Ấn theo hồi sáng đã nói, buổi chiều là đón đưa như thường, cô đón Ngưu ngưu, A Ninh đón Qua Qua.
Từ Hương Quyên đang chở Ngưu Ngưu, nghe Ngưu Ngưu hỏi như vậy: "Chị ở trường rất ngoan, vẫn là học sinh 3 tốt đó, không có bị cô giáo mắng."
Ngưu Ngưu: "Vậy vì sao hôm qua chị y như bị rớt tiền vậy, chị nói không rớt tiền, cũng không muốn nói chuyện với con."
Thật ra thì nếu nhóc hỏi, chị sẽ trả lời, nhưng Ngưu Ngưu có thể cảm giác ra được chị không muốn nói chuyện.
"Chị đẩy ngã tiểu bá vương, nên cô giáo gọi phụ huynh." Từ Hương Quyên cũng không gạt Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu nghe mẹ nói xong: "Chị lợi hại vậy ạ!"
Hửm? Đây là phản ứng mà đứa bé bình thường nên có?
Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu cũng muốn đẩy?"
"Muốn! Nhưng mà đẩy không nổi!" Mỗi một đứa bé trong đám bé con đều muốn đẩy tiểu bá vương.
Bởi vì tiểu bá vương cũng thường xuyên đẩy các bé.
Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu ngẫm lại này, chúng ta không thể chủ động trêu chọc người khác, nếu người ta bắt nạt con, con liền có thể phản kích, con liền phải phản kích, không thể để người ta bắt nạt được...... Ngưu Ngưu nhớ rõ đừng làm chị ngột ngạt.
Ngột ngạt có ý tứ gì nhỉ, chính là chị rất khổ sở rồi, phải bị gọi phụ huynh, cô giáo nói rất nhiều thứ với mẹ, chị cảm thấy mất mặt, muốn quên việc này đi, nhưng Ngưu Ngưu lại cứ là nói chuyện này với chị, chị rất tức giận, giận lên sẽ mắng Ngưu Ngưu."
Ngưu Ngưu đã hiểu sơ sơ: "Mẹ, con không sẽ làm chị ngột ngạt...... Trong nhà ta mẹ lợi hại nhất, chị thứ hai."
Từ Hương Quyên: "Thứ ba thì sao?"
Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu là thứ ba, ba cuối cùng."
Từ Hương Quyên không thể không chỉ ra chỗ sai: "Nhà chúng ta ba lợi hại nhất, mẹ thứ hai."
Nếu dựa theo cách sắp xếp của mẹ, chính mình là người cuối cùng, Ngưu Ngưu không muốn: "Con lợi hại hơn ba."
Từ Hương Quyên vốn dĩ muốn nói ba lợi hại nhất, nhưng lại cảm thấy cứ vậy mà đấu võ mồm với Ngưu Ngưu tiếp thật ấu trĩ quá, hơn nữa nói thế nào Ngưu Ngưu cũng cảm thấy nhóc con lợi hại hơn ba, bẻ lại không được.
Con đường vãn tôn cho ba còn rất dài.
Từ Hương Quyên: "Về nhà mẹ nói với ba, Ngưu Ngưu cảm thấy mình lợi hại hơn ba."
Như vậy cũng được đi.
Ngưu Ngưu có chút chột dạ, nhưng vẫn là kiên trì: "Ba sẽ liền đét mông, mẹ nói với ba, ba lại đét mông con, dù sao con lợi hại hơn ba."
Con trai nhà mình ấy thật lại hiểu rõ trong lòng.
Buổi chiều Qua Qua được đón về, tâm tình tốt hơn ngày hôm qua không ít, Từ Hương Quyên nhìn biểu cảm của con bé, biết là không có việc gì to tát rồi, yên tâm.
Trong phòng nhỏ.
Ngưu Ngưu nhìn thấy chị, muốn nói lại thôi.
