"Thật hả? Hoàn toàn nhìn không ra đó." Quách Yến Yến còn cẩn thận nhìn xem.
Từ Hương Quyên: "Thật, những tỳ vết nhỏ trên mặt đều có thể che khuất, loại phấn nền che khuyết điểm lại là một loại khác, là kem che khuyết điểm."
Ngưu Ngưu với Qua Qua cứ vậy mà nhìn mẹ và một dì xa lạ khác ở đó nói chuyện hồi lâu.
Từ Hương Quyên: "Nếu chị muốn mua thì có thể đến cao ốc bách hóa, cỡ chừng giữa tháng sau là sẽ buôn bán."
Quách Yến Yến: "Được, để đến lúc đó tôi đi xem, thật sự rất tốt."
Từ Hương Quyên với Quách Yến Yến để lại tên cho nhau, Quách Yến Yến vì đến giờ phải hội hợp với đồng nghiệp, thấy thời gian tầm tầm thì đi trước.
Từ Hương Quyên thì lại dẫn theo Qua Qua và Ngưu Ngưu ra ngoài cổng lớn chờ.
Ngưu Ngưu: "Mẹ, cao ốc."
Từ Hương Quyên: "Làm sao vậy? Ngưu Ngưu muốn đi cao ốc bách hóa?"
Ngưu Ngưu: "Ưm!"
Ngưu Ngưu muốn đi cao ốc bách hóa, đã rất lâu rồi chưa có đi.
"Mẹ, con cũng muốn đi." Trừ bỏ lúc vừa tới Hoa Đô có đi theo mẹ tới cao ốc bách hóa, về sau bé và em trai đều chưa từng tới đó nữa.
Cao ốc bách hóa kia lớn hơn cao ốc ở huyện thành quê các bé nhiều, các bé cũng còn chưa có dạo hết đâu.
Từ Hương Quyên: "Chờ ba con có thời gian đã, chúng ta đi với ba."
Phải mua thêm mấy món quần áo thể diện cho A Ninh, rốt cuộc ăn mặc thể diện có thể thêm điểm hình tượng.
Ngưu Ngưu: "Mẹ, chừng nào ba có thời gian?"
Ngưu Ngưu đã không phải cậu bạn nhỏ chỉ biết nói được nữa rồi.
"Ba tới rồi kìa, Ngưu Ngưu hỏi ba đi." Thi xong, lục tục có thí sinh đi ra, Từ Hương Quyên liếc mắt một cái liền thấy được Chu Trình Ninh trong đám người.
Ngưu Ngưu xoay người đi xem, vừa định chạy tới gọi ba, nhưng mà người đông quá, sợ chạy tới thì đụng phải, nên nhóc đứng yên đó không nhúc nhích, đưa mắt trông mong nhìn ba đi tới.
Chu Trình Ninh nhìn thấy vợ và con, anh nện bước nhanh hơn.
Ba tới rồi, Ngưu Ngưu lập tức đòi ba bế, Chu Trình Ninh bế lấy Ngưu Ngưu.
Từ Hương Quyên thì lại là nhận lấy cái túi đựng đồ dùng khi thi trên tay Chu Trình Ninh, một tay cầm túi, một tay khác nắm Qua Qua, người một nhà về lại tiệm cơm.
"Ba, chừng nào ba có thời gian?" Trên đường đi Ngưu Ngưu hỏi ba.
Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu muốn làm gì? Ba không có thời gian."
Phản ứng của Ngưu Ngưu có thể nói là cực kỳ nhanh chóng: "Mẹ dẫn con và chị đi cao ốc bách hóa, không dẫn theo ba, ba không có thời gian."
Chu Trình Ninh: "Tiểu tử thúi, lại đào bẫy rập cho ba."
"Cái gì là bẫy rập? Con không biết đào." Cái mông bị đau một chút, Ngưu Ngưu tò mò hỏi ba.
