiên Thiên đến công ty từ sớm, sau đó lên xe của Ân Thiên Tuấn cùng đi đến trường quay.
Hôm nay cũng là ngày bắt đầu quay quảng cáo của Ân Thiên Thiên, công ty cũng đang có kế hoạch PR tên tuổi của Ân Thiên Thiên.
Địa điểm quay chia thành hai nơi, một là tại quảng trường đông người, hai là tại một tòa nhà văn phòng hiện đại, Ngôn Tử và Trần Vũ diễn cảnh ở quảng trường, Ngôn Tử và Ân Thiên Tuấn diễn cảnh trong văn phòng.
Ngày đầu tiên bấm máy, Ân Thiên Thiên muốn xem thử hiệu quả thế nào cho nên cũng đi theo xem.
Lúc cô đến trường quay, Trần Vũ và Ngôn Tử đã đến rồi, thậm chí bọn họ cũng đã trang điểm xong đang ngồi chờ, khi tất cả nhân viên đều chuẩn bị xong thì Ngôn Tử liền thể hiện tài năng diễn xuất điêu luyện của mình, mái tóc dài tung bay trong gió, lưu lại hương thơm, khuôn mặt xinh đẹp tuy chưa trang điểm nhưng vẫn cực kỳ rạng rỡ…
Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh yên lặng nhìn cô ta thể hiện tài năng, cô không nghi ngờ khả năng diễn xuất của Ngôn Tử, dù gì thì người ta cũng vào nghề nhiều năm rồi, nếu hoàn toàn không biết diễn xuất thì sao có thể lên được vị trí sao hạng A như ngày hôm nay chứ. Anh chàng Trần Vũ mới vào nghề kia mới đáng nói. Lúc Hà Bằng và Tụ nghe nói cậu ta sẽ quay quảng cáo, ầm ĩ theo đến, sau đó đứng bên cạnh tấm tắc khen, cứ luôn miệng nói gì mà chưa từng thấy dáng vẻ “hình người dáng thú” như vậy của cậu ta bao giờ…
Ân Thiên Thiên nghe xong chỉ mỉm cười, nhưng vẫn rất thích thiếu niên dưới ánh mặt trời kia.
So với Thành Vũ, Trần Vũ hướng nội hơn nhiều nhưng lại rất được lòng cô.
Ân Thiên Thiên xem một lúc thì rời đi, dù sao cô cũng chỉ chịu trách nhiệm thiết kế chứ không phải là đạo diễn, có rất nhiều thứ bản thân cô cũng không hiểu rõ. Cô có thể góp y nhưng lại không thể chỉ đạo được, vì thế trao đổi vài câu với đạo diễn xong thì cô cũng định rời đi, Ân Thiên Vũ bỗng nói cô đợi lát nữa cùng đi ăn cơm trưa với cậu, Ân Thiên Thiên đành phải đi dạo “Mãn Hán toàn tịch” trong lúc chờ.
“Mãn Hán toàn tịch”.
Ân Thiên Thiên đã lâu không tới đây, bên trong vẫn là cảnh tượng người tới người đi vô cùng nhộn nhịp, giờ Ân Thiên Thiên đã có bầu được bốn tháng rồi. Cô bỗng nhớ tới Đào Ninh, liền vui vẻ gọi điện thoại gọi cô ấy đến cùng đi dạo với mình, ai ngờ Đào Ninh trùng hợp cũng đang ở đây, sau khi đó hai người bắt đầu hành trình dạo phố mua sắm.
Hai bà bầu mà cùng đi dạo phố thì sẽ đến địa điểm nào trước? Đương nhiên là khu vực bán đồ “Mẹ và bé” rồi.
Thêm vào đó, hai bà bầu, một người sáu tháng, một người bốn tháng đi chung với nhau, ai nhìn thấy mà không nhường đường sang một bên chứ? Vì nếu không cẩn thận lỡ đụng trúng là có chuyện ngay, hai người đột nhiên có cảm giác giống vua, thoải mái đi dạo từng cửa hàng một, miệng thì luyên thuyên đủ thứ chuyện.
Đến lúc hai người bước vào một cửa hàng quần áo thì có cảm giác không nhấc nổi chân nữa rồi.
Quần áo trẻ con nhỏ nhỏ xinh xinh nhìn cực kỳ đáng yêu, họ tay cầm bộ này, mắt lại nhìn trúng bộ khác, không lâu sau trên tay hai người đã đầy ắp quần áo. Nhân viên bán hàng nhạy bén lập tức đẩy xe mua hàng đến cho bọn họ, thái độ phục vụ trước giờ vẫn rất tốt, đương nhiên sẽ ngăn chặn tất cả các tình huống bất ngờ xảy ra.