Qua Qua móc bài tập ra: "Ngưu Ngưu muốn nói gì?"
"Chị, em không biết xoay cái này." Ngưu Ngưu lấy khối rubik ra.
Trong nhà chỉ có Ngưu Ngưu chưa xoay ra được 6 mặt, nhiều nhất là một mặt, mấy mặt khác đều là bị trộn màu.
Qua Qua: "Cái này phải xoay rất lâu, chờ chị viết bài tập xong lại xoay giúp em."
Không chỉ Qua Qua phát hiện em trai có chuyện muốn nói, Chu Trình Ninh cũng phát hiện con trai có chuyện muốn nói.
Chị đã bị khối rubik lừa cho qua, nhưng ba không dễ lừa.
Ngưu Ngưu thấy ba muốn nói chuyện với nhóc, lập tức chạy đi tìm mẹ.
Từ Hương Quyên không biết Ngưu Ngưu lại nháo cái gì với ba, bèn đơn giản nói chuyện hồi sáng ở trường học với A Ninh, bảo anh không cần lo lắng.
Qua Qua đã nói với mình rồi, Chu Trình Ninh nghe vợ lặp lại lần nữa cũng đã yên tâm.
Có điều, Ngưu Ngưu......
Chu Trình Ninh trực tiếp bế lên Ngưu Ngưu đang trốn sau lưng mẹ, muốn tới một cuộc nói chuyện giữa cha con với Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu gọi mẹ cứu mạng.
Từ Hương Quyên nào có rảnh để ý, cứ tùy ý A Ninh bế Ngưu Ngưu ra ngoài.
Giờ còn đang trong lúc buôn bán, bên ngoài có khách kìa.
Dì Triệu cảm khái: "Ngưu Ngưu với ba nó quan hệ tốt thật."
Ông chồng nhà dì ấy vốn dĩ đã trầm mặc ít lời, sau khi xảy ra chuyện càng là không nói mấy câu, trước nay chưa từng hỗ động như vậy với con.
Từ Hương Quyên: "Đúng vậy đó, chỉ ở trước mặt ba là giống một đứa nhóc ba bốn tuổi."
Cả ngày làm ầm ĩ với ba.
Trước mặt người ngoài, trước mặt mẹ và chị thì thật rất ngoan.
Dù có là trước mặt chú họ, ấy cũng là như ông cụ non, lúc ăn tết ở quê còn biết múc đồ ăn cho chú đó.
Còn trước mặt ba thì sao, cùng nhau ấu trĩ với ba.
...
Ngoài tiệm cơm.
"Ngưu Ngưu, có chuyện muốn nói với ba?"
Ngưu Ngưu lắc đầu: "Không có."
Mẹ cũng chưa nói với ba, nhóc không thể tự mình khai trước.
Chu Trình Ninh: "Không nói ba đi hỏi mẹ."
Ngưu Ngưu cũng không giấu chuyện được, có việc chắc chắn nói với mẹ rồi, nếu vợ đã biết, anh trực tiếp đi hỏi vợ là được.
Ngưu Ngưu nghe thấy ba muốn đi hỏi mẹ, lập tức ngăn cản: "Không thể hỏi mẹ!"
"Không thể hỏi mẹ, vậy Ngưu Ngưu tự mình nói cho ba."
Ngưu Ngưu thật sự quá khó xử, rối rắm thật lâu mới quyết định nói ra: "Trong nhà mẹ lợi hại nhất, chị lợi hại thứ hai, con thứ ba, ba không lợi hại nhất."
Chu Trình Ninh: "Hả, cứ vậy à? Cái này có gì hay mà giấu không nói cho ba"
Không nói gì có lợi hại không, ở trong lòng Ngưu Ngưu, trong nhà bất kỳ xếp thứ hạng cái gì gì ấy, đều là xếp thế này.
Thừa nhận mẹ và chị, không thừa nhận ba, còn muốn kéo ba lót đáy.