Chu Trình Ninh lười đi giải thích vụ bẫy rập với em bé 3 tuổi: "Con hỏi mẹ đi, ba không đi có được không?"
"Mẹ, ba không đi có được không?" Đứa bé thành thật Ngưu Ngưu thật sự thuật lại mà hỏi mẹ một lần.
Từ Hương Quyên: "Ba à......"
Cô cố ý kéo dài ra, không cho hai cha con biết được câu trả lời của cô trước.
Mà kéo dài xong còn không trực tiếp nói cho hai cha con, mà là hỏi chuyện Qua Qua thi cuối kỳ: "Qua Qua thi vào ngày 15 hả?"
Qua Qua: "Đúng vậy mẹ, thi vào ngày 15, ngày 20 lấy phiếu điểm."
Lớp 1 chỉ thi 2 môn, toán và văn, chia làm sáng chiều thi.
"Bọn con không cần." Lực chú ý của Ngưu Ngưu rất mau đã bị dời đi.
Các bé không cần thi.
Từ Hương Quyên: "Mẹ biết Ngưu Ngưu không cần, đến lúc đó Ngưu Ngưu ở trong tiệm cơm học cho giỏi là được."
Ngưu Ngưu: "Dạ!"
Đề tài tựa hồ cứ vậy mà lệch đi.
Chờ lúc mọi người đều sắp quên mất rồi, Từ Hương Quyên mới nói: "Ngưu Ngưu, ba không đi, thì con cũng không thể đi cao ốc bách hóa được."
Ngưu Ngưu nóng nảy: "Ba, khi nào ba rảnh!"
Chu Trình Ninh cố ý nói: "Ba không rảnh, ba không đi cao ốc bách hóa, Ngưu Ngưu cũng đừng mơ đi được."
Ngưu Ngưu: "Ba hư! Mẹ!"
Chu Trình Ninh: "Gọi mẹ vô dụng thôi, giờ là ba đang bế con."
Ngưu Ngưu vốn muốn nói không cần ba bế, nhưng cảm giác được ba bế không cần tự mình đi thật sự là tốt quá hà.
Ngưu Ngưu lựa chọn trầm mặc, trầm mặc trong chốc lát, lại cảm thấy thật sự quá nghẹn khuất: "Mẹ!"
Từ Hương Quyên: "Gọi mẹ vô dụng, Ngưu Ngưu, mẹ nghe lời ba, khi nào ba rảnh thì đi khi đó."
Qua Qua đã là cô bé lớp 1 rồi, sẽ không ấu trĩ giống em trai đâu, em quấn lấy ba hỏi khi nào ba có rảnh, bé thì lại nói với mẹ là bé muốn ăn kẹo hồ lô.
"Mẹ, chờ khi răng con mọc lại rồi lại ăn, giờ không ăn."
Từ Hương Quyên còn muốn giáo dục Qua Qua không thể ăn kẹo hồ lô, kẹo hồ lô quá cứng, không chừng cắn kẹo hồ lô còn có thể rụng thêm mấy cái răng: "Ừ, chờ răng Qua Qua mọc lại rồi, mẹ liền mua kẹo hồ lô cho con."
...
"Hai bé thật đáng yêu quá, lúc chị đi tiệm cơm nhà mấy đứa đó, hai đứa đều đang đi học, là Qua Qua với Ngưu Ngưu đúng không." Đan Nam Điệp cực kỳ tò mò mà nhìn hai chị em, vẫn luôn chưa có cơ hội gặp mặt, giờ được gặp một lần rồi, thật sự quá thần kỳ.
Nếu không phải đã biết tuổi của chị Quyên, cô ấy và chị Quyên đứng chung một chỗ thì cô chắc chắn sẽ bị nhận thành chị, mà chị Quyên thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy mà con đã lên tiểu học rồi, mọi người đều rất giật mình, không tin được chị có đứa con lớn như vậy, hôm nay cô rốt cuộc được gặp rồi.