Hai người đi dạo trong cửa hàng này một hồi, Ân Thiên Thiên mua giày cho con của Đào Ninh, Đào Ninh lại mua quần áo cho con của Ân Thiên Thiên, nhân viên bán hàng đi theo sau phục vụ mỉm cười vui sướng, bất giác hỏi một câu: “Xin hỏi chồng của hai cô đâu sao vẫn chưa thấy đến? Bây giờ gọi họ đến mang đồ về là vừa, hai cô không mang hết được nhiều đồ như vậy đâu…”
Đào Ninh và Ân Thiên Thiên nghe xong hơi chau mày, hứng thú mua đồ cũng giảm xuống một nửa.
Hai người cúi nhìn đồ dùng cho trẻ sơ sinh chất đầy giỏ hàng, nào là quần áo, giày, mũ, vớ… món nào món nấy chỉ lớn bằng bàn tay nhưng lại như là báu vật của bọn họ. Ân Thiên Thiên và Đào Ninh nhìn phần lớn các bà bầu xung quanh, bên cạnh bọn họ hầu như đều có chồng đi cùng, ngược lại hai cô chỉ có một mình cho nên khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Nhân viên bán hàng dường như ý thức được bản thân đã lỡ lời, lúc cô ta đang suy nghĩ làm cách nào để cứu vãn tình huống lúng túng này thì đột nhiên bên cạnh có một bóng dáng cao lớn bước tới, sau đó đưa tay ôm eo Đào Ninh.
Đào Ninh bị dọa sợ hết hồn còn Ân Thiên Thiên thì ngạc nhiên đến sững người.
“Em sao thế? Còn chưa chọn xong à? Hai người mua nhiều đồ như vậy một mình anh làm sao cầm hết?” Cảnh Liêm Bình đưa tay đỡ ngang eo Đào Ninh, giúp cô giảm bớt áp lực trên bụng, lúc nói chuyện, hơi thở của anh thoáng lướt trên mặt Đào Ninh: “Nếu không thì Thiên Thiên này, tôi gọi Cảnh Liêm Uy tới nhé? Đào Ninh đã có tôi chăm sóc, còn cô thì sao?”
Ân Thiên Thiên nghe Cảnh Liêm Bình nói xong thì cảm thấy hình như đầu óc của cô hơi chậm một nhịp rồi.
Đào Ninh quen với Cảnh Liêm Bình sao?
Trong ý thức của cô hình như cô không có giới thiệu bọn họ gặp mặt nhau bao giờ…
Cảnh Liêm Bình thấy dáng vẻ ngẩn người của Ân Thiên Thiên anh càng cười vui vẻ hơn, thậm chí còn cúi nhìn người phụ nữ trong lòng nói: “Em chọn đồ cho cục cưng xong chưa? Hay còn muốn đi dạo thêm vài cửa hàng nữa, anh đi với em…”
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Cảnh Liêm Bình lập tức đỏ mặt, là Cảnh Liêm Bình đấy, là người đàn ông thường xuất hiện trên các tạp chí lớn, là cậu cậu cả nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Bình, là người mà hôm nay sẽ có minh tinh tự sát vì anh ta, ngày mai lại sẽ có người ly hôn vì anh ta đấy. Lúc này nhân viên bán hàng mới nhận ra Ân Thiên Thiên chính là vợ cũ của Cảnh Liêm Uy.
Nhân viên bán hàng cười gượng hỏi thăm một tiếng sau đó lập tức rời đi.
Đại boss đến rồi, đâu còn chỗ cho cô ta nói chuyện chứ?
Đợi sau khi nhân viên bán hàng rời đi, Cảnh Liêm Bình mới vội vàng buông tay anh ra khỏi người Đào Ninh, thậm chí còn đứng cách xa Đào Ninh một chút, sau đó quay sang mỉm cười giải thích với Ân Thiên Thiên: “Tôi thấy các người lúng túng như vậy cho nên tôi mới cứu nguy, chắc hai người sẽ không chê tôi lo việc bao đồng đấy chứ?”
Ân Thiên Thiên mỉm cười cứng ngắc? Có ai cứu nguy kiểu đó không?
“Tôi cũng không thể bước lên ôm cô được, bằng không phỏng chừng Liêm Uy sẽ xé xác tôi mất!” Cảnh Liêm Bình nửa đùa nửa thật giải thích sau đó bỗng quay đầu lại nhìn Đào Ninh nói: “Ngại quá, cô Đào, lợi dụng cô rồi.”
Cảnh Liêm Bình nói xong, khẽ nhướn đuôi mày nhìn cô, đôi mắt đào hoa đầy vẻ trêu tức.
Ân Thiên Thiên lập tức căng thẳng, cô nghe rất nhiều lời đồn về Cảnh Liêm Bình, đều nói anh ta trăng hoa đa tình, thậm chí vợ của người khác cũng có ý định đụng tới. Không phải anh ta có ý với Đào Ninh đấy chứ? Nếu đúng là anh ta nhìn trúng Đào Ninh thì cô biết ăn nói thế nào với Đào Ninh, với Đổng Khánh đây?