Ngưu Ngưu: "Mẹ nói ba mới là lợi hại nhất."
"Mẹ còn nói gì?" Ánh mắt Chu Trình Ninh sáng lên.
Ngưu Ngưu hồi ức một chút: "Mẹ còn nói về nhà phải nói với ba, Ngưu Ngưu cảm thấy ba lợi hại hơn Ngưu Ngưu."
Chu Trình Ninh: "Cho nên còn chưa có về nhà, Ngưu Ngưu đã nói cho ba trước rồi?"
Ngưu Ngưu cảm thấy ba phân không rõ chủ yếu và thứ yếu: "Ba bảo con nói!"
Chu Trình Ninh: "Còn có lý...... Mẹ chỉ nói mấy cái đó sao?"
Ngưu Ngưu không nhớ rõ cái khác: "Ưm."
Vợ cũng không phải là người quá hướng ngoại, lời như này anh rất ít khi nghe được, được nói ra từ trong miệng Ngưu Ngưu, thật sự không giống nhau, cảm giác tốt không bình thường: "Lặp lại lần nữa cho ba nghe coi."
Ngưu Ngưu: "Con không."
Bảo nhóc lại nói ba lợi hại nhất là không có khả năng.
Ngưu Ngưu vốn dĩ có thể tránh được vận mệnh bị đét mông, nhưng vì mạnh miệng, cuối cùng vẫn là bị ba đét mông.
Chu Trình Ninh đi làm việc hỗ trợ, Ngưu Ngưu đi tìm mẹ cáo trạng.
Ngưu Ngưu thường xuyên bị đét mông, ba cũng chưa bao giờ ra tay nặng, nên Từ Hương Quyên cũng không hỏi nguyên nhân, dỗ Ngưu Ngưu vài câu, lại dùng mấy câu vẫn thường dùng ứng phó con nó mà mắng ba nó vài câu, vụ đét mông liền đi qua.
Thẳng đến khi về nhà, mẹ cũng chưa từng nhắc tới muốn nói cho ba Ngưu Ngưu cảm thấy Ngưu Ngưu lợi hại hơn ba, Ngưu Ngưu buồn bực.
Từ Hương Quyên chỉ là hù dọa nhóc con mà thôi, về lại tiệm cơm bận quá quên rồi, mà có không quên cũng sẽ không nói ra lời này.
Ngưu Ngưu là không đánh đã khai, khai rồi bị đánh.
...
Buổi sáng thứ hai vẫn là thay người đón con, muốn để trường học nghiêm túc mà đối đãi, chính mình phải nghiêm túc lên.
Tuần trước cũng không phải nói giỡn, nếu bữa nay tiểu bá vương không có tới xin lỗi, cô chắc chắn vẫn là phải nói chuyện với các cô thầy rồi đó.
Tuy tâm tình Qua Qua đã tốt lên, nhưng mẹ Qua Qua không có tốt lên đâu à.
Từ Hương Quyên đã nhận đường tới văn phòng rồi, nên cô bảo Qua Qua đi học trước, cô tự mình đến văn phòng.
Tới cửa văn phòng rồi, vẫn là gõ cửa trước.
Cô La chủ nhiệm lớp Qua Qua thấy là mẹ Dĩ Phái tới, bèn vội vàng bảo mẹ Dĩ Phái ngồi xuống trước.
Cô ấy muốn nói một chuyện với mẹ Dĩ Phái.
Hôm nay không gặp được chủ nhiệm, Từ Hương Quyên nghe thấy cô La nói: "Đá phải ván sắt, cho nên việc xin lỗi này trước mắt không trông cậy vào được?"
Cô La nói với cô chính là trong lúc Ngũ Trạch Hạo "nghỉ bệnh" lại bắt nạt con nít, là một đứa bé thật sự rất nhỏ, cỡ 2-3 tuổi, xêm xêm với Ngưu Ngưu nhà cô năm ngoái.