Diện mạo của thầy Chu có lẽ không phù hợp thẩm mỹ của các mẹ, nhưng mà rất phù hợp thẩm mỹ của các học sinh á, tướng tá đẹp trai, mấu chốt là cao ráo, nhìn có cảm giác an toàn, chị Quyên thì khỏi nói, từ trong đám người xa xa nhìn lại đều có thể liếc mắt một cái là chú ý tới chị.
Hai người bạn nhỏ này đích xác đứa này đáng yêu hơn đứa kia, đặc biệt là Ngưu Ngưu còn chưa có nhổ giò, đang lùn tủn đây.
"Mẹ." Ngưu Ngưu nhìn mẹ, không biết nên gọi là gì.
"Chị, em là Qua Qua, em trai là Ngưu Ngưu, em và em trai trưa nay ăn cơm ở trường, buổi sáng 8 giờ em đến trường trước, em trai thì là 10 giờ, lúc nghỉ em và em trai có đôi khi sẽ ra ngoài chơi, cho nên chị chưa từng thấy em và em trai." Qua Qua nhớ rõ mẹ nói cô nào chưa sinh con thì gọi chị, tối qua Ngưu Ngưu nói chuyện với ba, nên cũng không nhớ rõ mẹ nói hôm nay đi cao ốc bách hóa đi gặp chị gái.
Đan Nam Điệp thật sự là bị cô bạn nhỏ đáng yêu tới rồi, vội vàng cầm chút đồ ăn vặt trong ngăn kéo mình ra: "Thật ngoan, tới, chị cho em ăn."
Từ Hương Quyên thấy Đan Nam Điệp bốc ra một nắm, có cả bánh quy đường, chocolate vân vân, vội ngăn cản: "Tiểu Điệp, đừng cho trẻ con ăn nhiều như vậy, đang rụng răng sữa đây."
"Không sao không sao hết, ăn từ từ, Qua Qua với Ngưu Ngưu chia nhau ăn." Đan Nam Điệp có chú ý ánh mắt khát vọng của bé nấm lùn Ngưu Ngưu đó nha.
Qua Qua phải đưa 2 tay ôm mới miễn cưỡng tiếp được một đống đồ ăn vặt, trước hết giao cho mẹ.
Từ Hương Quyên chọn chocolate, Qua Qua với Ngưu Ngưu mỗi đứa một viên, lại cho mỗi đứa một gói bánh quy nhỏ.
Qua Qua Ngưu Ngưu cùng nhau nói cảm ơn chị.
Mấy món này đều là đồ ăn vặt nhập khẩu đó, gia cảnh Đan Nam Điệp tốt thì đúng là tốt thật, mà cô gái như vậy còn nỗ lực đến thế, không cho người khác đường sống mà.
Chia quà vặt xong, Đan Nam Điệp lại tìm ghế dựa cho hai bé ngồi, Qua Qua với Ngưu Ngưu cứ vậy mà ngồi một bên ăn quà vặt.
Bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu không linh hoạt bằng chị, nên cố chết không mở được giấy vàng gói chocolate.
Qua Qua đã mở ra cho vào miệng rồi, chỉ là nó lớn hơn kẹo tí, nhưng không lớn bao nhiêu, em không mở được, bé bèn giúp em bóc vỏ chocolate ra, giấy gói cũng trả lại cho em trai.
Ngưu Ngưu cất giấy gói vào túi, giấy này đẹp, kim quang lấp lánh, bé muốn mang về nhà cho ba xem.
Chocolate thì lại được Ngưu Ngưu dùng bàn tay ú nần cầm lấy, chậm rãi cắn ăn, nhấm nháp từng chút một.
Chocolate có hơi đắng, nhưng mà Ngưu Ngưu ăn từ từ cũng có thể cảm giác được vị ngọt.
Chính Từ Hương Quyên cũng ăn quà vặt xong: "Hôm nay có khách tới không?"