Ân Thiên Thiên nghĩ tới đây, lập tức bước lên kéo Đào Ninh ra sau, cười nói: “Không sao, không sao đâu, anh có việc bận thì cứ đi trước đi, Cảnh Liêm Uy và Đổng Khánh cũng sắp tới…”
Lúc Cảnh Liêm Bình nghe thấy tên của Đổng Khánh, khóe miệng anh ta cong lên nu cười mỉa mai…
Cái gã xem thường người khác này.
Từ khi Đào Ninh bắt đầu quen biết anh ta, anh ta vẫn luôn là thái độ đó, phảng phất như thế giới này không có gì vừa mắt anh ta cả, nếu nói thứ có thể lọt vào mắt phỏng chừng cũng chỉ có gương mặt kia của anh ta mà thôi.
Khuôn mặt của Cảnh Liêm Bình quả thật là có lực sát thương rất lớn, nhất là lúc anh ta cố ý thể hiện sức quyến rũ của đàn ông thì ít có người phụ nữ nào cưỡng lại được.
Mà chẳng phải lúc ban đầu Đào Ninh cô cũng thua bởi gương mặt kia sao?
Đào Ninh nghĩ tới chuyện cũ, sắc mặt hơi tái nhợt, cuối cùng cô cũng thuận theo Ân Thiên Thiên nói: “Cảm ơn anh giải vây, chỉ là chồng tôi sắp tới rồi, tôi nghĩ có lẽ anh cũng không phải là tình cờ đi ngang đây đâu, nếu anh đã có chuyện cần làm thì chúng tôi không quấy rầy anh nữa.”
Ân Thiên Thiên vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.
Ai ôi, lúc này cô ước gì có thể giấu Đào Ninh đi ngay lập tức. Nếu để con thỏ trắng Đào Ninh này gặp phải sói xám Cảnh Liêm Bình thì chắc chắn cô ấy sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Nhưng Cảnh Liêm Bình vẫn mỉm cười, phản bác lại: “Quả thực là vì hôm nay không có chuyện gì làm nên tôi mới đi dạo quanh đây, nếu chồng cô không đến vậy thì tôi đành giả làm chồng cô vậy, tránh cho lúc nữa cô lại bị người khác hỏi vấn đề giống như lúc nãy. Thiên Thiên còn đỡ nhưng còn cô Đào nếu để cho người khác biết chồng cô không thương cô thì lại bị người khác xem thường…?”
Khóe miệng Ân Thiên Thiên khẽ giật giật, cô nhìn Cảnh Liêm Bình giống như anh ta là ma quỷ, thừa dịp anh ta đang nói chuyện với Đào Ninh cô lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Liêm Uy, bảo anh mau tới cứu nguy.
“Chồng”, “ánh mắt xem thường”…
Ân Thiên Thiên có thể cảm nhận được Cảnh Liêm Bình nghiến răng nghiến lợi khi nói ra những từ này. Cô không biết chuyện giữa bọn họ, người trong cuộc mới rõ nhất. Khi Cảnh Liêm Bình nói ra những từ này, sắc mặt của Đào Ninh trắng bệch…
Quả thật tuy bây giờ cô đang đi làm ở “Grimm”, cũng có một người “chồng hờ” nhưng cô lại sống không vui vẻ, cũng không hạnh phúc. Đổng Khánh rất khinh thường hành vi của cô, thường xuyên tở thái độ với cô, chỉ khi ở trước mặt Ân Thiên Thiên thái độ của anh ta mới đỡ hơn một chút, những lúc khác hai người còn thua cả những người xa lạ, trước giờ chưa từng có chuyện ra ngoài mua sắm cho vợ con…
Tất cả đồ của con đều là mỗi lần có việc ra ngoài cô mua dần về.
Giống như Cảnh Liêm Bình đã nói, nếu phụ nữ mang thai mà không có đàn ông bên cạnh đương nhiên sẽ khiến người khác suy nghĩ lệch lạc, quả thật Đào Ninh cũng gặp không ít ánh mắt xem thường…
Nhưng chỉ cần Đào Ninh vừa nghĩ tới bản thân cô bị xem thường bởi chính gã đàn ông trước mặt này thì cô đã muốn nổi nóng, nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc, hờ hững trả lời anh ta một câu: “Cảm ơn cậu cả đây đã quan tâm, chỉ là vì tránh cho hồng nhan tri kỷ của anh hiểu lầm, tôi không nên làm phiền thì hơn.”
Cảnh Liêm Bình nghe xong thì khẽ híp mắt lại nhưng không trả lời, mà rất không may là anh ta lại nhìn thấy bóng dáng của Đổng Khánh cách đó không xa…