Ngưu Ngưu có chị, tuy là thêm cả chị hai đứa bé con cũng không thể thành công xoay người, nhưng cũng không có bị thương gì.
Đứa bé mà Ngũ Trạch Hạo bắt nạt lúc nghỉ bệnh kia cũng có đứa anh trai, anh nó đã là học sinh trung học, còn là đứa không an phận y chang, đánh nhau là chuyện thường ngày, nhưng lại không có chuyên đi bắt nạt mấy đứa nhỏ hơn cậu ta như Ngũ Trạch Hạo vậy.
Anh trai của đứa bé kia là thật sự dần Ngũ Trạch Hạo một trận dần vào bệnh viện rồi, hôm nay chủ nhiệm Thiệu chính là đi bệnh viện, không ở trong văn phòng.
Mấu chốt là cả nhà đứa bé kia cũng đều không phải kẻ dễ chơi y chóc, giờ đây đều quậy đến đồn công an rồi kìa, hôm nay chủ nhiệm Thiệu với phó hiệu trưởng đi bệnh viện là đi "dậu đổ bìm leo".
Đã là vấn an đồng thời còn phải nói rõ chuyện phụ huynh mấy đứa bé trong trường bắt Ngũ Trạch Hạo xin lỗi.
Có chuyện cô La chưa nói với mẹ Dĩ Phái chính là, ba mẹ Lộ Vệ Quốc đã trực tiếp nói chuyện đó tới chỗ hiệu trưởng rồi, hiệu trưởng còn có quan hệ thân thích với ba mẹ Lộ Vệ Quốc nữa.
May mà chủ nhiệm Thiệu đã báo cho chuyện đó cho hiệu trưởng trước lúc ba mẹ Lộ Vệ Quốc tới nói, chỉ kém có một ngày thôi.
Mà cũng là kém một ngày như vậy, Ngũ Trạch Hạo là thật sự vào bệnh viện.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Cô La: "Xin lỗi sẽ có, mẹ Dĩ Phái chị yên tâm, hẳn là sẽ chọn một ngày để em ấy lên đài kiểm điểm trước mặt cả trường, khi đó tôi sẽ bảo Dĩ Phái báo cho chị, nếu chị có rảnh có thể lại đây xem em ấy kiểm điểm, kiểm điểm xong lại bảo em ấy xin lỗi riêng."
Từ Hương Quyên: "Nó chỉ dám bắt nạt mấy đứa nhỏ hơn, còn đứa nào vóc dáng cao to hơn nó bắt nạt không lại, cái kiểu con nít tinh thần có vấn đề này phải bị giáo dục sớm chút...... Được rồi, vậy tôi đi trước."
Cô không biết Ngũ Trạch Hạo lúc này đã rất cao, nhưng lúc gặp năm ngoái vóc dáng nó còn chưa cao bằng cô.
Tuy không quá nguyện ý thừa nhận, nhưng cô xác thật không cao, thường mấy đứa con trai bắt đầu cao lên là vào sơ trung, nhưng từ các lớp lớn thời tiểu học cũng có thể thấy được chiều cao về sau.
Đứa bắt nạt kẻ yếu điển hình, tùy tiện tới một đứa cao hơn nó, cũng không dám bắt nạt như vậy.
Cô La: "Vâng, chị đi thong thả."
Ở chỗ Từ Hương Quyên, chuyện của tiểu bá vương đích xác đã qua, dư lại chính là việc của trường học.
...
Ngày 29 tháng 4 là sinh nhật Từ Hương Quyên, người một nhà buổi tối ăn ngay ở nhà.
Qua Qua với Ngưu Ngưu còn chuẩn bị sẵn quà để tặng cho mẹ.
"Đây là Qua Qua Ngưu Ngưu mua sao?" Từ Hương Quyên chấn kinh rồi.
Qua Qua: "Dạ, con với em trai tặng cho mẹ."