Đan Nam Điệp: "Không có khách, hiện tại cũng không được mấy người tới cao ốc bách hóa, chẳng qua em tin tưởng sớm hay muộn rồi sẽ có khách, trước đó khi làm mỹ phẩm, cơ bản đều là một mình em, em đều chịu được tới giờ."
Từ Hương Quyên: "Ngày đầu khai trương mà, rất bình thường, không phải chị với Quản Thiến đều đã thành khách quen trường kỳ của em rồi à."
Đan Nam Điệp: "Ít nhiều có chị Quyên với chị Thiến, bằng không em cũng không biết nên tiếp tục kiên trì thế nào nữa."
Nội tâm Từ Hương Quyên: Không, không liên quan gì đến hai người bọn chị, không có hai người bọn chị cô vẫn cứ làm thành thương hiệu lớn như cũ, ít nhiều gì đều là do chính cô có nghị lực và ba mẹ có tiền của cô.
Từ Hương Quyên: "Bắt đầu không khó, kiên trì khó, nhưng kiên trì tiếp được sẽ có thu hoạch...... Ngưu Ngưu, chờ lát nữa mẹ dẫn con đi rửa tay."
Chỉ đảo mắt cái thôi, đã thấy Ngưu Ngưu lấy tay cầm chocolate ăn, tay đều dơ hầy hết.
Trước đó Đan Nam Điệp đến tiệm cơm sao có thể không ăn cơm, đã ăn được mấy bữa còn muốn ăn nữa: "Chị Quyên, tiệm cơm của bọn chị thật sự đóng cửa sao? Em còn muốn đi ăn vài bữa nữa."
Từ Hương Quyên: "Đóng, Qua Qua với Ngưu Ngưu nghỉ rồi, chờ em họ bọn chị nghỉ nữa liền về quê ăn tết."
Qua Qua với Ngưu Ngưu đã nghỉ, A Ninh còn đang đi làm, Bình An là muộn nhất, chờ cậu bé nghỉ, bọn họ liền chuẩn bị về.
Xem như bận bịu hơn nửa năm, đóng cửa nghỉ ngơi trước.
Đan Nam Điệp: "Chị Quyên, em họ bọn chị học lớp mấy rồi, khi nào nghỉ?"
Từ Hương Quyên: "Khối sơ tam trung học cơ sở, em họ của A Ninh, cô anh ấy không rảnh để về quê, nên bảo em họ về thăm ông ngoại."
Đan Nam Điệp: "Nếu là sơ tam thì sẽ nghỉ khá trễ, rốt cuộc còn cần phải thi cử chuyển cấp."
Từ Hương Quyên: "Còn tốt, được nghỉ 20 ngày, cỡ 27 tháng 1 là hết nghỉ, bọn chị 29 đi, mùng 10 về lại."
Ngày 6 tháng 2 là tết Âm lịch, mùng một tháng giêng đó.
Trên đường đi phải tiêu tốn cỡ chừng 4 ngày, mùng 10 về Hoa Đô, mùng 8 phải rời khỏi nhà.
Nghĩ như vậy, Từ Hương Quyên cảm thấy chị hai về nhà chỉ ở được 2-3 ngày, đi đường phải 4-5 ngày thật sự rất vất vả.
Đan Nam Điệp: "Hôm nay là ngày 18 rồi, cũng không còn mấy ngày."
Từ Hương Quyên: "Còn có 10 ngày kìa, em thật sự muốn ăn, vậy có thể tới tiệm, trưa chị nấu cơm cho Qua Qua với Ngưu Ngưu sẽ nhân tiện giữ lại một lần cho em."
Tiệm cơm cách Kinh Đại và Hoa Đại không xa, nhưng mà vẫn cách Nhân Đại một đoạn, đạp xe đạp thì còn được, nhưng đi bộ thì phải 20-30 phút.
Từ sau khi A Ninh làm việc ở Nhân Đại, làm đều là những việc rườm rà, buổi chiều có thể tan tầm đúng hạn đều là dựa vào giữa trưa tăng ca, cơm trưa không về nhà ăn mà giải quyết ở căn tin trường.
Đoạn thời gian cô bồi anh lúc trước ấy, còn cùng anh đến căn tin ăn một bữa, đồ ăn tập thể mà, nên căn tin đại học cũng không cho ra hoa hòe lòe loẹt gì được.
A Ninh không về ăn trưa, nên phân lượng cơm nấu cho hai đứa bé không lớn, chính cô cũng ăn không nhiều lắm, nên nếu Tiểu Điệp tới đây, thêm một người ăn cơm, cô có thể nấu phong phú chút.
"Dạ! Em nhất định tới đây ăn trưa, chị Quyên nhớ rõ lưu cơm."
"Chắc chắn lưu cho em...... Xin chào, xin hỏi chị muốn xem cái gì?" Từ Hương Quyên chú ý tới có một vị nữ sĩ đi tới, cô phản ứng nhanh hơn Đan Nam Điệp chút, bắt đầu tiếp đón khách.
"Tôi muốn xem thử nước hoa."
Từ Hương Quyên nhớ rõ nước hoa ở đâu: "Vâng, quầy nước hoa ở bên này, tổng cộng 3 tầng, mùi hương xếp từ trên xuống dưới, phân biệt là từ đậm đến nhạt, Tiểu Điệp, em giới thiệu cụ thể cho vị nữ sĩ này một chút."
"Chào chị, cụ thể chị muốn hương gì? Loại bọn em tạm thời bán chính là hương hoa, loại này là hương hoa hồng, loại này là sơn chi......" Đan Nam Điệp bắt đầu giới thiệu cho khách.
Từ Hương Quyên thấy cô ấy ứng phó khách không thành vấn đề, bèn nói với cô ấy trước một tiếng dẫn các con đi dạo, chờ lát nữa lại về.
Đan Nam Điệp gật đầu, Từ Hương Quyên liền dẫn hai đứa nhỏ đi dạo.
Trong cao ốc bách hóa Hoa Đô còn có nhà vệ sinh, nên dẫn Ngưu Ngưu rửa tay trước.
"Ngưu Ngưu sao không muốn rửa tay, dơ hầy mà túm lấy quần áo, sẽ túm dơ quần áo mất."
Ngưu Ngưu: "Mẹ, một cục nữa, ăn xong rửa tay, không rửa hai lần."
Từ Hương Quyên: "Lại một cục chocolate?"
"Dạ!"
Ngưu Ngưu biết mẹ vẫn còn chocolate.
"Tưởng bở!" Qua Qua trả lời thay mẹ.
Từ Hương Quyên: "Tổng cộng 5 cục, Qua Qua với Ngưu Ngưu đã ăn 1 cục rồi, mẹ cũng ăn rồi, về nhà phải cho ba chưa ăn cục nào một cục, dư ra một cục kia chính mẹ giữ lại ăn được không?"
Mẹ nói rất giống với một bài toán, cứ việc mẹ đã nói ra đáp án, Qua Qua vẫn là nhịn không được cho ra kết luận, ý là hiện tại mẹ có 2 cục đúng không?
Ngưu Ngưu không giống chị, còn liên tưởng đến đề toán, nhóc chỉ đơn thuần là nghe hiểu lời mẹ nói: "Ba chưa có ăn, cho ba một cục, mẹ hai cục, con không cần."
Qua Qua: "Ngưu Ngưu không thể đòi hai cục, chị gái là bạn của mẹ, mẹ không dẫn chúng ta đến đây thì chúng ta cũng không ăn được."
Ngưu Ngưu: "Em không cần."
Pen: Hellooo! Mọi người ăn tết vui vẻ chứ? Mình về rồi đây! (*^-^*)