"Mẹ rất thích, ba cũng chưa từng tặng hoa cho mẹ đâu, Qua Qua với Ngưu Ngưu mua khi nào vậy? Mẹ cũng không biết đó." Từ Hương Quyên nhận lấy một bó tường vi hồng phấn.
Chu Trình Ninh vô tội nằm cũng trúng đạn.
Qua Qua: "Con nhìn thấy có người mua hoa, là tặng cho đối tượng, 1 mao tiền một đoán hoa, con chém tới 6 phân tiền 1 đóa, vì ba chưa từng tặng hoa cho mẹ, nên con với Ngưu Ngưu tặng cho hoa cho mẹ, vừa nãy con với Ngưu Ngưu đi lấy hoa lúc mua nước tương cho mẹ đó."
Qua Qua cũng là có ngày chơi với em trai ở sân thể dục, trên đường về nhà thấy có cửa hàng bán hoa mới mở, nhìn thấy ông chủ bán hoa cho tiểu tình lữ, liền ở kế bên xem với em trai, giá cả cũng nghe thấy rồi.
Nghĩ đến sinh nhật mẹ, muốn tặng hoa cho mẹ, sau khi nghe cái giá này liền tận lực chém nửa giá.
Con nít lại không có tiền, kiểu gì cũng phải cho rẻ chút.
Trên tay Ngưu Ngưu đang ôm nước tương đó, nhóc muốn cầm hoa, nhưng chị nói nhóc sẽ không cẩn thận làm rớt mất, bảo nhóc ôm nước tương.
Hoa là nhóc với chị cùng nhau mua, chị cầm cũng không sao, rốt cuộc một đóa hoa nhóc ra 2 phân tiền, chị ra tới 4 phân tiền kìa.
Chu Trình Ninh cảm thấy hoa này thật là để hai đứa nhóc con nhằm vào anh, qua có tâm cơ: "Ba cũng mua quà cho mẹ, hoa của tụi con rất mau liền khô, của ba sẽ không khô."
Từ Hương Quyên: "Mẹ rất thích quà của Qua Qua với Ngưu Ngưu, còn thích hơn cả quà của ba tụi con nữa, cảm ơn Qua Qua Ngưu Ngưu."
Chu Trình Ninh: "Quyên, em còn chưa có xem qua quà anh tặng em đâu."
Sao còn chưa có xem qua quà của anh đã nói thích quà của mấy đứa nhỏ hơn quà của anh rồi.
Từ Hương Quyên không để ý tới Chu Trình Ninh, tiếp tục nói với hai đứa nhỏ: "Trước hết cắm hoa vào chai nước ngọt đi, vừa lúc trong nhà có chậu hoa trống, ngày mai chúng ta đi đào đất trồng hoa."
Rót nước vào chai, Từ Hương Quyên trước hết cắm hoa vào chai, không nhất định có thể sống, nhưng cũng là lần đầu tiên cô nhận được hoa làm quà, dù sao cũng phải thử xem.
Hai đứa nhỏ thật sự quá ấm lòng.
Cô quyết định lần sau chia bánh quy và kẹo, gia tăng số lượng.
Một nhà ba người ấm áp ngắm hoa, Chu Trình Ninh cảm thấy mình bị bài trừ ra ngoài, mở miệng cũng không tìm thấy cảm giác tồn tại.
Qua Qua rốt cuộc nhớ tới ba: "Ba mua gì cho mẹ? Sẽ không phải lại là váy chứ?"
Ngưu Ngưu: "Còn có giày."
Ba chỉ biết mua váy với giày cho mẹ, đều chả có ý nghĩ gì mới, lúc chị mua hoa nói cho nhóc rồi, mẹ chắc chắn thích hoa các bé mua hơn.
Chu Trình Ninh cảm giác ngực bị bắn vào mũi tên, còn nữa, sao mà Ngưu Ngưu sẽ......
Đoán được anh mua giày vậy.